Hô Diên Hoằng, cháu trai của Hán Vương Hô Diên Kỳ.
Khi cung yến bắt đầu, chúng tôi đã gặp nhau.
Ấn tượng của Đại Ngụy về người Hung Nô luôn là những kẻ dã man hung tàn, ăn thịt sống uống máu tươi, cha con anh em chung vợ, coi thường luân lý.
Khi Hán quốc vừa được thành lập ở Bình Dương, Tuyên Tông Đế đã đưa Công chúa Lan Tụng qua đó hòa thân.
Nghe nói Công chúa được gả cho trưởng tử của Luyên Đê Vương, sinh nhi tử Hô Diên Hoằng.
Đáng tiếc sau khi trưởng tử qua đời, người kế thừa vương vị lại là đệ đệ Hô Diên Kỳ, thuận tiện cũng kế thừa luôn Công chúa Lan Tụng.
Sau đó không bao lâu, Công chúa uống thuốc độc tự sát.
Thân phận Hô Diên Hoằng luôn bị người Hán quốc kiêng kị.
Nhưng mọi người đều biết, từ nhỏ hắn rất thông tuệ, khí độ bất phàm, là tôn tử được Luyên Đê Vương sinh thời yêu thích nhất.
Huống chi, người này trên chiến trường còn là một tay thiện chiến, là Trường Uy tướng quân nổi tiếng của Hán quốc ở Bình Dương.
Lần này đi sứ Đại Ngụy, người cầm đầu là Hô Diên Hoằng và trưởng tử Hô Diên Táng của Hán Vương Hô Diên Kỳ.
Gã Hô Diên Hoằng này, nghe đồn là người tâm tư thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn.
Hắn mang trong mình một nửa dòng máu Hán nên khác với những người Hung Nô bình thường, gương mặt đường nét rõ ràng, lông mày rậm và thẳng, ngũ quan cương nghị, dáng vẻ lại có chút nho nhã.
Nhìn thấy là hắn, tôi không hề thả lỏng, ngược lại càng căng thẳng hơn, bình tĩnh hỏi: “Vì sao Hán quốc tướng quân ở đây?”
Hô Diên Hoằng thong thả hành lễ, thanh âm trầm vang: “Trong điện ngột ngạt quá, tiểu nhân ra ngoài hít thở không khí, ai ngờ lạc mất cung nhân dẫn đường, tìm không được đường trở về lại đụng phải Hoàng Hậu nương nương.”
“Hóa ra là thế.”
Tôi nhìn hắn, hơi gật đầu: “Vậy để bổn cung dẫn đường cho Tướng quân, cùng hồi Trường Nhạc điện.”
Hô Diên Hoằng bình thản mỉm cười, ý cười chỉ phớt qua, chưa chạm tới đáy mắt.
Lúc xoay người rời đi, ánh mắt tôi rơi xuống trên người hắn, lại nói: “Ống tay áo của Tướng quân bị rách.”
Bước chân hắn chựng lại, ngoái đầu nhìn tôi, bốn mắt chạm nhau, tôi không bỏ qua một tia âm trầm chợt lóe trong mắt hắn.
Tôi cười nói: “Có lẽ Tướng quân đi nhiều nơi tìm đường về, sơ ý bị cành cây móc vào.”
“Vừa vặn cung nhân mang theo túi may, bổn cung giúp Tướng quân khâu lại.”
Cung nhân mang tới kim chỉ rồi khêu đèn. Gió đêm nhè nhẹ thổi qua hành lang, tôi tiến lên, cụp mắt nghiêm túc vá áo cho hắn.
Hô Diên Hoằng thân hình cao lớn, đèn cung đình màu cam làm nổi bật bóng dáng của hắn, cũng làm nổi bật ánh mắt không rõ ý vị.
“Làm phiền Hoàng Hậu nương nương đích thân vá áo.”
“Hán quốc Tướng quân đường xa mà đến, là khách quý, đáng được nhận.” Tươi cười đúng chuẩn, tôi ngẩng đầu nhìn hắn, không cho phép mình mắc nửa điểm sai lầm.
Đôi mắt nâu thẫm hơi nheo lại, thực mau nổi lên ý cười rời rạc, nhìn tôi chằm chằm nói: “Người Hung Nô chúng ta, y phục của đàn ông phần lớn do chính phụ nữ nhà mình may vá.”
“Tướng quân đã tới Đại Ngụy, nhập gia tùy tục, không cần để ý tới quy củ của Hung Nô.”
Vẻ mặt bình tĩnh, tôi vá xong, hài lòng nói: “Đi nào Tướng quân, rời bữa tiệc quá lâu, e rằng mất đạo đãi khách.”
Cung yến kết thúc, đã đến đêm khuya.
Tôi đợi Triệu Lăng ở Tiêu Phòng Điện một hồi lâu.
Nhìn thấy y, đôi tay tôi run rẩy không kiềm được: “Bệ hạ, Từ Tuân làm phản. Gã cấu kết với sứ thần Hàn quốc, không biết Hoài An Vương có nhúng tay vào hay không, chúng ta không thể ngồi chờ chết.”
“Sao Hoàng hậu lại biết chuyện này?”
“Kiều Thục viện bị phát hiện hạ độc cá biển được vận chuyển đến Ngự Thiện Trữ ty. Đêm nay trước khi đi Trường Nhạc điện, thần thiếp còn gặp Hô Diên Hoằng, trên người hắn nhiễm Thái chân thiên hương, thần thiếp ngửi được. Từ Tuân là Đạo gia thiên sư, chỉ có gã mới có thể dùng hương này.” Giọng tôi hơi hốt hoảng, “Rương cá biển trong Ngự Thiện Trữ ty là đặc biệt dùng để chiêu đãi đám người Hung Nô, đây là một kế hoạch, chính bọn họ muốn sinh sự, mục đích không cần nói cũng biết.”
“Hoàng Hậu rất thông minh.” Triệu Lăng khẽ cười.
Nghe vậy, tôi nhìn y, lúc này mới phát hiện vẻ mặt âm u của y.
“... Bệ hạ, chuyện Kiều Thục viện hạ độc có chứng cứ vô cùng xác thực, không tin ngài có thể hỏi Thôi Hạ.” Tôi muộn màng nhận ra y đã biết về cái chết của Kiều Tĩnh Nhàn.
“Không cần, tên hoạn quan kia đã bị trẫm xử tử, sau này, trẫm và Hoàng hậu đều không gặp lại hắn. Trẫm không có hứng thú với chứng cớ Hoàng hậu đưa ra.”
Vẻ mặt y lãnh đạm, ánh mắt không hề gợn sóng: “Hoàng hậu giết Kiều Thục viện mới là chứng cứ vô cùng xác thực. Từ hôm nay trở đi, Hoàng hậu bị cấm túc ở Tiêu Phòng Điện, không có mệnh lệnh của trẫm, không được gặp bất cứ ai.”
Tôi ngơ ngác nhìn y, giống như rơi vào hầm băng: “Bệ hạ...”
“Hồ Mẫn Dung, trẫm không giết ngươi, đã tận tình tận nghĩa.”
Hồ Mẫn Dung... Cái tên này đã lâu chưa nghe được từ miệng y.
Là tôi sai rồi, mấy năm nay y đối đãi tôi quá tốt, tình cảm phu thê hài hòa như nước ấm nấu ếch xanh, làm tôi quên mất thật ra y là một người bạc tình.
Bất giác, tôi lại thoáng nghĩ tới Tống Hữu Thục bị y vứt bỏ.
Ngay lúc ấy, tôi nên sớm biết y không thích bị người ngỗ nghịch.
Đối đãi với tôi rất tốt chỉ vì tôi cam tâm tình nguyện đứng bên cạnh y, ngoan ngoãn nghe lời.
Ngặt nỗi tôi đã quên, rốt cuộc tôi họ Hồ.
Hiện giờ, tôi không nghe lời.
Tôi tự chủ trương siết chết A Nhàn của y.
Đáng lẽ tôi nên sớm có manh mối, giống như tôi tự chủ trương phong Kiều Tĩnh Nhàn là Thục viện, y đã bắt đầu không cao hứng.
Chứng cứ vô cùng xác thực có gì quan trọng, quan trọng là tôi không nên lướt qua y, tự mình xử lý người của y.
Y không chấp nhận được tin Kiều Tĩnh Nhàn đã chết.
Nếu không phải tôi ra tay trước, cho dù biết được chuyện hạ độc, có lẽ y sẽ tha tội cho Kiều Tĩnh Nhàn.
Nghĩ thông suốt điểm này, tôi cười buồn: “Bệ hạ đối đãi với Kiều Thục viện thật là tình thâm nghĩa trọng.”
Triệu Lăng nhìn tôi, không nói gì.
Vẻ mặt tôi bình tĩnh, quỳ xuống dập đầu cho y: “Thần thiếp Hồ Mẫn Dung, cam nguyện chịu phạt.”
“Để bảo tồn cơ nghiệp của Đại Ngụy, thỉnh bệ hạ tức khắc phái tử sĩ ám sát Từ Tuân ngay sau khi sứ thần Hán quốc rời đi, bất kể phải trả giá lớn cỡ nào.”