Phù Dung Loạn

Chương 5




Tôi không nên bận tâm đ ến chuyện chẳng liên quan tới mình.

Nhưng lúc đó lòng tôi chưa hoàn toàn chai cứng, vẫn còn thiện tâm.

Tôi hạ lệnh cho Thôi Hạ bãi giá ra cung, đi Hồ gia.

Triệu Lăng đứng xa xa nhìn tôi, vẻ mặt bình thản.

Y nói đúng, người muốn Tống Hữu Thục chết nhất chính là Hồ gia.

Không chỉ Hồ gia mà còn nhà ngoại Từ gia nữa.

Tội của Tống gia, nếu không có hai người cậu của tôi hợp lực với vị cậu họ Từ Tuân quạt gió thêm củi, Lương Vương đâu đến nỗi nghĩ tới việc xét nhà tịch thu tài sản của một viên quan thất phẩm quèn.

Chỉ có hai nhà Hồ Từ mới để ý đến đứa bé trong bụng Tống Hữu Thục.

Mẫu thân thường khen tôi ngoan ngoãn.

Nhưng ngày ấy ở Hồ gia, lần đầu tiên tôi phát điên.

Bởi vì tôi muốn bảo vệ Tống Hữu Thục, nhưng bọn họ nói với tôi: Muộn rồi!

Tống Hữu Thục đã bị độc chết trong lao ngục, một xác hai mạng.

Tôi phẫn nộ hất bay chung trà trên bàn xuống đất, rít hỏi: “Hoàng trưởng tử nhất định phải do ta sinh? Tại sao ta phải sinh? Sinh ra cũng chỉ làm một con rối, tùy ý các người giựt dây mà thôi!”

“Các người đã coi thường Triệu Lăng, cần gì phải bắt ta sinh con cho y? Suy cho cùng, tất cả đều vì lợi ích của các người, vì để hai họ Hồ Từ có thể hô mưa gọi gió làm trụ đá giữa dòng thì phải không màng sống chết của ta, lợi dụng triệt để!”

Hồ Chi Hạ quăng cho tôi một cái tát tàn nhẫn, bộ ria chữ bát (八) run rẩy.

“Đồ hỗn láo, vi phụ hao tổn tâm cơ hỗ trợ ngươi bước lên hậu vị, trù tính cho ngươi, ngươi dám nói chuyện với vi phụ vậy sao?!”

Hồ Từ thị khóc nức nở, “A Dung, con bị trúng phong rồi à? Gia tộc mưu tính đến mức này, chẳng phải đều vì con?”

“Vì ta? Coi ta như món hàng giao dịch hiến cho Lương Vương, cũng là vì ta hả?”

“Phụ thân đại nhân, lão còn già hơn ngài vài tuổi, ‘Bán nữ cầu vinh’ có mùi vị thế nào?”

“Ngươi! Dám nói chuyện kiểu vậy với vi phụ? Láo xược! Phản rồi!”

Hồ Chi Hạ tức giận đến run tay, lao tới định tát tôi cái nữa.

Anh lớn trong nhà cản lại, vẻ mặt thương tiếc, trách móc sao tôi luôn hiểu chuyện mà lại dùng giọng điệu như vậy với phụ thân.

Trong tiếng khóc ỉ ôi của Hồ Từ thị, tôi lạnh lùng nhìn bọn họ, lùi từng bước ra khỏi nhà.

“Danh môn thế gia, thủ đoạn dơ bẩn, trò hề tất lộ.”

Khi tôi rời Hồ gia, trời đã sập tối.

Tôi ngồi trong kiệu run bần bật, hoảng sợ bất lực đến cùng cực.

Thật mau sau đó, tôi lại phát hiện phương hướng hồi cung sai rồi.

Khi chất vấn Thôi Hạ, tôi nhìn hắn gục đầu lí nhí: “Nương nương, mới vừa rồi người phủ Lương Vương tới thỉnh nương nương nhập phủ.”

Đầu óc tôi ong ong, sắc mặt tái nhợt: “Không đi, ta phải về cung, lập tức bãi giá!”

Thôi Hạ không nói gì.

Tôi nhoài người về phía trước, giữ lấy cánh tay hắn: “Thôi Hạ, đưa ta về lại Hồ gia!”

“Nô tài chỉ là người hầu, không quyết định được.”

“Ta sẽ chết, ngươi biết, ta chắc chắn sẽ chết.”

Khi tôi vào cung, chính Thôi Hạ quản lý hết thảy công việc trong Tiêu Phòng Điện, nghĩ cách tìm niềm vui cho tôi.

Tôi tự cho mình là một chủ tử nhân từ, dẫu biết hắn là người của Lương Vương cũng chưa bao giờ giận chó đánh mèo với hắn.

Bởi vì tôi biết, giống như hắn vừa nói, hắn chỉ là một nô tài, là con chó của Lương Vương.

Chó mà dám chống đối chủ nhân, mất mạng cái một.

Mà sau khi hắn chết, chắc chắn sẽ còn có Trương Hạ, Tiền Hạ...

Trương Hạ, Tiền Hạ, có thể không dễ thương lượng như hắn.

Thôi Hạ hầu bên cạnh tôi ba năm, ít nhiều gì cũng có vài phần tình cảm chủ tớ.

Vì thế, hắn trầm mặc rồi chỉ ra: “Nếu nương nương không đi, tất cả chúng nô đều sẽ chết.”

Sững sờ, tay tôi chậm rãi thu về.

Thôi Hạ bỗng hạ giọng: “Nương nương đừng vội, vừa rồi đám người Thải Quyên đã phân ra ba đường, đến phủ Quốc công và Từ gia truyền tin, phía bên bệ hạ cũng phái người đi rồi.”

“Họ sẽ không đến.”

Tim như tro tàn, đắm chìm trong nỗi tuyệt vọng lại khiến người bình tĩnh hơn.

Chưa bàn đến vụ vừa rồi tôi mới trở mặt với Hồ gia.

Nếu họ đồng ý đến cứu tôi, họ đã không bỏ rơi tôi ngay từ đầu.

Còn Triệu Lăng.

Thôi đi!

Tống Hữu Thục từng được y nâng niu trong lòng bàn tay, đang mang thai con của y, thế mà y còn có thể thờ ơ nhìn cô ta chết.

Làm sao tôi có đủ tư cách và năng lực để một người lạnh lùng như vậy đứng ra bảo vệ tôi?

Hồ Mẫn Dung, phải chết trong đêm nay.

Tôi chậm rãi nhắm mắt, qua một lát lại dứt khoát mở to.

Bọn họ ép bức tôi đến nông nỗi này, nếu sắp chết thì phải kéo theo người chôn cùng.

Mặc dù giết không được Triệu Thôi, tôi phải dốc hết toàn lực chọc mù mắt lão, cắn nát cổ lão.

Trong phủ Lương Vương.

Khi Triệu Thôi đẩy cửa vào phòng, tôi dịu dàng gọi lão “Lương Vương thúc”.

Gã đàn ông mặt đầy thịt, đôi mắt đục ngầu chợt lóe lên một tia kinh hỉ, cười nịnh: “Bé ngoan, ngươi có thể suy nghĩ cẩn thận thì không thể tốt hơn. Triệu Lăng kia là thằng nhãi rác rưởi, bảo hộ không được nữ nhân bên người, cần gì phải phí thời gian với hắn?”

“Chỉ cần ngươi nguyện ý đi theo ta, bổn vương có thể cho ngươi bất cứ thứ gì. Bất kể giang sơn đổi chủ thế nào, tôn vị của Mẫn Dung không hề thay đổi.”

“Lời này của Lương Vương thúc là thật sự?”

“Đương nhiên, nhất ngôn cửu đỉnh, Mẫn Dung có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, bổn vương quyến luyến không rời.”

Triệu Thôi híp mắt nhìn tôi, một bàn tay vuốt v e eo tôi.

Tôi đúng lúc đẩy lão ra: “Lương Vương thúc vội gì chứ! Cả người thiếp thân đầy bụi đường, chưa tắm gội thay xiêm y.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.