Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 5 - Chương 8-3: Lòng như lửa đốt (3)




Tên đội trưởng đau đớn cực độ, nằm trên mặt đất vặn vẹo, không kiểm soát được mà nảy người lên, lần này không còn là cá bay vì sảng khoái nữa, mà chính là cá chết phơi bụng trắng đang giãy giụa, gã ôm lấy thân dưới, liều mạng trượt trên nền đất, muốn theo nền đất trơn trượt "bơi" ra ngoài, bơi xa khỏi thần chết kia, bơi đi tìm đường sống!

Ngoại trừ trong hậu viện, còn có bốn mươi tên khác rải rác ở sân trước, đang lục tìm bảo vật.

Xa thêm chút nữa, gã còn có ba tiểu đội, mỗi đội năm mươi người đang đi tuần tra xung quanh đây, chỉ cần gã thoát khỏi hậu viện này, đánh động đám huynh đệ ở sân trước, rồi liên lạc với những tiểu đội ở xung quanh, gã chắc chắn sẽ không phải chết!

Không chỉ không phải chết, còn có thể liên lạc với đại đội đang ở huyện Quan Nguyên, báo lên tổng đội ở kinh thành, thậm chí báo lên Nữ hoàng! Tầng tầng lớp lớp vây lấy "thần chết" này, sau đó băm hắn thành vạn mảnh.

Tử Phi Phong bọn họ vốn là một tổ chức có kết cấu mạng lưới thông tin rất vững chắc, cùng với tốc độ liên hệ từng cấp rất nhanh.

Chỉ cần gã thoát khỏi đây!

Tên đội trưởng liều mạng giãy giụa, máu tươi tuôn ra, từng bước bò về phía trước, tư thế ấy cũng giống như khi cô gái kia cố gắng thoát thân, Mạnh Phù Dao cầm đao, tóc dài xõa tung, khiến cho người nhìn cảm thấy rét lạnh, nàng thay thế vai diễn của gã khi trước, cười lạnh, khoanh tay trước ngực bước từng bước theo sau gã.

Mưa lớn như nghiêng ngả đất trời, mưa mãi không dừng, như thế muốn dốc sức rửa trôi tất thảy máu tươi cùng bi phẫn trong đêm nay, nhưng không thể rửa đi lửa giận tràn ngập trong lòng Mạnh Phù Dao.

Tên đội trưởng bò, Mạnh Phù Dao theo sau.

Đi được ba bước, nàng đột nhiên tiến tới, giơ tay lên.

"A!”

Tiếng kêu vang tận trời xanh.

"Đây là để trả cho mối thù ngươi bức ta làm trái lương tâm!"

Màu đỏ bắn lên tung tóe khắp mặt đất, thân người ghê tởm kia run rẩy một lúc, sau đó không động đậy nữa.

Mạnh Phù Dao thu đao, cúi đầu thở dốc, sau một lúc lấy tay che kín mắt.

Mưa hòa với máu tươi trên tay nàng chảy xuống, tựa như những giọt nước mắt từ sâu trong đáy lòng bị dồn nén lại từ lúc ban đầu đưa ra quyết định.

Ta với ngươi... kì thật đều vô sỉ giống nhau...

Kẻ dơ bẩn ở trên mặt đất, đột nhiên lại động đậy.

Sinh mạng này vậy mà ngoan cường đến thế, đến mức này mà vẫn cố giữ lại chút hơi tàn, cố sức nhúc nhích, liều mạng dùng cánh tay còn lại vươn về cánh cửa phía trước.

Cánh cửa ngăn giữa sân sau và sân trước.

Đến giờ phút này, tên đội trưởng đang cận kề cái chết không còn giữ được tỉnh táo nữa, cũng đã quên mất Mạnh Phù Dao không hề cử động đang ở phía sau, trong kí ức của gã chỉ nhớ duy nhất một điều, đó là cánh cửa này tượng trưng cho cơ hội sống sót, cũng là hi vọng của hắn

Chỉ kém chút xíu.

Dưới giàn hoa Từ Đằng bên cánh cửa, một bóng người đột nhiên xông tới, mạnh mẽ bổ nhào xuống, nắm lấy cổ tay gã, ra sức vặn!

"Bụp", tiếng xương gãy vang lên, người con gái yếu mềm cả đời đến gà cũng chưa từng giết, dùng hết sức lực, sức lực được sản sinh từ nỗi hận lớn nhất cả đời nàng ấy, cuối cùng nghe được một tiếng gãy vụn đến chấn động không gian.

Tên đội trưởng rốt cuộc kêu không ra tiếng nữa, run rẩy trên mặt đất, nảy giật lên một rồi hoàn toàn bất động.

Cô gái ấy ngồi trên ngưỡng cửa, ngửa mặt lên trời cười vang.

Nàng ấy cứ thế cười, tiếng cười vừa hả hê vừa điên cuồng lại như tê tâm liệt phế, tiếng cười ấy át cả tiếng mưa cùng tiếng sấm đầy trời, phá tan những tầng mây đen kịt trên không trung, như một thanh kiếm nhọn, hay như một mũi giáo dài chọc thủng hết những huyên náo cùng yên tĩnh của đêm nay.

Tiếng cười ấy khiến Mạnh Phù Dao run rẩy không thôi.

Nàng tiến lên một bước, định đỡ cô gái kia dậy, thấp giọng nói: "Đừng cười nữa... xin ngươi... đừng..."

Cô gái đột nhiên nghiêng đầu, cắn mạnh vào cánh tay Mạnh Phù Dao.

Răng nàng ấy giống như lưỡi kiếm nhọn đâm trên cánh tay Phù Dao, rất nhanh đã cắn rách da, đâm sâu vào thịt, chất lỏng mặn chát thấm ra, nháy mắt nhuộm đỏ răng của nàng ấy.

Nàng ấy không hề buông ra, trong con ngươi lóe lên ánh sáng màu xanh của ánh mắt dã thú sau khi thỏa mãn.

Mạnh Phù Dao không động đậy, chỉ nhẹ giọng nói: "Ngươi cắn đi... Nếu như có thể khiến ngươi dễ chịu hơn..."

"Phì!"

Cô gái kia lại đột nhiên nhả ra, nhe cái miệng đầy máu, sau đó nàng ấy quay đầu, nhổ hết cả máu cùng cái răng vừa bị gẫy ra ngoài, khinh bỉ nhìn Mạnh Phù Dao, như sợ không đủ oán hận, thấp giọng mà dữ tợn gằn từng chữ:

"Máu bẩn!"

Mạnh Phù Dao như bị sét đánh, lùi lại phía sau một bước, dựa người lên giàn hoa Tử Đằng, một đóa hoa Tử Đằng bị gió thổi rơi lên gò má tái nhợt của nàng.

Cô gái kia ngồi trên ngưỡng cửa, trong màn mưa tuôn xối xả không ngừng, nàng ấy chỉ thẳng về phía Mạnh Phù Dao.

"Một thân võ công cao cường như vậy, lại như rùa rụt dầu, giương mắt nhìn nhà chúng ta gặp nạn."

Mạnh Phù Dao trợn mắt nhìn nàng ấy, giờ phút này, mưa điên cuồng trút xuống như hóa thành làn khói nhẹ nhàng bay lên, cả đất trời thu lại thành giàn hoa Tử Đằng phía sau nàng, bốn phía xung quanh chỉ còn lại những lời mắng chửi của cô gái ấy, như mũi đao sắc bén đâm thủng trái tim nàng.

Mạnh Phù Dao chậm rãi khom người xuống, giống như không chịu nổi đau đớn mà che lấy thân mình, lại như không biết phải che thế nào, thân thể vẫn hoàn toàn y như cũ, còn ý thức cùng tôn nghiêm của nàng đã sớm vỡ nát từ lúc nào rồi.

Thì ra... nàng không có gì khác đám người kia hết, đứng trước lựa chọn, cái gọi là chính nghĩa cũng chịu thua trước tư lợi, nàng trước giờ căn bản không cao thượng hơn kẻ nào, nàng cũng ích kỉ, hèn mọn, cũng vô sỉ, nhát gan như thể!

Vì trong trời đất này, vạn vật đều như một, nàng cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.

Nàng cả đời đều đứng thẳng, mà lúc này cuối cùng phải quỳ gối trên bụi bẩn.

Từ giờ trở đi... nàng phải đối mặt với bản thân mình như thế nào đây?

Cô gái ấy đã ngừng cười, cũng không tiếp tục mắng chửi nàng nữa.

Nàng ấy ngồi đó, dựa lên bức tường, cổ hơi ngửa ra sau, vĩnh viễn dừng lại ở tư thế ấy.

Nàng ấy chết rồi.

"A!"

Tiếng hét thê lương thấu tận trời xanh, tiếng hét còn chưa dứt, một bóng đen đã điên cuồng xông phá ra ngoài.

Đất trời sụp xuống, bao phủ lấy nàng.

Nàng đã không còn biết mình phải làm gì, cũng không biết phải đi đâu, chỉ cảm thấy không khí bốn bề lạnh lẽo như tuyết, còn cõi lòng nàng lại nóng như lửa đốt, đau đớn nơi đáy lòng cùng dược tính của thuốc thay nhau phát tác, kích thích toàn bộ máu trong cơ thể trào lên mạnh mẽ, giống như một con rắn đang quấn chặt ý thức của nàng, gắt gao siết chặt nàng, siết đến mức nàng hít thở khó khăn, thần trí cũng trở nên mơ hồ.

Nàng phải thoát ra! Thoát ra! Thoát ra!

Nàng vừa điên cuồng chạy vừa gào thét!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.