Phù Ảnh Ám Hương

Chương 7




Lương đình (đình nghỉ mát) trong hậu viên của Vạn Diệp Lâu

Diệp Tư Ngâm cầm trong tay sách y thuật nhưng lại xem câu được câu không. Vì che dấu thân phận, sau khi kết thúc võ lâm đại hội, y như trước trở về khách phòng trong Vạn Diệp Lâu, mà không quay về Phù Ảnh Các, nhưng hẳn nhiên, Diệp Thiên Hàn sẽ không cho phép y rời khỏi tầm mắt của mình, bảo vệ cũng tốt, giám thị cũng tốt, bốn phía xung quanh đột nhiên tăng thêm vài hơi thở được ẩn giấu kỹ lưỡng, là ám vệ của Phù Ảnh Các.

“Ân Tư Diệp!” Bỗng nhiên một tiếng quát xen lẫn với tiếng gió xé của trường tiên (roi dài) lao về phía y. Ám vệ khẽ động, đang chuẩn bị tiến lên ngăn cản, đã thấy Diệp Tư Ngâm thoáng nhìn, nhanh chóng cầm lấy nấp chén trà rót vào đó nội lực phóng tới trước ngực người vừa tới. Tiểu cô nương bị nấp chén trà bắn trúng, trong nháy mắt độ chính xác giảm xuống, roi chỉ quất qua một bên trụ đình

“Huyền tiểu thư, tại hạ từng đắc tội người sao?” Diệp Tư Ngâm nhìn Huyền Du Cầm đang thở phì phò bất đắc dĩ hỏi.

“Ngươi! Chính là ngươi, hại Minh ca ca bị giám sát! Người ta muốn gặp hắn cũng không được!” Nguyên lai Tiểu cô nương là bởi vì không gặp được tình lang mà tìm đến “Đầu sỏ mọi chuyện” này để phát tiết.

“Huyền tiểu thư, đây chỉ là kế sách tạm thời, chỉ cần có thể giải ‘ Tam canh la hưởng ’ chi độc, bắt được kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện, là có thể trả lại sự tự do cho Minh ca ca của ngươi .”

Huyền Du Cầm cắn môi: “Vậy. . . . . . Ngươi tìm được biện pháp giải độc chưa ?”

“Chưa được. Bất quá gia sư hẳn là có biện pháp giải được. Tại hạ đang chờ tin tức của gia sư.”

“Vậy. . . . . . Ngươi nhất định phải mau chóng cho ta gặp Minh ca ca nga! Bằng không xem ta giáo huấn ngươi như thế nào!” Tiểu cô nương nói xong người rời đi. Diệp Tư Ngâm nhìn bóng dáng nàng không khỏi bật cười, bất quá chỉ là một tiểu cô nương tâm trí chưa thông, cư nhiên sẽ lập gia đình .

“Thiếu chủ, Huyền Du Sơn trang này có vấn đề, ngài nên lấy cẩn thận làm đầu.” Chiến Minh không biết xuất hiện bên cạnh y khi nào lo lắng nói.

Diệp Tư Ngâm hướng hắn ảm đạm cười: “Ta làm việc biết chừng mực mà, yên tâm đi.”

“Các chủ muốn mời Thiếu chủ đi một chuyến.”

“Ân. Diệp Thiên Hàn ở đâu?”

Chiến Minh sửng sốt một chút a. . . . . . Thật đúng là chưa từng nghe qua có người nào dám gọi thẳng cả tên lẫn họ chử tử đáng sợ nhà mình a. Linh hồn của ngàn năm sau quả nhiên thật khác biệt mà.

“Thỉnh Thiếu chủ đi theo ta.”

Chiến Minh dẫn Diệp Tư Ngâm đến khách phòng Thiên Tự Hào ở tầng cao nhất của Vạn Diệp Lâu. Mọi người đều biết, khách phòng Thiên Tự Hào ở tầng cao nhất của Vạn Diệp Lâu, không mở cửa tiếp ngoại nhân, thậm chí cả tầng cao nhất cũng cấm tân khách tiếp cận, chỉ vì khách phòng Thiên Tự Hào là phòng ngủ chuyên dụng của Diệp Thiên Hàn, cho dù hắn rất ít đến Vạn Diệp Lâu.

Khách phòng vô cùng hoa lệ, cùng cách bố trí như Hàn Viên ở Phù Ảnh Các. So với gian phòng Diệp Tư Ngâm sống trước kia quả là một trời một vực.

“Chủ nhân.” Chiến Minh hướng chủ tử ngồi trên tháp thượng hành lễ, “Thuộc hạ xin phép cáo lui.”

Thấy Chiến Minh rời khỏi cửa phòng, Diệp Tư Ngâm chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống: “Chuyện gì?”

“Âu Dương gia?” Ba chữ ngăn gọn mà lạnh như băng làm Diệp Tư Ngâm âm thầm xoay người khinh bỉ. Y vốn cũng không phải loại người thích nói nhiều, nhưng hiện nay xem ra vẫn còn hơn nam nhân lãnh khốc trước mặt này, tuy vậy vẫn có chút khác nhau.

“Nếu đã dùng thân thể của y, cũng nên vì nguyên bản chủ nhân của thân thể này làm cái gì đó.” Diệp Tư Ngâm thản nhiên nói. Không biết vì sao, đối những người đó trong lòng lại cảm nhận được một ý hận không thể nào hiểu được, đại khái là một dấu vết cuối cùng của thiếu niên bạc mệnh kia đi.

Diệp Thiên Hàn nhìn thanh tú thiếu niên chỉ mới vào cuối thu mà đã phải khoác đại sưởng (áo khoát ngoài), âm thầm thở dài, tự tay đem y ủng vào lòng ngực. Không ngoài sở liệu người trong lòng bắt đầu giãy dụa, trên tay thi một chút xảo lực liền khiến y ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa, vận khí vì y khử hàn.

Dòng khí ấm áp theo nơi hai cơ thể tiếp xúc lan ra toàn thân, Diệp Tư Ngâm cũng bỏ đi suy nghĩ tiếp tục giãy dụa trong đầu. Quên đi, dù sao giãy cũng giãy không ra, không bằng để hắn giúp y sưởi ấm. Diệp Tư Ngâm cam chịu nghĩ.

“Ngươi tìm ta đến chỉ vì Âu Dương gia?” Ngây người trong chốc lát, Diệp Tư Ngâm có chút khó hiểu hỏi.

“Lưu sương.” Trầm ngâm trong chốc lát, Diệp Thiên Hàn lạnh lùng nói.

“Cái gì? !” Diệp Tư Ngâm cả kinh. Chuyện lớn như vậy sao hắn kéo dài đến bây giờ mới nói, nếu lại có người vì thế mà chết thì chẳng tốt chút nào cả? “Lần này. . . . . .”

Diệp Thiên Hàn nhìn ra sự nóng vội của y, nói: “Không có người trúng độc.”

Độc hạ ở thức ăn hàng ngày chuần bị riêng cho Diệp Thiên Hàn. Cái gọi là biện pháp phòng bị của Diệp Tư Ngâm chính là đem một loại thảo dược không độc bỏ vào trong thức ăn hàng ngày, nếu trong đó không có độc, thì thảo được có công hiệu cường thân, nếu trong đó có lưu sương chi độc, thì có thể đem lưu sương vô sắc vô vị biến thành màu xanh đen kì quái. Nhưng, thức ăn hàng ngày của Diệp Thiên Hàn cũng không phải do đại trù của Vạn Diệp Lâu chế biến, mà đều có người phụ trách riêng, đưa cơm cũng là người hầu của Phù Ảnh Các, trong đó cũng tuyệt không có người khác chạm vào. Duy nhất chỉ có thể là nội gián trong Phù Ảnh Các.

Theo ánh mắt Diệp Thiên Hàn nhìn về phía thức ăn trên bàn, cũng đã thành màu xanh đen quỷ dị, mặc dù đã biết không có người nào trúng độc, lại vẫn là làm Diệp Tư Ngâm cảm thấy tim đập thật nhanh. Đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, cẩn thận xem xét, một tia dị tràn ngập đáy mắt.

“Đây là. . . . . . Tương tư tỏa. . . . . .” Một vòng màu bạc quái dị nổi lên trong chén bên cạnh, cùng màu xanh đen thoáng giao hòa, nếu không nhìn kỹ tuyệt không nhìn ra dị trạng.

Phía sau hơi thở đột nhiên lạnh thêm vài phần. Xem ra Diệp Thiên Hàn cũng biết tương tư tỏa là cái gì. Tương tư tỏa tên tuy đẹp, nhưng lại là một loại độc dược cực kì tổn hại âm đức (người xưa cho rằng việc làm nhân đức trên dương gian đều được ghi công ở âm phủ, nên tích đức lúc còn sống để khi chết đi được hưởng nhiều ân huệ thay vì trừng phạt). Dược này chỉ sử dụng được với nam tử, người trúng tương tư tỏa, cả người nóng lên, khó nhịn được dục vọng, cần phải lập tức tìm nữ tử phát tiết. Nghe như thể là một loại xuân dược, nhưng lại ác độc hơn vạn phần so với xuân dược. Xuân dược bình thường thì chỉ cần cho phát tiết một hai lần là có thể hoàn toàn giải trừ dược tính, ngay cả cương cường xuân dược, được thanh lâu dùng để dạy dỗ những cô nương cùng tiểu quan không nghe lời, bất quá hiệu lực chỉ trong một đêm, nhưng Tương tư tỏa lại bắt người trúng phát tiết đến tinh tẫn nhân vong mới hết — đó là dược vật khiến kẻ trúng chết một cách hết sức mất mặt. Tương tư tỏa chi độc cần tới hàn vật mới có thể giải trừ, song hàn vật có thể giải được không có gì khác ngoài Thiên Sơn Tuyết Liên, Đông Hải Huyền Băng, cùng tảng đá mà trong truyền thuyết Nữ Oa lúc vá trời đã di chuyển — “Hắc Hàn” . Không nói đến “Hắc Hàn” vật chỉ nghe tên mà không thấy mặt kia đến tột có tồn tại thật hay thì không để sau này khảo cứu, chính là hai thứ trước cũng là đã trân phẩm cực kì khó có được, trên đời này sợ chỉ có hoàng cung đại nội mới có. Bởi vậy Tương tư tỏa này có thể xem như không có giải dược. Mà hỗn hợp Tương tư tỏa cùng Lưu sương, lại có khả năng sau khi người chết lập tức khử đi tàn dư độc tính của Lưu sương, tạo thành tình cảnh tinh tẫn nhân vong giả dối.

“Rốt cuộc là người phương nào có thâm cừu đại hận với ngươi, cư nhiên ngay cả Tương tư tỏa cũng dùng đến ?” Diệp Tư Ngâm bỗng dưng nhớ đến ngày thi đấu đầu tin trên thượng tịch, Huyền Du Nhiên đã nói với y, có người muốn giết Diệp Thiên Hàn. Độc dùng để đối phó Diệp Thiên Hàn khác hẳn so với độc dùng để đối phó võ lâm cao thủ, như vậy người muốn đối Diệp Thiên Hàn xuống tay, rốt cuộc là cùng một người, hay vẫn còn một người khác nữa?

“Muốn chết, bổn tọa thành toàn bọn họ.” Trong đôi mắt màu tím thâm thúy gió bão chậm rãi tụ tập .

Hôm sau.

Thức dậy lúc tinh mơ, Diệp Tư Ngâm cảm nhận được không khí dị thường chung quanh.

“Cái gì là đệ tử của ‘ Thánh thủ độc y ’ Hoa Tiệm Nguyệt chứ, căn bản chỉ là hạng mua danh cầu lợi!”

“Đúng vậy! Nói không chừng ngay cả Trí Không đại sư cũng chẳng trúng‘ Tam canh la hưởng ‘ gì gì đó, lại còn bị phế đi công lực suốt đời, thật sự là thảm thương !”

Phía trên đại sảnh, Diệp Tư Ngâm nghe mọi người chung quanh nhỏ to xầm xì, không nói gì, chỉ im lặng uống trà, ăn một chút tảo điểm (điểm tâm sáng). Việc hôm nay, y đã sớm đoán được.

“Hừ, miệng còn hôi sữa, cư nhiên dám ăn nói bừa bãi trước mặt phần đông võ lâm đồng đạo, hiện giờ ta xem ngươi làm sao để bảo vệ được danh dự ‘ Thánh thủ độc y ’ gì đó!” Một mũi kiếm phóng đến trước mặt Diệp Tư Ngâm. Giương mắt nhìn lên, là người của Âu Dương gia. Mới vừa rồi khẩu xuất cuồng ngôn chính là Âu Dương gia gia chủ, Âu Dương Chính — thân ngoại công của thân thể này.

“Đêm qua Đường môn công tử căn bản không có tỉnh lại vào canh ba, ngủ một giấc thẳng đến hừng đông, chuyện gì cũng không có phát sinh. Đại hội ngày hôm nay ngươi nhất định phải hướng Âu Dương gia chúng ta dập đầu tạ tội, trả lại danh dự trong sạch cho Âu Dương gia!” Âu Dương Lăng quắc mắt trừng nói.

Diệp Tư Ngâm nhìn một đám ỷ thế hiếp người trước mặt, chính là uống một ngụm trà Long Tĩnh tốt nhất trong chén, ngoài ra không làm gì nữa.

“Ngươi!” Âu Dương Minh vốn đang cực kì giận, lại thấy phụ thân nhà mình không được kẻ kia để mắt đến, đột nhiên rút kiếm hướng Diệp Tư Ngâm đâm tới. Diệp Tư Ngâm lạnh lùng cười, ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích, trường kiếm theo một tiếng động mà rơi xuống, Âu Dương Minh lại ôm tay cầm kiếm, hô đau không ngừng. Mọi người đều kinh ngạc. Diệp Tư Ngâm khoan thai đứng dậy nói: “Đao kiếm không có mắt, tiểu thiếu gia vẫn nên kiềm chế một chút thì tốt hơn.”

“Minh Nhi! Khá lắm tiểu tử dám cả gan làm loạn, cư nhiên dám thương tổn người của Âu Dương gia ta!” Âu Dương Lăng đỡ lấy hài tử của mình, trợn mắt nhìn Diệp Tư Ngâm, “Giải dược đâu! ?”

“Đau một canh giờ tự nhiên sẽ không đau nữa, cũng là cho hắn một bài học, ngày sau tuyệt không cần lỗ mãng như thế!” Diệp Tư Ngâm đã sớm nghe nói Âu Dương Minh là đại hài tử cũng là hài tử duy nhất của Âu Dương Lăng, là vị thiếu gia duy nhất gần đây của Âu Dương thế gia, tất nhiên là được Âu Dương Chính, Âu Dương Lăng rất mực thương yêu, thương yêu, mới tạo nên tính tình ngang ngược, kiêu ngạo như thế của hắn.

“Không biết tự lượng sức mình!” Một tiếng gầm lên, Âu Dương Chính cầm kiếm tức giận lôi đình nhằm phía Diệp Tư Ngâm mà đâm tới. Diệp Tư Ngâm cả kinh. Y mặc dù tập võ, cũng chỉ mới ba năm ngắn ngủi, tốc độ hiện tại của Âu Dương Chính căn bản không thể xem nhẹ như kiếm của Âu Dương tiểu thiếu gia lúc nãy, cả thời gian dụng độc cũng không có. . . . . . Không thể tưởng được đường đường Âu Dương thế gia gia chủ thế nhưng lại hướng một thiếu niên tay không tất sắc xuống tay, thật sự là thất sách. . . . . . Bất đắc dĩ, Diệp Tư Ngâm đề khí muốn né tránh, nhưng không cần nghĩ cũng biết, kiếm thẳng hướng ngực y mà đâm tới, bằng vào tốc độ của y, căn bản không có khả năng toàn thân trở ra.

Điện quang hỏa thạch (trong phút chốc), mọi người kinh hô một tiếng, nguyên tưởng rằng lần này “Ân Tư Diệp” kia không chết cũng bị thương, lại không ngờ trợn mắt một cái, trường kiếm trong tay Âu Dương Chính gãy thành hai đoạn, kiếm phong phát ra một tiếng ‘Đinh’ trầm đục văng vào cây trụ trong phòng, Âu Dương Chính cầm trong tay đoạn kiếm miễn cưỡng thoái lui vài bước, “Phốc” một tiếng phun ra một ngũm máu to.

“Phụ thân! !” “Gia gia! !” “Lão gia! !”Mọi người của Âu Dương gia loạn thành một đoàn, chỉ có Âu Dương Chính không thể tin được mà nhìn nam nhân cuồng ngạo như đế vương, lãnh khốc như Tu La trước mắt mình: “Diệp Thiên Hàn! ?”

Hết chính văn đệ thất chương


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.