Phong Vũ - Thay Đổi Vì Em!

Chương 46




Trở về biệt thự, Tạ Thiên đậu xe xong thì cũng biến mất, chỉ còn lại một mình Phong Vũ lủi thủi một mình đi vào trong.

Anh bất ngờ khi thấy ở trong nhà không hề bật điện, giờ này cũng tối rồi mà.

Anh bật điện khắp nhà sẵn tiện kiểm tra xem mọi người ở đâu, nhưng lại chẳng thấy ai.

Phong Vũ nhún vai vô lực, nghĩ thầm chắc bọn họ lại đi làm gì rồi nên lên phòng tắm rửa rồi tìm họ sau.

Tẩy rửa xong xuôi, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều. Đi đến cái bàn nhỏ cạnh giường, Phong Vũ vô tình thấy một mảnh giấy nhỏ, bên trên có những dòng chữ gọn gàng, nắn nót.

“Anh về thì tắm rửa rồi thay bộ đồ em đã chuẩn bị sẵn ở trong tủ nhé, sau đó ra phía sau biệt thự. Em đợi anh ở đấy, có một trò chơi thú vị lắm! – Giai Ý”

Phong Vũ bật cười, đúng là cô cùng với mấy người kia đã tìm ra được trò gì mới lạ mà.

Mở tủ ra thì quả thật có một bộ đồ được gấp gọn gàng và đặt ở vị trí dễ lấy.

Bộ đồ không cầu kỳ, chỉ là một chiếc áo thun nam, cùng với đó là một chiếc quần ống rộng thoải mái.

Giai Ý đã cố ý chuẩn bị như vậy, bình thường chỉ thấy anh trong những bộ đồ vest nghiêm chỉnh, những khi ở nhà thì anh cũng chỉ mặc áo sơ mi.

Hôm nay cô muốn thấy anh trong một bộ dạng khác biệt.

Mặc bộ đồ Giai Ý chuẩn bị, Phong Vũ đứng trước gương nhìn ngắm một lượt, quả nhiên chính anh cũng không tin vào mắt mình.

Anh cũng không thể ngờ rằng mình lại có một mặt khắc như thế này.

Xỏ đại một đôi dép lê, anh tiến ra sau biệt thự, nơi này cũng tối om, chỉ lờ mờ thấy lối đi.

“Tạch*

“Happy Birthday to you”

“Happy Birthday to you”

“...”

Hòa trong giọng hát của tất cả mọi người, Phong Vũ đứng chôn chân nơi ánh đèn soi rọi vào nhân vật chính là anh.

Giai Ý trên tay là chiếc bánh sinh nhật với tất cả tình yêu của cô ở trong đó.

Bước đến trước mặt anh, Giai Ý ngước mắt lên, đầy sự chân thành.

“Happy Birthday! Chúc anh sinh nhật vui vẻ! Chúc anh luôn yêu em, luôn bên cạnh em!”

Phong Vũ thật sự rất bất ngờ, anh chưa bao giờ cảm thấy bất ngờ như thế này.

Từ khi tiếp quản tập đoàn, anh đã không còn tổ chức sinh nhật nữa, vì khi đó anh không có thời gian cho những việc này.

Mỗi năm tới sinh nhật anh chỉ nhận được những lời chúc mừng thông qua điện thoại, hoặc những món quà do đối tác, người thân gửi đến.

Hoàn toàn quên mất cảm giác được tổ chức sinh nhật là như thế nào.

“Anh sao vậy? Bất ngờ lắm đúng không? Nào, anh ước rồi thổi nến đi!”

“Anh không trẻ con vậy đâu!”

Phong Vũ nói mà không biết ngượng, anh mà không trẻ con thì những người khác là trẻ già à.

Nhưng với ánh mắt thỏ con của Giai Ý thì anh chỉ có thể thuận theo ý cô.

*Phù*

Ngọn nến trên bánh sinh nhật được thổi tắt, cùng đó là một tràng vỗ tay vang dội, đèn điện khi này mới được mở hết lên. Cực kỳ lấp lánh và đẹp mắt.

Phong Vũ cầm lấy chiếc bánh sinh nhật, tay còn lại nắm lấy tay Giai Ý, cùng cô đến với trung tâm của bữa tiệc.

“Cảm ơn tất cả mọi người, cảm ơn vì đã tổ chức bữa tiệc này cho tôi. Cũng cảm ơn mọi người đã giúp Giai Ý trong thời gian qua.”

Phong Vũ dõng dạc nói rõ từng câu chữ, ánh mắt anh vẫn luôn hướng về phía Giai Ý.

Sau đó chính là phần cắt bánh, mặc dù là sinh nhật của bản thân mình nhưng Phong Vũ lại muốn cùng Giai Ý cắt bánh.

Anh cầm lấy tay cô, di chuyển con dao nhựa một cách nhẹ nhàng cắt từng miếng bánh, để chúng ra từng chiếc đĩa nhỏ.

Không để mọi người phải đợi lâu, Phong Vũ cũng thông báo bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Mọi người có mặt tại đó cũng nhanh chóng khuấy động bầu không khí.

Hai người sau đó đến gặp bố mẹ và cô nhỏ. Nói chuyện mấy câu sau đó thì nhận quà từ bọn họ.

Cô nhỏ thì ham vui nên đã tham gia bữa tiệc của mọi người, bố mẹ Phong thì đã lớn tuổi, không thích hợp với những nơi nhộn nhịp thế này nên ở lại một lúc rồi cũng rời đi.

Cuối cùng thì bây giờ cặp đổi trẻ mới có thời gian với nhau.

Họ ngồi ở chiếc xích đu trong một góc nhỏ, tại đây có thể quan sát toàn bộ phía ngoài sân.

Bây giờ Phong Vũ mới để ý rằng hôm nay Giai Ý cũng mặc một chiếc áo thun với quần ống rộng, đặc biệt họa tiết áo rất giống anh.

“Hai chúng ta đang mặc đồ đôi sao?”

“Ưmmm... Anh nói đúng rồi đó!”

Trong miệng Giai Ý đang tràn ngập bánh kem, cô vừa ăn vừa đáp nên có chút buồn cười.

Giai Ý nhìn ngắm Phong Vũ trong bộ đồ chính tay mình chuẩn bị thì cảm giác cực kỳ thỏa mãn.

Cô nhìn không lầm mà, anh mặc như thế này thực sự rất cuốn hút.

Đơn giản, năng động, lại không làm mất đi vẻ phong độ của anh.

“Anh mặc như này rất đẹp trai, lại có cảm giác rất gần gũi nữa.”

Giai Ý khen một cách rất thật lòng. Cô thấy sao thì nói vậy.

Phong Vũ bình thường được nghe khen thì cảm thấy những lời ấy rất sáo rỗng, nhưng khi là Giai Ý nói ra thì nó lại mang một cảm giác rất chân thật, ấm áp.

“Vậy sao? Thế anh sẽ đổi phong cách mới nhé!”

“Nhất trí!”

Giai Ý giơ ngón tay cái thể hiện sự đồng tình của mình. Cô mong còn không được.

“Vậy... Quà sinh nhật của anh đâu?”

“Hửm... Quà gì?”

“Thì là... Quà sinh nhật đó!”

“Không có!”

Ha... Phong Vũ hoàn toàn cạn ngôn, anh không nghĩ Giai Ý có thể tổ chức một bữa tiệc chỉn chu thế này mà lại không chuẩn bị quà sinh nhật cho anh.

“Em đừng gạt anh, anh không tin đâu! Có phải em giấu trong người không? Để anh tự tìm”

Nói rồi Phong Vũ mò hết các túi áo đến túi quần, nhưng nhận lại chỉ là bàn tay không.

Giai Ý bị anh mò khắp người thì nhột nên giãy giụa không thôi, cười không ngớt.

“Em...Em nói rồi, không có đâu. Anh đừng... đừng mò nữa, em nhột haha!”

Phong Vũ thất vọng quay mặt đi hướng khác, trên người Giai Ý thật sự không có gì cả.

Giai Ý thấy anh giận dỗi thì càng được đà cười khí thế hơn.

“Thôi nào! Chẳng lẽ anh giận em à? Hả, nào quay mặt qua đây đi”

“Em đừng quan tâm anh, anh không giận!”

Giai Ý cố nén cười, lấy lại tone giọng bình thường nhất.

“Nào! Chẳng lẽ em ở bên anh không phải món quà lớn nhất sao? Không lẽ anh không muốn em bên cạnh anh?”

Phong Vũ không muốn cô hiểu lầm nên nhanh chóng giải thích.

“Không phải, anh không có ý đó. Anh có em là đủ rồi, em là món quà quý giá nhất với anh. Một món quà vô giá!”

Anh ôm lấy cô vào lòng, đặt lên mái tóc của cô một nụ hôn nhẹ nhàng.

Cả đời này cô chính là món quà quan trọng nhất với anh. Anh thật sự chẳng cần những món quà vật chất kia. Có cô là đủ

Ôm một lúc thì Giai Ý buông anh ra, mỉm cười nhìn vào khuân mặt anh tú.

“Tiểu Phong!”

Giai Ý cất tiếng gọi Tiểu Phong, từ trong bóng tối, xuất hiện một thân ảnh bốn chân chạy lon ton đến chỗ xích đu, trên miệng còn có một chiếc hộp nhỏ.

Phong Vũ thì chẳng hiểu gì đang xảy ra, cứ ngơ ngác nhìn Tiểu Phong tiến đến, cho tới khi nó dừng lại và ngồi bên Giai Ý.

Giai Ý xòe tay ra, Tiểu Phong liền đặt cái hộp nhỏ lên tay cô.

Cô nhận lấy hộp quà, quay sang Phong Vũ và từ từ mở ra. Một chiếc đồng hồ rất đẹp dần hiện ra.

“Anh thấy đẹp không? Đây là em dùng tiền của mình khi làm cho anh để mua đấy! Tuy không có giá trị nhưng là toàn bộ tấm lòng của em!”

“Nó rất đẹp! Đeo cho anh được không!”

Giai Ý lấy chiếc đồng hồ ra khỏi cái hộp, cẩn thận đeo nó vào cổ tay anh. Rất đẹp.

Phong Vũ nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình, rồi lại nhìn Giai Ý.

Anh ôm Giai Ý vào lòng, không nói gì thêm. Bởi anh biết rằng hành động này sẽ thay lời cảm ơn của anh.

Giai Ý nói đúng, chiếc đồng hồ giá trị vật chất không cao nhưng về tinh thần thì nó không có gì có thể đo đạc chính xác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.