Lúc này phòng họp cực kỳ căng thẳng, những vị giám đốc tham gia tại đó thì đổ mồ hôi hột.
Trong đó có một dám đốc người Pháp, vốn tiếng của anh tại đất nước này khá kém nên mù mờ chẳng hiểu gì.
Mặc dù anh không hiểu Tạ Thiên đang nói gì nhưng thấy ánh mắt tối sầm của Phong Vũ thì cũng e sợ.
“Chủ tịch! Tôi xin lỗi, là tôi không cẩn thận, vì công việc nhiều quá nên tôi có chút không tập trung. Mong ngài bỏ qua!”
Tạ Thiên nghe lời xin lỗi này thì mặt đen xì. Nói là công việc của cô ta nhiều thì khác nào nói công ty đang ngược đãi cô ta? Lại nói ngay trước mặt chủ tịch, cô ta là đang chê mình sống lâu sẽ chật chỗ sao?
Đến Giai Ý ở bên ngoài nghe những lời ấy cũng phải lắc đầu, bây giờ cô có vào xin Phong Vũ thì chắc chắn cũng sẽ không vớt vát nổi tình hình.
“Hơ... Cô là đang nói tôi bóc lột nhân viên? Từ khi nào mà hiệu suất làm việc của một nhân viên tại Á Dương lại kém đến vậy?”
Quả nhiên Phong Vũ càng nổi giận thêm, anh nói bằng một giọng cực kỳ mỉa mai.
“Chủ tịch! Tôi... Tôi không có ý đó...!”
“Xuống phòng nhân sự nhận lương rồi biến khỏi đây!”
Haizzz, cô nhân viên trẻ này đúng là xui xẻo. Cô ta đi ra khỏi phòng họp với khuân mặt đầm đìa nước mắt. Thật tội nghiệp!
Phong Vũ vẫn chưa nguôi giận, anh cứ ngồi im như tảng băng khiến những người khác cũng không dám nhúc nhích.
*Cốc... Cốc... Cốc*
“Xin phép!”
Giai Ý quyết định sẽ giải quyết vấn đề này, về vấn đề bên Pháp cô tự tin mình có khả năng.
“Giai Ý! Em đến từ khi nào?”
Thấy cô Phong Vũ lập tức thay đổi thái độ, trở nên hòa nhã rất nhiều.
“Đến đủ lâu để chứng kiến mọi việc! Nào, đưa em tài liệu, em sửa cho!”
“Nhưng em...”
Ánh mắt kiên định của Giai Ý đã khiến Phong Vũ rút lại những lời muốn nói.
“Tạ Thiên, đưa laptop cho cô ấy!”
Nhận được laptop Giai Ý bắt tay vào công việc ngay. Vì nãy giờ mất khá nhiều thời gian nên cô vừa chỉnh tài liệu vừa trình chiếu trực tiếp trên màn hình lớn.
Phong Vũ vừa nói vừa phối hợp với Giai Ý rất thành thục, hai người rất ăn ý với nhau.
Cho dù Giai Ý không học qua trường lớp chuyên nghiệp nào về những gì cô đang làm, nhưng thời gian bên cạnh Phong Vũ anh đã dạy cho cô rất nhiều.
Những gì anh dạy cô, cô đều được thực hành, làm nhiều thành ra lại rất chuyên nghiệp.
Mỗi khi cần trao đổi bằng tiếng Pháp với người đại diện bên Pháp là vị giám đốc kia thì Giai Ý sẽ phụ trách làm người trung gian, truyền đạt thông tin một cách đầy đủ và chính xác nhất.
Vị giám đốc người Pháp lẻ loi một mình thì thật sự rất biết ơn cô.
Nếu không có cô thì có lẽ anh sẽ phải tham gia cuộc họp này bằng Tiếng Anh mất, mà Tiếng Anh của anh lại không tốt.
Cuối cùng thì với sự trợ giúp của Giai Ý thì cuộc họp kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ cũng kết thúc một cách bình yên.
“Em mệt lắm đúng không?”
Phong Vũ vừa cõng Giai Ý vừa lên văn phòng. Đã lâu lắm rồi cô chưa làm việc nên không còn đủ sức lực. Đọc