Phong Vũ - Thay Đổi Vì Em!

Chương 37




Trong văn phòng chủ tịch bây giờ không khí vô cùng nghiêm túc.

Giai Ý đã quay trở lại làm việc, cô đang tập trung xử lý những báo cáo còn xót lại trong thời gian nghỉ phép cùng với những bản báo cáo mới được gửi về, bận liên tay liên chân.

Phong Vũ đang tập trung vào màn hình lớn thì điện thoại reo lên.

Anh nhìn tên người gọi mà chẳng muốn nhận, anh mặc kệ bỏ đó. Thế nhưng tiếng chuông điện thoại cứ ngưng rồi reo liên tục, Phong Vũ bất đắc dĩ bắt máy.

“Con có coi mẹ là mẹ của con không hả? Gọi mấy cuộc mới thèm bắt máy!!!”

May mắn Phong Vũ đã kịp thời đưa điện thoại ra xa, nếu không đôi tai của anh chắc không còn lành lặn.

“Mẹ! Con đang làm việc, có chuyện gì không?”

“Con cứ suất ngày công việc, mau đến sân bay đón bố mẹ, khoảng nửa tiếng nữa bố mẹ đáp xuống sân bay. Con không có quyền từ chối, nhớ đưa theo con dâu của mẹ đi cùng.”

Mẹ Phong cũng không để cho anh đáp lại mà trực tiếp cúp máy. Anh cũng chẳng còn cách nào khác.

“Giai Ý, theo anh ra ngoài một lát!”

“Oh được!”

Giai Ý đã quen với việc phải đột ngột ra ngoài cùng sếp tổng nên cũng không ý kiến gì.

Phong Vũ đứng dậy mặc áo khoác vào, tiến đến bàn làm việc của Giai Ý, trên tay còn có một chiếc áo khoác nữ khác, là dành cho Giai Ý. Đây có thể coi là một thói quen của Phong Vũ.

Yên vị trên xe, tài xế vẫn là do Tạ Thiên đảm nhận

“Anh, chúng ta đi đâu vậy?”

“Ra sân bay đón bố mẹ anh!”

“...”

Không gian lẫn thời gian tạm thời đóng băng.

“Anh...Anh....Nói gì cơ?” Giai Ý không tin được những gì anh nói, vẫn chưa kịp xử lý thông tin.

“Bố mẹ về nước rồi!”

Khi này Giai Ý mới cuống cuồng lên.

“Sao anh không nói trước, em... em chưa chuẩn bị gì cả, còn chưa thay đồ cho chỉn chu, cũng chưa kịp mua quà cho hai người nữa. Em...Em phải làm sao bây giờ!”

Phong Vũ thấy cô loạn cả lên thì cốc vào đầu cô một cái.

“Có phải đi gặp tổng thống đâu mà em lo nhiều vậy, họ chỉ muốn chúng ta ra đón thôi, cũng không ăn thịt em!*

“Nhưng...!”

“Chủ tịch, chúng ta đến nơi rồi!”

Giai Ý nhìn ra bên ngoài, quả thực đã đến sân bay rồi.

“Cậu ra ngoài tạm bắt taxi về đi, tý nữa tôi sẽ lái xe về!”

Phong Vũ dặn dò Tạ Thiên xong thì bước xuống xe, vòng qua bên cạnh mở cửa cho Giai Ý.

Giai Ý đi bên cạnh anh mà tim đập thình thịch, cô chỉ nghe bác Phương nói qua về bố mẹ của anh. Mặc dù mọi người đều nói hay người đều vất hòa đồng nhưng cô vẫn hồi hộp.

Mọi chuyện bất ngờ quá, Giai Ý chưa kịp chuẩn bị tinh thần.

Đứng ở cổng chờ khoảng 5 phút thì chuyến bay của bố mẹ Phong Vũ cũng đáp xuống.

“Phong Vũ! Phong Vũ! Bố mẹ ở đây!”

Hai người nhìn theo hướng phát ra âm thanh, ở bên phía đối diện có hai người đang vẫy tay với bọn họ.

Không để hai người kịp đi đến thì họ đã ra tới nơi.

“Ôi! Con dâu của mẹ đây sao, sao trông con ốm thế, là thằng tiểu tử này bắt nạt con đúng không?”

Giai Ý ngẩn người, đây là mẹ của Phong Vũ sao, người phụ nữ đang nắm tay cô là mẹ chồng tương lai của cô sao?

Bà trẻ hơn cô tưởng rằng rất nhiều, phong cách ăn mặc cũng rất thời thượng

“Con không cần sợ! Có gì mẹ sẽ về phe con!”

“Cháu không sao đâu cô, anh Vũ đối xử với con rất tốt, không có chuyện bạc đãi con đâu!”

“Ây yo! Sao còn gọi là cô, phải gọi là mẹ chứ!”

Giai Ý lúng túng nhìn qua Phong Vũ, thấy anh khẽ gật đầu cô mới lắp bắp trả lời lại.

“Vâng...Mẹ!”

“Đúng, phải vậy chứ! Thôi chúng ta về nhà trước đã!”

Bà kéo Giai Ý đi để mặc chồng và con trai bơ vơ đứng ở lại. Giai Ý ngoái đầu nhìn, nãy giờ mẹ Phong Vũ cứ hỏi cô liên tục nên chưa có thời gian chào hỏi bác trai, thật có lỗi quá.

Trên xe bà cũng giành ngồi chung vớ Giai Ý, thế là bố Phong đành ngồi ở ghế trước.

Thấy đây là thời điểm trống, Giai Ý mạnh dạn chào hỏi bố Phong.

“Bác trai! Khi nãy cháu chưa kịp chào hỏi bác, mong bác rộng lượng bỏ qua”!

“Không sao không sao, người nhà cả mà, không cần câu lẹ nhiều vậy. Với lại con đã gọi vợ ta là mẹ mà lại gọi ta là bác, không phải là quá thiên vị sao?”

Giai Ý ngượng ngùng rối rít xin lỗi.

“Con...con xin lỗi thưa bá....à bố!”

“Haha! Tốt tốt!”

Không khí trong xe vui vẻ hẳn lên, nhìn bố mẹ Phong Vũ có thể hòa thuận với nhau như thế này khiến cô bất giác nhớ đến gia đình mình.

Mặc dù chuyện qua đã lâu nhưng cô vẫn còn chút đau lòng. Theo cô nhớ có lẽ từ trước đến giờ gia đình cô chưa từng vui vẻ thật sự như vậy. Nếu có thì cũng chỉ là trước mặt người ngoài.

Chỉ có mẹ cô là thật sự thương cô.

“Này Giai Ý, bố mẹ của con đang ở đâu, chúng ta nên qua đó chào hỏi mới phải!”

Thấy mẹ Phong hỏi đến gia đình của mình thì cô hoàn toàn cứng đờ, không cách nào mở miệng được.

Phong Vũ thấy sắc mặt Giai Ý không tốt nên nhanh miệng nói trước.

“Mẹ! Mẹ cô ấy mất khi còn nhỏ, bố cô ấy thì.... đã biệt tăm từ lâu!”

Giai Ý thấy anh giải vây cho mình thì vô cùng cảm động

Anh cũng tinh tế khi nói rằng cha cô đã mất tích chứ không nói rằng đã bán cô. Anh biết cô sẽ không muốn nhắc lại sự việc kinh hãi ấy.

Mẹ Phong cảm thấy mình đã hỏi những chuyện không nên hỏi thế nên có chút tội lỗi, bà ôm cô vào lòng vỗ về.

“Không sao! Có ta ở với con. Từ nay bố mẹ là bố mẹ của con. Có gì buồn thì cứ nói với mẹ. Ngoan!”

Giai Ý cảm nhận được hơi ấm từ bà, một hơi ấm của một người mẹ, một hơi ấm mà rất lâu rồi cô chưa được cảm nhận lại.

Sau khi cơn xúc động đi qua, Giai Ý sốc lại tinh thần, mỉm cười giống như mọi khi.

“Bố mẹ! Về đến nhà con làm bánh ngọt cho hai người nhé!”

“Được!”

Trên đường về nhà, bố mẹ Phong Vũ thay nhau kể những tật xấu hồi nhỏ của Phong Vũ.

Phong Vũ khuân mặt tối sầm lại, liên tục niệm thần chú “Là bố mẹ! Là bố mẹ! Là bố mẹ!”

Giai Ý được nghe kể chuyện thì cười đến đau cả bụng, bình thường thấy anh đã dễ thương rồi, bây giờ lại cảm thấy anh dễ thương hơn.

Anh nhìn qua kính chiếu hậu, thấy cô cười vui vẻ thì cũng cảm thấy mình hy sinh cũng đáng.

Hai người trở về đột ngột nên những người ở biệt thự trở tay không kịp.

“Ông Phương!”

Bố Phong gọi bác quản gia đang tỉa cây ngoài vườn, bác quản gia nhận ra giọng nói rất lâu chưa nghe thì giật mình quay lại.

“Hai người...hai người về rồi sao?”

“Bọn tôi về rồi đây!”

Hai ông bạn già lâu ngày không gặp nên không thoát khỏi xúc động. Họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm chẳng khác gì anh em.

Chào hỏi xong tất thì cùng nhau vào nhà. Giai Ý xin phép lên trên thay đồ rồi chuẩn bị đồ ăn.

Hai ông bà Phong thì được bác quản gia dẫn lên phòng cho khách ở tạm, vì phòng hai người đang được dọn dẹp.

Giai Ý bận bịu ở dưới bếp đến khi làm xong bánh ngọt, nhìn đồng hồ cũng gần đến giờ cơm tối. Cô nghĩ thôi thì để ăn cơm xong sẽ để mọi người dùng bánh sau.

Đây là bữa cơm đoàn viên đầu tiên của Giai Ý từ sau khi mẹ qua đời.

Bố mẹ Phong rất ân cần quan tâm cô đến nỗi Phong Vũ nuốt không trôi sự phân biệt này.

“Bố mẹ! Con trai ruột của hai người ở đây này! Hay người có thấy không?”

Ông bà Phong đang gắp đồ ăn cho Giai Ý, đồng loạt nhìn qua Phong Vũ.

“Không thấy!”

Ha... Phong Vũ rồi cũng có ngày bị cho ra rìa thôi. Biết sao được, phận con ghẻ thì đành phải chấp nhận thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.