Phong Vũ - Thay Đổi Vì Em!

Chương 31




Giai Ý ngồi trong xe ngó nghiêng khắp nơi, từ nãy đến giờ Phong Vũ cứ quẹo vào ngõ này rồi lại rẽ vào ngã kia, cô nhìn mà đầu óc quay cuồng.

“Có thật là anh đang đưa em đến căn cứ bí mật của anh không? Sao em có cảm giác anh đang đưa em vào mê cung vậy”

“Em đoán xem!”

Phong Vũ đáp lại một câu vô nghĩa đến mức khóe môi cô giật giật.

Sau một hồi vòng vo đến chóng mặt thì cuối cùng cũng đến nơi. Giai Ý nhìn cánh cửa khổng lồ trước mặt với một đám người đứng canh giữ thì mắt chữ A miệng chữ O.

“Tò mò quá đi, chúng ta đi nhanh lên”

Giai Ý không đợi Phong Vũ mở cửa mà tự mình chạy ra trước, còn cầm lấy cánh tay anh kéo đi.

Cánh cửa vừa mở ra thì một đế chế thực sự đã xuất hiện. Cô không ngừng cảm thán.

“Thật...thật hoành tráng! Rộng....rộng quá đi.”

“Chào mừng em đến với căn cứ của anh!!”

Phong Vũ nắm lấy bàn tay cô dẫn đi.

Trong này không khác gì một khu tập luyện quân sự, tất cả những gì cần thiết đều có đầy đủ.

Tạ Thiên đang tập luyện cho một nhóm người thì thấy Phong Vũ đến, nhưng người đi phía sau Phong Vũ mới làm anh bất ngờ.

“Lão đại! Giai Ý...biết rồi sao?”

“Ừm! Tôi đưa cô ấy đến xem!”

Giai Ý lúc này từ sau lưng Phong Vũ ngó mặt ra.

‘’Chào anh Tạ Thiên! Em đến thăm mọi người đây!”

Tạ Thiên thì ngớ người, làm thế nào mà Giai Ý lại có thể bình thản như thế sau khi biết bí mật đen tối của bọn họ. Còn đích thân đến đây thăm.

“Hì! Anh đừng lo, mấy cái này không làm em sợ được đâu, em còn hứng thú nữa là đằng khác”

Tạ Thiên thật sự khâm phục Giai Ý, không ngờ một cô gái yếu đuối như cô mà lại có một sở thích lạ lùng như vậy. Anh giơ ngón tay cái thể hiện sự tán thưởng của mình.

“Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”

“Vẫn ổn! Đang cho tất cả tập luyện với cường độ cao!”

“Tốt! Cậu tiếp tục đi, tôi đưa Giai Ý đi chơi một lúc!”

Phong Vũ trao đổi với Tạ Thiên vài câu rồi dẫn Giai Ý đi.

Tạ Thiên đứng ở lại nghĩ thầm.

“Đi chơi? Từ khi nào mà một căn cứ được bảo mật tuyệt đối đến một con kiến cũng không thể lọt vào nay đã thành chỗ vui chơi vậy? Đúng là chỉ có bà Phong mới có đặc quyền này. Tôi tổn thương! Tôi tổn thương”

Nỗi uất ức này anh đâu thể trút lên người khác, đành ngậm ngùi ôm đắng quay lại tiếp tục luyện tập.

Sự xuất hiện của một nữ nhân trong cái khu toàn con trai này đã là một sự chú ý rồi, nay còn đi cùng với lão đại Phong Vũ khiến tất cả thuộc hạ ở đây không khỏi tò mò.

Họ bàn tán xem rốt cuộc cô gái này là ai mà lại được phép đến đây, còn có vẻ rất thoải mái khi bên cạnh lão đại của bọn họ.

Cũng may một số người từng tham gia bữa tiệc sinh nhật hôm qua thông tin cho bọn họ thì họ mới biết đây chính là bảo bối của lão đại.

Thảo nào lại có thể tự do như vậy.

Phong Vũ dẫn Giai Ý đến một sân tập bắn, nó rộng còn hơn sân vườn nhà anh.

Thuộc hạ đang tập bắn ở đây khi thấy anh thì liền dừng bắn, theo đội hình quay 90 độ nghiêm nghị chào.

“Lão đại!”

“Ừm! Không cần để ý, tiếp tục luyện tập”

“Vâng!”

Tiếng súng vang lên liên hồi, nhưng có vẻ tiếng súng nổ quá to nên Giai Ý chưa thích ứng được, bàn tay khẽ đưa lên bên tai che chắn.

Bỗng có một vật gì đó được gài vào tai Giai Ý. Ngay tức khắc tiếng súng đã nhỏ đi đáng kể.

“Đeo cái này sẽ giảm được tiếng súng” Phong Vũ ghé môi sát vào tai Giai Ý nói.

Thì ra là tai nghe chống ồn, cô mỉm cười cảm ơn anh.

Nói rồi Phong Vũ rời khỏi Giai Ý, tiến đến giá để súng lấy đại một khẩu súng.

Xem ra chúng ta sắp được chứng kiến tài nghệ bắn súng của lão đại rồi. Đây là dịp mà tất cả những cao thủ bắn súng đều mong được thấy.

Bởi vì Phong Vũ chính là cao thủ của những cao thủ bắn súng mà.

*Đùng...Đùng...Đùng...Đùng...Đùng*

Năm phát súng nổ ra, cả năm viên đạn đều trúng hồng tâm, tất cả đều ở một chỗ, không lệch đi một tý nào.

Giai Ý thấy thế thì như được mở mang tầm mắt. Ánh mắt hâm mộ không thể nào giấu đi.

“Phong Vũ! Anh đỉnh thật đó! Không hổ là người đàn ông của em!”

Phong Vũ như tỏa sáng vậy, vầng hào quang phát ra từ anh khiến người ta phải chói mắt.

“Thế nào! Có phải người của em rất giỏi đúng không?”

“Đúng vậy! Anh, em cũng muốn thử!”

“Được. Anh dạy em!”

Lần đầu được cầm súng thật trên tay đúng là một cảm giác khó tả. Giai Ý có chút hồi hộp, trước giờ cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ thật sự được cầm súng thật.

Phong Vũ ở đằng sau Giai Ý, anh cầm lấy tay cô, hướng dẫn cô tư thế đứng, cách nhắm bắn và cả cách sử dụng sao cho an toàn.

Cô cũng rất nghiêm túc làm theo.

*Đoàng*

Viên đạn đầu tiên được bắn ra, trúng vòng số 3. Giai Ý nhìn kết quả đó thì thất vọng tràn trề.

“Huhu, sao tệ thế!! Hay anh chỉ em sai đúng không?”

“Không có, anh không chỉ sai. Lần đầu được như vậy là tốt rồi. Có muốn thử lại không?”

Cô còn bắn trúng cái bia đạn là đã giỏi lắm rồi.

Không can tâm nên Giai Ý quyết định thử thêm lần nữa, lần này cô sẽ tự mình nhắm bắn mà không cần sự trợ giúp.

*Đùng*

Trúng vòng số 8! Cả Phong Vũ lẫn những người đang tập luyện tại đó đều giật mình bất ngờ.

Một người lần đầu cầm súng, lại mới bắn phát súng thứ hai mà lại có thể trúng vòng có điểm số cao ngất ngưởng thì không thể ngờ được.

“Giai Ý! Em...em!”

Tạ Thiên đi ngang qua vừa hay thấy khoảnh khắc viên đạn bay ra thì lắp bắp.

Đến Giai Ý còn không ngờ được mà, cô chỉ là nhắm bắn theo cảm tính mách bảo thôi, nào ngờ kết quả vượt ngoài mong đợi. Lúc nhắm bắn cô còn đang lo sẽ bắn trượt ra ngoài. Chắc là may mắn thôi.

Phong Vũ dường như thấy được điểm gì đó từ Giai Ý, anh tiến đến chỗ để súng lấy một khẩu súng ngắn khác đưa cho Giai Ý.

“Em thử dùng cây súng này xem”

Cô nhận cây súng mới từ Phong Vũ, nó có vẻ nặng hơn khẩu khi nãy một chút.

Giai Ý lật qua lật lại cho quen cảm giác súng sau đó tìm thế thuận tay, đưa lên trước nhắm bắn.

Phát đầu tiên được bắn ra, nó trúng vòng số 2. Giai Ý thất vọng nhìn Phong Vũ. Nhưng anh lại không có gì nao núng.

“Em thử bắn lại lần nữa đi”

“Vâng!”

Cô đưa súng lên nhắm bắn, lần này cô đã gần như hoàn toàn quen với độ giật của súng từ phát bắn trước.

Tạ Thiên ở bên cạnh khó hiểu, không biết Phong Vũ đang nghĩ gì.

“Anh! Sao lại kêu Giai Ý bắn thêm lần nữa”

Phong Vũ nhếch mép đáp “Cậu cứ quan sát rồi sẽ biết!”

*Đùng*

Viên đạn thứ hai đã được bắn ra, đúng như Phong Vũ nghĩ, viên đạn lần này sẽ trúng vòng có số lớn.

Giai Ý nhìn bàn tay đang cầm súng của mình lại nhìn lỗ hổng do viên đạn vừa bắn gây ra, rồi lại nhìn Phong Vũ không nói lên lời.

“Phong Vũ.... Em...”

“Đừng lo, em thử tiếp cây súng này xem”

Phong Vũ tiến đến bên cô, đưa cô một cây súng mới khác. Giai Ý nhận lấy nó, lần này kích thước có vẻ lớn hơn, cũng nặng hơn hai cây trước.

Cô cầm lấy nó cảm nhận, sau đó cũng tháo luôn tai nghe chống ồn.

Phát đầu tiên của cô trúng bia nhưng điểm số không cao, không chờ Phong Vũ nó gì Giai Ý đã tự mình nhắm bắn lại phát thứ hai, lấy kinh nghiệm từ phát đầu để điều chỉnh tư thế cũng như hướng bắn phù hợp.

Quả nhiên, phát thứ hai trúng vòng số 9, một kết quả tốt chưa từng thấy ở một người mới lần đầu tiếp xúc với súng.

Cô cảm thấy bắt đầu hứng thú với súng, cô chạy đến chỗ để súng tìm kiếm một cây súng khác cầm lên.

Chuẩn bị tư thế sẵn sàng và nhắm bắn.

Kết quả vẫn như cũ, phát đầu sẽ không chuẩn nhưng đến phát thứ hai sẽ trúng vào hai vòng 8 hoặc 9.

Phong Vũ quan sát từ nãy đến giờ thì đã có thể xác định được suy đoán của mình là chính xác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.