Phóng Túng Và Buông Thả

Chương 9: Lí Tiêu




Tôi quay lại những nơi chúng tôi đã từng đi qua. Nhưng vì sức khỏe sa sút trầm trọng, tôi chẳng còn có thể thực hiện lại một lần nữa những việc đã làm cùng Lâm Hiểu Hạ trước đây.

Đừng nói đến việc nhảy Bungee, nh.ảy dù, lặn xuống biển,... chỉ cần uống một ly rượu hoặc thậm chí là một chút âm nhạc sôi động đã có thể khiến tôi ngủ li bì trong vài ngày.

Cơ thể của tôi gầy sọp đi nhanh chóng.

Thuố.c gi.ảm đ.au đã chẳng còn tác dụng, cho dù có tăng gấp đôi liều lượng cũng không ăn thua gì nữa.

Những cơn đau thấu xương kéo dài mỗi đêm, có lẽ thời gian của tôi trên thế gian này sắp hết rồi.

Tìm một nơi thật đẹp để t.ự s.át. Đó là nguyện vọng cuối cùng của tôi trên danh sách.

Tôi bỗng nhận ra, nơi nào có hình bóng của Lâm Hiểu Hạ đều rất đẹp, thành ra chẳng biết nên lựa chọn thế nào.

***

Chương 10 - Lâm Hiểu Hạ

"Đây là cái gì?”

Chu Hổ đưa cho tôi xem một bức ảnh.

“Danh sách nguyện vọng của Lí Tiêu.” Anh ta nói, “Tôi thật sự không biết cậu ta đã đi đâu, nhưng có lẽ danh sách này sẽ cho cô thêm manh mối.”

Tôi nhìn chằm chằm tấm hình, trên đó có rất nhiều hàng đã bị gạch bỏ.

Chỉ còn lại duy nhất điều cuối cùng mà thôi.

***

Chương 11 - Nguyện vọng của Lí Tiêu

Hẹn hò với cô gái xinh đẹp nhất (thành công)

Uống một ly rượu Macallan cổ mắc tiền(thành công)

Ăn một bát hoành thánh tại tiệm Dương Lão Thái (thành công)

Nhảy Bungee (thành công)

Nhảy dù (thành công)

Lặn (thành công)

Đi Macao đá.nh b.ạc (thành công)

Đi đến các kim tự tháp (thất bại)

Đi trượt tuyết ở Hokkaido (thành công)

Đi Chiang Mai ngủ vài ngày (thành công)

Đến bảo tàng Hermitage để xem tranh (thất bại)

Ngắm bình minh trên núi (thành công)

Ngắm bình minh trên biển (thành công)

Ăn bánh hoa quế thơm ngọt (thành công)

Ăn cá sống (thành công)

Làm những điều trên với cô ấy (thành công)

Hôn cô ấy một lần dưới mưa (thành công)

Hôn cô ấy một lần vào lúc hoàng hôn (thành công)

Cho dù tay có bị tê cứng, tôi cũng sẽ ôm cô ấy ngủ cả đêm (thất bại)

Phải lòng một ai đó (thành công)

Trả thù cho cô ấy (thành công)

Để lại cho cô ấy một ít tài sản (thành công)

Rời xa cô ấy (thành công)

Tìm một nơi thật đẹp để t.ự s.á.t

***

Chương 12 - Lâm Tiểu Hà

Tôi đã v.a.y của Chu Hổ mười vạn tệ.

“Sau này tôi sẽ từ từ trả lại cho anh.”

“Cô định làm gì vậy?”

“Đi tìm anh ấy.”

“Cô biết cậu ta đang ở đâu không mà đi tìm?”

“Không biết nhưng cho dù có là chân trời hay góc biển, tôi cũng phải tìm ra anh ấy.”

“Thời gian của Lí Tiêu không còn bao nhiêu, cô đừng phí công vô ích nữa, tìm ra được có khi cậu ta đã…”

“Tôi biết chứ", rồi nước mắt bắt đầu tuôn ra.

Trong hai tuần lễ, tôi gần như di chuyển đến tất cả những nơi trước kia, Quảng Đông, Macao, Hokkaido hay New Zealand,… mọi khách sạn từng dừng chân, mọi con người bắt gặp được trên đường, tôi đều hỏi han về tung tích của Lí Tiêu.

Nhưng như thể anh ấy không còn tồn tại, thậm chí một dấu vết cũng không có.

Dù vậy, tôi vẫn nghĩ anh ấy đang còn sống, anh ấy đang đợi tôi ở một nơi tuyệt đẹp nào đó.

Một lần hoài nghi cũng chưa từng.

“Chờ em… Lí Tiêu… nhất định phải chờ em…”

Chương 13 - Lí Tiêu

Chiang Mai lại mưa lớn. Tôi thuê một chiếc xe đạp, nhưng được một lúc đã kiệt sức ôm ngực thở dốc, chẳng còn cách nào khác tôi chỉ có thể đẩy xe đi bộ chậm chạp trên đường lớn.

Đi mãi, đi mãi, mặt trời đã nghiêng về phía Tây. Cuối cùng tôi cũng đã đến được nơi đó một lần nữa, nơi mà Lâm Hiểu Hạ đã chiếm lấy linh hồn của tôi.

Trời hôm nay lại mưa lớn, thế mà cơ thể yếu ớt của tôi không hề cảm thấy lạnh chút nào.

Tôi rất nhớ Lâm Hiểu Hạ.

Nhớ góc nghiêng khuôn mặt của cô ấy, nhớ dáng vẻ của cô ấy, nhớ ánh mắt trong trẻo của cô ấy, còn cả nụ cười hay thậm chí là cả khi cô ấy khóc, bộ dạng khi cô ấy thách thức tôi nhảy bungee, khi cô ấy hét lên trước mặt tôi, còn cả hơi ấm của cô ấy khi ngủ say trong lòng tôi nữa.

Đột nhiên tôi cảm thấy chính mình sai rồi.

Nơi đẹp nhất không phải ở đây. Không phải là núi hay biển, không phải ở bên kia bán cầu, cũng không phải những cơn mưa rào ở Chiang Mai.

Mà là khi có Lâm Hiểu Hạ bên cạnh.

“Lí Tiêu”

Tôi quay người lại. Giữa màn mưa lớn, tôi chỉ có thể nhìn thấy một hình bóng mơ mơ hồ hồ.

Đó là Lâm Hiểu Hạ, người đã quy.ến rũ tôi ở quán bar ngày hôm đó. Đó là Lâm Hiểu Hạ, người mà tôi yêu.

***

Chương 14 - Lâm Hiểu Hạ

“Anh muốn ch.ết. cũng đâu cần ch.ế.t xa như vậy, có biết em tìm anh vất vả lắm không?”

“Anh biết…”

“Em… em tìm anh rất lâu…”

“Cho em nhiều tiề.n như vậy để em dùng ti.ền của anh đi tìm một chàng trai trẻ hơn sao?”.

“Tuỳ em…”

“Khố.n kiế.p! Em thích anh!”

“Lâm Hiểu Hà!”

“Em thích anh, rất thích… sao anh cứ luôn muốn rời đi…”

“Lâm Hiểu Hà…”

“Làm gì vậy?”

“Lần này anh sẽ không đi nữa.”

Giữa cơn mưa rào ở Chiang Mai, chúng tôi quấn lấy nhau không rời.

“Anh không đi đâu nữa… anh yêu em…”

***

Lí Tiêu rời đi ở bên cạnh tôi, rất bình yên.

Khi đó, anh ấy còn có sức chế nhạo đôi mắt sưng húp của tôi, có phải rất buồn cười không?

Trước khi c.hế.t, tôi đã nói với anh ấy đừng lo lắng gì cho tôi cả, sau này tôi sẽ không đi quy.ến rũ đàn ông nữa, sẽ chăm chỉ học tập, sẽ sống thật tốt.

Mặc dù anh ấy cho tôi rất nhiều ti.ền nhưng tôi không phải là loại người tiêu ti.ền hoang phí.

Anh ấy cứ yên tâm đi, tôi sẽ quên anh ấy thật nhanh và tìm lấy một người đàn ông còn đẹp hơn anh ấy gấp trăm lần.

Anh ấy ngủ thiếp đi trong vòng tay của tôi, nhịp tim nhẹ dần, nhẹ dần rồi không còn nghe thấy được nữa.

Tôi ôm anh ấy khóc nấc lên.

Ngoài trừ câu cuối cùng ra, tất cả những gì tôi nói với anh ấy đều là sự thật.

Tôi không muốn quên anh ấy.

Đêm hôm đó, tôi đã đến lại quán hoành thánh đó. Khi tính tiề.n, bà chủ bất ngờ nhìn tôi thật lâu.

“Thật lâu rồi Lí Tiêu không có tới đây.”

Tôi gật đầu: “Vâng.”

Bà ấy hỏi: “Lí Tiêu có cầu hôn con không?”

Tôi sững người một lúc rồi gật đầu.

“Có ạ.”

“Từ bé đến lớn, Lí Tiêu đều ăn ở đây, con là cô gái đầu tiên mà cậu ấy dẫn tới đó.”

- End -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.