Phong Vũ Thần được nước lấn tới, càng xuống càng sâu, một tay cho vào cửa động mà khoáy đảo không ngừng…
Kiều Mẫn Hi không ngừng rên rỉ sung sướng phía trên, hai tay bấu chặt vào vai Phong Vũ Thần mà tận hưởng…
Tiếng “Ư…a…” vang vọng khắp cả phòng…
Cảm nhận cửa hang đã mở rộng, đủ ướt để anh có thể ra vào, Phong Vũ Thần bế Kiều Mẫn Hi đặt nhẹ nhàng lên giường…
Cậu em của Phong Vũ Thần cũng đã căng cứng từ nãy đến giờ, nếu tiếp tục nhịn nữa e là sẽ hỏng mất…
Gian rộng hai chân một phát thúc mạnh vào trong…
“Á…”
Kiều Mẫn Hi đau đớn mà kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhăn lại…
Phong Vũ Thần không thể ngờ rằng, dù đã trải qua một lần sinh nở nhưng phía dưới của Kiều Mẫn Hi vẫn rất chặt…
“Tiểu Hi gán chịu một lúc, sẽ nhanh hết đau thôi, em mau thả lỏng để anh có thể di chuyển…”
Làm cho Phong Vũ Thần ra vào rất khó khăn, phải qua một lúc mọi có thể tự do ra vào, tiếng rên kiều diễm của người con gái hoà cùng tiếng thở dốc của người đàn ông…
Dưới ánh trăng mờ ảo, hai cơ thể không mảnh vải che thân, liên tục quấn chặt vào nhau, đủ mọi tư thế, từ giường, sopha đến bàn trang điểm…
Kiều Mẫn Hi không ngừng van xin Phong Vũ Thần dừng lại vì cô đã thật sự kiệt sức, không thể vận động tiếp nữa…
“Vũ Thần dừng lại đi, em thật sự rất mệt, không thể nữa…”
“Không anh vẫn chưa đủ, anh phải lấy lại cả vốn lẫn lãi sau bao năm xa cách…”
“Nhưng em thật sự không thể nữa…”
Kiều Mẫn Hi vuốt ve khuôn mặt của Phong Vũ Thần, mệt mỏi mà lên tiếng…
“Tiểu Hi em không biết mấy năm nay anh đã cố nhịn đến sắp hỏng rồi không, bao nhiêu đây làm sao có thể đủ chứ…”
Phong Vũ Thần vuốt ve đôi gò đồi của Kiều Mẫn Hi từ từ di chuyển khắp cơ thể mà nhếch môi cười nhẹ nói…
“Em không tin anh, một người đủ tài đủ sắc như Phong tổng nhà ta đây, không phải nói quá chứ, ngoài kia có biết bao nhiêu cô gái muốn hiến dâng hết cho anh đấy…”
“Nếu nói nhịn thì em không tin đâu…”
Kiều Mẫn Hi nhanh chóng bắt lấy cái tay đang làm loạn của Phong Vũ Thần lại ném sang một bên mà nói…
“Đúng là anh có từng giải quyết, nhưng không phải bất kỳ cô gái nào khác mà là nó…”
Phong Vũ Thần của nói vừa đưa cánh tay trái của mình lên…
“Cái gì anh dùng cái tay sao, có biến thái quá không vậy…”
Kiều Mẫn Hi đưa ánh mắt chứa đầy những ngạc nhiên nhìn Phong Vũ Thần…
“Em nói anh biến thái sao, nếu anh không tự mình giải quyết, chẳng lẽ ra ngoài em người phụ khác sao…”
“Đâu phải anh không biết Kiều Mẫn Hi em có tính chiếm hữu rất lớn, nếu anh qua lại với mấy người phun nữ ngoài kia, không giữ thân trong sạch, em sẽ chấp nhận tha thứ cho anh, quay về với anh sao…”
“Anh không muốn tiểu Bảo phải sống xa ba hay xa mẹ, anh cũng không muốn mất vợ đâu…”
Phong Vũ Thần vừa nói vừa cạ cạ cái đầu vào ngực Kiều Mẫn Hi, giọng điệu vô cùng mè nheo…
“Phong Vũ Thần anh càng ngày càng dẻo miệng thì phải…”
“Suốt bao năm xa em, anh rất nhớ em, giờ được bên cạnh em như vậy anh cũng phải thay đổi, dẻo miệng thì em mới thương anh nhiều chứ vợ…”
Kiều Mẫn Hi cảm thấy vui sướng trong lòng khi người mình yêu hết lòng, luôn suy nghĩ chu đáo mọi thứ vì mình…
“Bởi vậy cho nên hôm nay em đừng hòng được ngủ…”
“Nhưng vết thương của anh còn chưa lành hẳn đâu Vũ Thần…”
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ có đáng là gì so với chuyện anh sắp được ăn vợ chứ…”
Phong Vũ Thần đắc ý nói xong thì trực tiếp áp môi mình vào môi Kiều Mẫn Hi tiếp tục cuộc vận động vẫn còn đang dang dỡ…
Cả hai cơ thể trần như nhộng cứ quấn chặt lấy nhau đến khi trời sáng mới chịu dừng lại, phóng thích không biết bao nhiêu tinh binh của mình vào trong cô, miệng nhỏ vì không thể chứa nỗi mà trào một ít ra ngoài, Kiều Mẫn Hi mệt mỏi mà ngủ thiếp đi lúc nào không biết…
Phong Vũ Thần vẫn như thói quen ngày trước, lấy khăn ấm giúp Kiều Mẫn Hi lau sạch người, mở tủ quần áo lấy áo sơ mi của mình mặc lại cho cô, đắp chăn lại cẩn thận, sau đó mới vào phòng tắm tự mình tắm gội lại…
Sau đó mới xuống nhà căn dặn người làm chuẩn bị bữa sáng cho tiểu Bảo, chu đáo căn dặn không được làm phiền Kiều Mẫn Hi, để yên cho cô nghỉ ngơi…
Rồi mới quay lên phòng gọi tiểu Bảo dậy, giúp thằng bé vệ sinh cá nhân xong thì mới dẫn xuống nhà dùng bữa sáng …
Phải nói là sức khỏe của Phong Vũ Thần đúng là không phải dạng vừa, vận động cả một đêm nhưng anh lại chẳng mệt mỏi chút nào, ngược lại còn rất dồi dào sức lực, trong khi Kiều Mẫn Hi đã ngất đi tỉnh lại không biết bao nhiêu lần…
Tiểu Bảo suốt cả buổi ăn luôn nhắc đến mẹ, cậu bé từ nãy đến giờ không thấy mẹ đâu cả, mỗi ngày mẹ sẽ thức rất sớm…
“Ba ơi, mẹ đâu rồi ạ, sao không cùng chúng ta dùng bữa sáng vậy…”
“Tiểu Bảo ngoan mẹ vẫn còn ngủ, con ngoan ăn rồi chơi với ba được không, đừng làm phiền mẹ biết không…”