Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp

Chương 60




Phong Vũ Thần trong lòng không ngừng dấy lên nỗi lo sợ về câu trả lời của cô…

Khuôn mặt mang theo một tia hi vọng cũng như ánh nắng lấp lánh chiếu rọi xuống mặt hồ yên ả, ánh mắt mong chờ nhưng lại chẳng dám nhìn thẳng vào cô mắt cô, mà quay sang hướng khác…

Đợi cả một lúc nhưng đáp lại anh vẫn là sự yên lặng của cô, làm anh có chút thất vọng, muốn quay lại chất vấn Kiều Mẫn Hi một câu…

“”“Đồng ý hay không đồng ý cũng phải trả lời anh chứ, im lặng như vậy thật sự làm người ta khó chịu đến muốn phát điên mà…”"""

Ngay lập tức người trước mắt làm cho Phong Vũ Thần phải ngơ ngác, Kiều Mẫn Hi không biết đã ngủ từ bao giờ, hơi thở cũng đã đều đều có lẽ cô đã ngủ được một lúc…

Có lẽ vì vậy mà những gì mà anh vừa thổ lộ chắc chắn là Kiều Mẫn Hi đã không nghe được gì cả…

Nếu cô biết được những gì anh vừa nói có lẽ sẽ rất vui mà nhảy lên ôm lấy anh thật chặt, bảo rằng mình cũng rất yêu anh nhiều, nhưng thật tiếc vì cô lại ngủ quên vào lúc này…

Khuôn miệng cong lên mĩm cười đầy hạnh phúc, quay sang hướng khác lắc đầu một cái rồi lên tiếng…

“Kiều Mẫn Hi em đúng thật là, lúc nào không ngủ, lại ngủ ngay đúng lúc này…”

Sau đó Phong Vũ Thần ngồi dậy, một bên chân khụy xuống, nhẹ nhàng nhưng rất cẩn thận bế Kiều Mẫn Hi trên tay…

Lúc đi ngang qua phòng khách, nhìn thấy mọi người vẫn còn đang ở đó trò chuyện với nhau, Phong Vũ Thần sợ sẽ làm cô thức giấc…

Ngay lập tức dùng mắt ra hiệu bảo mọi người im lặng, mẹ Phong vừa nhìn thấy liền đứng dậy định lên tiếng hỏi, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Phong Vũ Thần thì hiểu ra ngay…

Chắc cái thằng nhỏ này lại giống ông già nó ngày xưa đây mà, lúc nào cũng giày vò con người ta đến chẳng còn chút sức lực gì cả, nên con bé vì vậy mới mệt mỏi mà ngủ say như vậy, mẹ Phong cũng vì vậy không nói gì nữa cả…

Phong Vũ Thần đưa Kiều Mẫn Hi vào căn phòng thân quen, nơi mà anh từng ở trước khi dọn ra ngoài ở riêng, mọi thứ vẫn như ngày xưa chẳng có chút gì thay đổi…

Chỉ có con người là thay đổi, ngày xưa Phong Vũ Thần chỉ là cậu nhóc vừa bước chân vào thương trường, còn bây giờ anh đã trở thành một tổng tài, cao cao tại thượng, được người người ngưỡng mộ…

Sau khi đặt Kiều Mẫn Hi lên giường xong, Phong Vũ Thần chu đáo kéo chăn lên đắp cho cô, như thường lệ hôn nhẹ vào môi cô một cái đầy yêu thương…

“Vợ à, anh yêu em…”

Ngay sau đó Phong Vũ Thần cũng rời khỏi phòng, trước khi đi còn cẩn thận đóng cửa lại, tránh bị mọi người làm phiền…

Đi thẳng xuống phòng khách trò chuyện với mọi người, cùng nhau bàn bạc lựa ngày lành tháng tốt sẽ sang nhà Kiều Mẫn Hi thưa chuyện với ba Kiều…

“Vũ Thần à, con nên biết kiềm chế một chút, cứ như thế này còn dâu mẹ sẽ kiệt sức mất…”

Mẹ Phong đợi Phong Vũ Thần ngồi xuống ghế thì bất đầu lên tiếng nói, khuôn mặt giả vờ trách móc…

Trong khi Phong Vũ Thần lại không cảm thấy xấu hổ gì mà còn thản nhiên đáp trả lại lời của mẹ Phong…

“Mẹ à, con đây là đang cố gắng tìm cháu cho mẹ bế đấy ạ…”

“Con đã cố hết sức để làm mẹ vui, vậy mà mẹ lại còn trách ngược lại con nữa là…”

“Con đúng là, kiếm cháu cho chúng ta bế thì cũng vừa phải thôi, đừng ức hiếp cháu dâu quá…”

Ba Phong nhìn thấy con dâu như vậy cũng rất xót…

“Con biết dừng lại đúng lúc mà…”

Ngay lập tức cả nhà cười lên một cái đầy vui vẻ…

“Được rồi, không đùa nữa chúng ta bàn chuyện chính đi…”

“Em à em đã chọn được ngày để gia đình chúng ta sang nhà tiểu Hi được chưa vậy…”

Ba Phong nhanh chóng lên tiếng hỏi mẹ Phong…

“Dạ, em đã chọn được ngày tốt rồi ạ…”

“Ngày mùng chín tháng sau, ba và mọi người thấy có được không vậy…”

Mẹ Phong ngay lập tức trả lời ba Phong, ánh mắt nhìn về phía mọi người như thể đang hỏi ý…

“Được cứ quyết định vậy đi, con nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ, mùng chín tháng sau cả nhà ta sẽ sang bên đấy…”

Ông nội Phong vẻ mặt trở nên nghiêm túc mà lên tiếng…

“Dạ ba con sẽ chuẩn bị ngay…”

Trò chuyện được một lúc, thấy trời cũng đã quá trưa, mọi người ai cũng về phòng mình nghỉ ngơi, Phong Vũ Thần cũng vậy, anh về phòng nhẹ nhàng leo lên giường ngủ cùng cô…

Kiều Mẫn Hi ngủ một giấc ngon lành đến chiều mới tỉnh dậy, giật mình một cái ngồi dậy…

Phong Vũ Thần cũng vì vậy mà nhíu mày thức dậy, quay sang nhìn Kiều Mẫn Hi lên tiếng hỏi…

“Sao vậy…”

Kiều Mẫn Hi nhìn vào màn hình điện thoại xem bây giờ là mấy giờ, rồi mới quay sang nhìn Phong Vũ Thần đang nằm kế bên mà đáp lời…

“Em ngủ quên khi nào vậy…”

“Em đã ngủ quên lúc chúng ta ở bên bờ hồ, anh sợ em cảm lạnh nên đã bế em về phòng…”

“Ừm do em còn mệt nên mới vậy…”

“Mọi người không vì thế mà ghét bỏ em chứ…”

Kiều Mẫn Hi lo sợ mọi người sẽ vì chuyện này mà ghét bỏ mình, lần đầu tiên ra mắt nhà chồng, lại ngủ quên lúc nào không hay biết, thật là đáng xấu hổ mà…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.