Phòng Tối Này Hơi Lạ

Chương 2




Đỗ Quan Mân đau lòng mất râu, lại đau lòng mất lông chân.

Nhiễm Toản ngồi bên giường nghỉ ngơi một lúc, bắt đầu mắng hắn mùa hè không biết chăm sóc bản thân, đã mặc áo sơ mi ông già và quần cộc thì thôi, còn không cắt tỉa lông lá trên người.

Nhiễm Toản càng nói càng kích động, quay đầu dùng sức nắm lấy vai hắn, hung ác nói: "Anh Đỗ, tôi thật sự nhịn anh lâu lắm rồi!

Đỗ Quan Mân không biết nên lộ ra biểu cảm gì, vì thế chỉ có thể đơ mặt nói: "Xin lỗi."

"Nói xin lỗi là đủ rồi sao?" Nhiễm Toản cau mày: "Sáng nào đi ngang qua chỗ anh, tôi cũng thấy nhức đầu. Tài liệu ném loạn xạ, ngay cả lon bia khui từ sáu ngày trước cũng không vứt, anh còn nói muốn trồng hoa để cải thiện môi trường phòng thí nghiệm, nhưng kết quả thì sao, đều do tôi tưới nước hết!"

Đỗ Quan Mân ồ một tiếng, nói: "Thì ra là cậu chăm sóc nó, bảo sao hoa tôi nuôi đợt này vẫn chưa chết."

"Đỗ Quan Mân, anh chỉ là cái giẻ rách như này thôi." Nhiễm Toản nói. "Ra ngoài họ còn khen anh là đại thiên tài trăm năm khó gặp, nói tôi tu tám kiếp mới được làm đàn em của anh!"

Đỗ Quan Mân: "..."

Cuối cùng hắn đã hiểu được vì sao Nhiễm Toản không có việc gì thì thích nhìn hắn chằm chằm. Có người trong phòng thí nghiệm bàn tán rằng Nhiễm Toản thầm mến hắn, không chỉ giúp hắn chăm sóc hoa cỏ, làm cơm hộp cho hắn, mà còn giúp hắn dọn dẹp bàn làm việc lộn xộn.

Có lúc hắn nghĩ mình nên đáp lại một chút, mời đối phương ăn một bữa cơm gì đó, nhưng Nhiễm Toản luôn từ chối lời mời của hắn.

Nhiễm Toản nói một hồi thì dừng lại thở hổn hển, lại tiếp tục đỡ trán phẫn nộ nói: "Ngày ba bữa anh ăn không đều đặn, ngày nào cũng đồ ăn vặt. Lần trước cùng anh xử lý số liệu, tôi nhìn thấy nước sốt hamburger trên râu của anh. Tôi thật sự..."

Đỗ Quan Mân nói: "Nghe có vẻ như tôi có vấn đề."

"Đương nhiên anh có vấn đề, hơn nữa vấn đề còn rất lớn." Nhiễm Toản nắm cổ áo hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bữa trưa tôi làm cho anh, anh để đến nửa đêm mới ăn!"

Nói xong, Nhiễm Toản tức giận đứng dậy đi ra ngoài, để lại Đỗ Quan Mân đang bị nhốt trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà không nói nên lời.

Một lát sau, Nhiễm Toản mang theo một đĩa thức ăn màu sắc đẹp mắt hương vị thơm ngon đi vào, thối mặt nhìn chằm chằm Đỗ Quan Mân đang ngồi dậy, nói: "Há miệng cho tôi."

Đỗ Quan Mân: "A."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.