Phong tiễn

Chương 48 : 48




47.

Những tiếng nổ lớn giòn giã vang lên, sau loạt pháo mở đầu, chiến tuyến phòng ngự của đế quốc bị nhấn chìm bởi 1 loạt cột khói đen ngòm bốc lên nghi ngút. Khói chưa tan hết, hàng loạt tia đạn đã từ cột khói lia thẳng ra, vỗ chan chát lên vỏ thép của chiến xa, tuy nhiên hỏa lực so với lúc trước đã giảm đi 1 phần.

Lý mộc ngồi thu lu trong chiến xa, ôm đầu bó gối, bên cạnh chen chúc cả chục người, những gương mặt non nớt ra tiền tuyến. Chiến xa lao vút qua trận địa, băng qua mưa đạn lao về phía trước, người hắn lắc lư theo nhịp lên xuống của chiếc xe, miệng lẩm nhẩm cầu nguyện, chỉ mong cái hộp sắt này không cán phải địa lôi, cũng đừng có bị cái đại liên nào nhằm vào, không thì vỏ thép cũng thành tờ giấy, cả đám ngồi trong này sẽ bị xiên như xiên cá trong rọ.

Chiến xa thắng kịch khiến cái mũ hợp kim của hắn đập cộp vào tên bên cạnh, đầu óc xây xẩm, còn chưa kịp tỉnh người đã nghe tiếng gào lạc giọng của trưởng đội,

“đổ quân, nhanh lên”.

Cửa khoang mở toang, mọi người nháo nhào lao ra ngoài. Dựa vào thành chiến xa, hắn ngoái đầu nhòm ra, còn cách chiến tuyến 1 khoảng, nhưng trận địa cắm đầy chông thép, dưới chông là địa lôi, chiến xa đã không thể nào tiến lên được, xung quanh mấy chiếc chiến xa cũng đã lần lượt nhả quân.

Cả đám vừa xuống xe, 1 loạt đại liên đã lia đến, tia xuyên phá bắn xuyên qua thành chiến xa, chỉ 1 cái chớp mắt đã đục thủng lỗ chỗ như tổ ong, đừng nói trưởng đội chết đầu tiên, cả đội cũng chết sạch, chỉ còn 1 mình hắn vì kịp bò rạp ra đất mà sống sót.

Bên cạnh vang lên mấy tiếng nổ, cũng đã có mấy cái chiến xa trúng đạn bốc cháy dữ dội, hắn nhếch mép, đội tiên phong vậy là xong rồi. không thể trông chờ vào yểm trợ của trọng pháo, dù sao bọn họ cũng không dám bắn quá rát, nhỡ đâu trúng phải quân mình. Chiến cơ cũng đã tiến hành oanh tạc, nhưng pháo phòng không dày đặc thế kia, từ đây nhìn lưới đạn mà rùng cả mình, cũng chẳng thể trách họ được.

Hắn xốc lại tinh thần, hít sâu 1 hơi, tháo cái xẻng công binh bằng hợp kim thép đen tuyền, lưỡi xẻng ánh lên sắc lạnh, bật khiên thiết giáp, hạ trọng tâm, trùng người thu mình lại, căng mắt ra quan sát trận địa và chờ đợi. 1 loạt pháo nữa lại vang lên, văng vẳng trong tiếng nổ inh tai là 1 thanh âm re ré, là tín hiệu xung quân. Cả người hắn bật lên như con báo, lao vụt về phía trước,

“tiến lên nào, lính bộ binh”.

Hắn lao mình vào bãi chiến trường lồi lõm lỗ bom đạn, những cột lửa khói táp lên mặt, qua cái mũ phòng hộ vẫn cảm thấy sàn sạt. nhìn ánh lửa nhảy nhót trước mắt, hắn như rơi vào ảo giác, trong đầu lần lượt hiện lên từng khung ảnh như 1 thước phim rời rạc. trong lằn ranh sinh tử, tên lính trẻ cư nhiên lại nhớ nhà. Hắn nhớ khuôn mặt của phụ mẫu, nhớ cả tiểu muội hay hờn dỗi, nhớ về giải đấu mình chiến thắng năm đó, nhớ giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống vì được tuyển thẳng vào học viện trọng điểm của quốc gia.

khi đỗ vào học viện, hắn đã nghĩ sau này đã có thể lo cho cả nhà. Nhưng chiến tranh nổ ra, những thiếu niên như hắn đều gia nhập quân ngũ. Lúc vào quân đội, người ta giảng chính trị cho hắn, nhưng câu được câu không, hắn vốn không thông minh, nói nhiều đâm ra lại chẳng hiểu được mấy chữ vào đầu. hắn chỉ biết nếu như thua trận, quốc gia mà mất, cuộc sống của cả nhà hắn sẽ khổ. Phụ mẫu nuôi lớn bằng từng này, nói về khổ, đã khổ đủ rồi, người đã nuôi hắn mười mấy năm, hôm nay đã đến lúc hắn báo hiếu.

đạn năng lượng đập leng keng lên cái khiên giáp của hắn, mảnh đạn tung tóe, cứa xuyên qua cái mũ bảo hộ hợp kim, máu rỉ xuống khóe miệng mằn mặn, lôi hắn về thực tại. bất giác đưa tay chạm vào cái túi bên hông, nơi hắn cất cái bùa bình an của tiểu muội đưa trước lúc lên đường,

“phụ mẫu sau này phải nhờ vào em rồi, tương lai của gia đình ta, đại ca sẽ dùng cả mạng để giành về”.

đạn bắn rát cả chiến trường, chẳng có thời gian mà dò địa lôi, coi như sống chết có số, cả cơ thể hắn như giãn ra, cơ bắp căng lên, đẩy tốc độ lên cao nhất, hắn băng mình vùn vụt qua bãi chông, như con cáo len lỏi trong trận chiến, thu hẹp dần khoảng cách với chiến tuyến của đối phương.

Lao qua 1 ụ đất, cự ly đã rất gần, hắn đã nhìn thấy khe súng năng lượng của đối phương đang khạc đạn xối xả về phía mình, nhìn thấy gương mặt hoảng hốt của địch nhân sau ụ súng.

Hắn cười gằn, chỉ cần không phải đạn xuyên phá, thì đạn thường tuyệt đối không xuyên nổi phòng hộ của hắn. rút khấu súng ngắn bên hông, hắn nã thẳng vào khe, viên đạn hình trứng bay thẳng vào trong phát ra 1 tiếng nổ trầm đục. súng ngắn đạn trái phá, vũ khí chế tạo đặc biệt cho đặc nhiệm bộ binh, ụ súng coi như đã xử xong. Hắn áp mình vào phòng tuyến, gỡ gói bộc phá sau lưng xuống, áp nó vào thành tường, sau đó co giò vừa lăn vừa bò tìm chỗ núp.

Bộc phá phát nổ, phòng tuyến bị đục thủng, chỉ chờ có thế, hắn lao ngay vào. Bên trong phòng tuyến, mảnh vụn ngổn ngang, dưới đất còn là 2 cái xác quân địch, hắn bây giờ đang ở giữa sân nhà đối phương, xung quanh là 5, 6 tên lính đang há hốc mồm kinh ngạc nhìn hắn, có vẻ không tin vào mắt mình, phòng tuyến kiên cố như vậy mà lại bị công phá.

Chỉ qua mấy giây, đôi bên đã rõ thực trạng của nhau, 1 đám lính lao vào hắn, dù sao bọn họ đông người, nổ súng trong không gian chật hẹp như vậy cũng không được, thằng kia lại có khiên chắn. nhưng tên kia chỉ có 1 mình, 1 đám người là xiên chết được hắn. nhưng bọn họ đã lầm, hắn là đặc nhiệm bộ binh, đánh giáp lá cà với 1 đám lính bình thường, chính là sói vào bầy dê.

Hắn vung khiên giáp đánh bật 1 tên trước mặt, hất văng kẻ đó ra, tay kia vung xẻng công binh đâm phập xuống tên phía sau, động tác cực gọn. đánh cận chiến, súng ống lúc này lại đâm ra vướng víu, nhưng xẻng công binh trong tay hắn lại tuyệt đối là lợi khí giết người. không phải là đám kia vây hắn, mà là hắn xộc thẳng vào quấn chặt lấy kẻ địch, xuống tay tàn độc và dứt khoát, hỗn chiến chỉ diễn ra có mười mấy giây, 1 toán lính đã bị hắn đánh gục. tên lính đầu tiên bị hắn hất văng ra, mặt mùi bê bết máu thịt nhìn hắn như nhìn ác quỷ,

“ngươi . . . ngươi là cái thứ gì ? tha . . xin tha mạng . .”

Hắn lạnh lùng đâm phập lưỡi xẻng xuống, không 1 chút chùn tay, đây là chiến trường, người không chết thì ta vong, lảm nhảm nhiều để làm gì.

Lúc này vang lên hàng loạt tiếng nổ lớn, rất nhiều đồng đội của hắn đã lao được vào trong, phòng tuyến đầu tiên coi như đã bị hạ. Bây giờ là chỉ cần tìm 1 chỗ an toàn, náu mình chờ viện quân tiến vào, việc của hắn ở đây coi như đã xong.

Hắn lắc xái xẻng 1 chút cho ráo vệt máu, lại đập cái khiên giáp vài cái, chỉnh lại tư trang trên người, ngửa cổ nhìn đám tàu vận tải đang từ từ bay qua trên đầu, kêu hắn ngồi chờ ? hắn vốn không phải bộ binh bình thường. hắn lao ra ngoài, hướng tầm mắt về phía lưới đạn phòng không dày đặc của địch, bây giờ là lúc triệt tiêu hậu tuyến phòng thủ của đối phương, khoảng khắc mà quân ta chạm chân lên đất, trận thế này là của chúng ta rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.