Phong tiễn

Chương 47 : 47




46.

đỗ khắc 2 mắt nhắm nghiền, đấu y trên người rách toạc, giữa ngực y hắc thạnh khảm vào, lõm sâu vào da thịt, gân cốt y nổi lên chằng chịt, toàn thân máu thịt đều nhiễm đen, nhìn rất đáng sợ.

hắc thạch ăn vào huyết nhục y, không ngừng tỏa ra hắc khí, hắc khí như thôn phệ thân thể y, xuyên qua thân thể , chui vào dẫn ra, nhưng đáng sợ, là nó dẫn hắc khí từ hắc môn, dẫn nhập vào người y.

trần lâm nghiến răng, suy nghĩ đầu tiên, chính là 1 kẻ điên.

Trần gia ở bắc quan, đấu cùng ma vật, bản thân nhiễm độc khí, chẳng ai sống quá 60. Nhưng bù lại, chướng khí vào người, cho họ sức mạnh đối đầu ma vật, nhưng đó là cảm nhiễm từ ma vật, còn đến mức thổ nạp ma chướng, tự cổ chí kim, chưa từng có.

Đỗ khắc nhà ngươi, cuối cùng là bạn hay địch.

Lòng người rối bời, đỗ khắc trên kia nào hay biết, có biết, y cũng chỉ lắc đầu cười khổ mà thôi.

Y đấu với sư nương, đọ đao kỹ, đọ sức bền, đều thua cả. sư nương bá đạo đến mức này, y biết đấu tiếp cũng vô dụng, y bại chỉ tính từng giây.

Sư phụ bảo y kiên trì, y lấy cái gì mà kiên trì, nghĩ đến cùng đường, chỉ còn 1 cách, nhắm mắt làm liều.

Đầu y trống rỗng, sức từ đâu ra, y gỡ hắc thạch từ đấu y, trong mắt y hiện lên tàn nhẫn, độc người độc đến chân tâm, rạch da thịt nhét nó vào người.

Sư nương khóe mắt như đổ lửa, vươn tay cản y, nhưng đã muộn, chỉ cảm thấy cổ họng khô rát,

“ngu xuẩn”

Sư nương mắng y, mắng rất phải, dị tộc có thể hấp thu năng lượng trực tiếp từ tinh thạch, nhưng vật để ngoài da, nào có ngu ngốc như y. liều mạng như đỗ khắc, chính là nuốt chửng.

Y muốn nuốt chửng nó, lấy nó năng lượng tinh nguyên, việc này không phải chưa có người làm, chỉ là, chưa ai thoát nổi. đây còn là hắc thạch, y chẳng nuốt nổi nó, là nó nuốt ngược y. nó ăn sâu vào người y như vật sống, còn dẫn theo khí độc. nói y ngu xuẩn, họa đầu óc có vấn đề.

Đầu óc đỗ khắc đúng là có vấn đề, sư nương biết y khó dạy, nhưng đến mức này, là hồ đồ chấp niệm, y vì cái gì.

Nhưng giờ mọi thứ chẳng còn quan trọng, thân thể y tại đó, nhưng ý thức tách rời, đã trôi dạt đến1 nơi tối đen mù mịt.

1 không gian tối bưng kín mít, chẳng chút ánh sáng lọt qua, ý thức y ở đó bồng bềnh trôi nổi, chẳng hiểu sao, y không thấy sợ, còn có chút tò mò,

“đây là, cõi u linh ?”

“là tâm trí của ta, tên tiểu tử, quả to gan lớn mật”

“là kẻ nào ?”

“quan trọng sao, niệm của ngươi, ta nhận được rồi.

Mượn ngươi dùng 1 chút, đổi lại cho ngươi, nhất niệm của ta.

Hắc môn gì đó, nên đóng lại được rồi”

Thân thể đỗ khắc rung động, tim trong ngực đập như trống, như muốn phá vách thịt mà ra, ngực y gồ lên, hắc thạch sáng rực, nó tưởng xơi tái được y, không ngờ dần bị y thôn phệ, năng lượng rút ra, trên thân nó đầy vết rạn, cuối cùng không chịu nổi, tách 1 tiếng vỡ nát.

Trên ngực đỗ khắc không còn hắc thạch, chỉ còn máu thịt gồ ghề, quả tim y phình lớn, máu mạch đen kịt. mặt y nhăn nhúm, máu trào ra từ thất khiếu, không giảm mà tăng, máu nhỏ thành giọt, hóa khí giữa không. Đỗ khắc bây giờ, hung lệ như quỷ thần.

Sư nương bất động, khí lạnh từ dưới dâng lên, lần đầu tiên nếm mùi vị sợ hãi, bởi vì sư nương biết, thứ đó là gì.

Quả tim trong người đỗ khắc, đó vốn không phải của y.

Đỗ khắc mang 2 dòng máu dạ thành và nhân loại, y sinh ra thân thể suy nhược, chỉ tính bằng ngày.

Sư nương năm đó với y chẳng có hảo cảm gì, y chính là nghiệp chướng. nhưng nhìn y trong nôi, chăm y từng ngày, cuối cùng làm ra việc mà bản thân nghĩ cả đời cũng không, đem quả tim đó tráo cho y.

Việc lớn tày trời, sư nương bị dạ thành trục xuất, nhưng việc đã rồi, sư nương chẳng chút ăn năn, mặt dày xách đao mà đi, đi đến mười mấy năm, cuối cùng gặp lại y.

Tiểu tử năm nào, giờ đã trưởng thành khỏe mạnh, sư nương lúc đó không nghĩ nhiều, mặc y sống chết. không ngờ y không những không bị vật đó ăn sống, nó kí sinh trong người y, còn giúp y cải tạo, sinh ra bất diệt chi thể.

sư nương ban đầu là tò mò, gần y 1 chút, cuối cùng bị tên tiểu tử làm cho rối loạn, nhiều lúc thật muốn chém phứt y cho rồi, nhưng 5 lần 7 lượt, rốt cuộc không thể xuống tay.

Sư nương biết thế nghĩa là gì, như bao người dạ thành khác, sư nương tuy là vương tộc, cũng không tránh được, sư nương là chấp nhận y.

Y đúng là không phụ người kì vọng, thứ kia vốn ngủ say, bị y đánh động, chấp niệm vùi từ rất lâu, nay lại gọi lên.

Niệm của kẻ đó, tuôn trào bá đạo, rúng động cửu thiên, chiến ý trăm năm, lại 1 lần nữa sôi sục.

Dị tộc gọi là “thần”, nhân loại gọi là “ma”, lối vào ở cực bắc, chẳng phải do kẻ đó mở ra sao, kẻ đó có tên, là cái tên năm đó dùng để đi lại giữa nhân gian, ma thần tần trạch.

Kẻ đó mở mắt, xoay đao trong tay, bao nhiêu năm rồi mới được cầm đao, là 1 thanh đao tốt, hắc kim này, chẳng phải xuất xứ từ u linh hay sao.

Kẻ đó nhìn sư nương, sư nương cảm thấy thân thể cứng đờ, máu thịt trong người nhộn nhạo, mất đi khống chế,

“là máu thịt của ta, ngươi hẳn là vương tộc.

Vậy đám người kì dị dưới kia, phỏng chăng là nhân loại.

Các ngươi đánh nhau, đánh đến tận bây giờ, để làm gì chứ.

Dù sao ta cũng không còn, nhưng cái thứ kia, thì không được”

Kẻ đó nói bằng thứ cổ ngữ khó khăn, khô như mài sắt, nghe vào chói tai. sư nương nghe chữ được chữ mất, chỉ nghe ra lòng hắn khó chịu, hắn nhẹ vung tay 1 cái, trảm đao phá không vút ra, ma vật to lớn như thế, chỉ 1 đao là diệt.

“nơi này đúng là bảo địa, đáng tiếc”

Hắn thuận thế bay vút lên không, lên hơn trăm trượng, giữa biển mây nhìn xuống toàn thành. 1 tòa thành nhỏ, với hắn xa lạ, đã bao nhiêu năm, quả đúng như năm đó dự đoán, thiên hạ sau này, là của nhân loại.

Dị tộc rồi sẽ biến mất, hắn năm đó để lại tàn niệm của mình, nhưng làm sao ngăn được thế đạo, đã không thể ngăn, vậy thuận theo ý trời.

“thiên cân”

Uy áp khổng lồ từ trên hạ xuống, mọi người chỉ cảm thấy tức ngực khó thở, thân thể như đeo chì, đến cả đám ma vật cũng cuống cuồng hoảng loạn.

“tản ra, mau chạy”

Trần lâm khản cổ gào lên, cũng mặc người khác nghe hay không, hắn dồn hết năng lượng phi hành, 1 đường bay thẳng, càng xa càng tốt.

Bởi vì nếu không sai, hắn biết thứ tiếp theo là gì, tổ gia truyền lại, thật không ngờ hôm nay lại ở đây.

Sát đao đồ thành.

Năm đó tần trạch đồ thành, liệt sát mười mấy thành, máu người chảy xuống, hòa thành sông lớn. hắn giúp nhân loại đẩy lui ma vật, nhưng nhân loại chết dưới đao của hắn còn nhiều hơn, sát đao không có nhân tình, càng không cần lí lẽ, là 1 kẻ điên.

Không cần trần lâm nói đến 2 lần, người ta trần gia còn vắt chân lên đầu mà chạy, mã tà tay trái xách tống y, tay phải túm lấy khương liên, co giò chạy biến.

Người hắn muốn xách đương nhiên là tiểu sư muội như hoa như ngọc, nhưng hoa nhỏ có gai thì đành chịu, dù sao 2 túi thịt mềm này hẳn là người quan trọng, nếu không lão đại cũng chẳng nhọc công, xách theo không sai đi. Đầu óc hắn đơn giản, nói 1 hiểu 2 là được.

Những kẻ còn lại cũng không ngốc, ai nấy tự lo thân, thất phương bát hướng mà lao đi, nhất là đám người quân đội, hợp quân thì lề mề, chạy lại rõ nhanh, trần lâm thấy mà há mồm trợn mắt.

Thành nói nhỏ thì nhỏ, nhưng thoát ra cần thời gian, thời gian bây giờ chỉ còn tính nhẩm, hắc khí chui ra từ u linh giới càng ngày càng nhiều, đều bị kéo lên không, bởi vì trên đó có 1 ma thần.

Đột nhiên không gian xung quanh trầm xuống, không thanh không âm, không khí xoắn đặc, trần lâm phi hành mà suýt ngã, ngửa đầu nhìn lên, bao nhiêu dũng khí, bay sạch sành sanh.

Từ trên trời cao, hắc trảm rạch gió xé mây, lao đi vun vút, trảm diệt khổng lồ, còn lớn hơn cả thành tứ xuyên, kéo theo biển năng lượng hỗn nguyên mà giáng xuống, khiến lòng người tuyệt vọng.

Trần lâm từ trước đến giờ, đều từ cửa tử cầu sinh, nhưng lần này là hung hiểm nhất. năng lượng thôi động đến sôi sục, thân thể hắn nóng rực thành 1 vệt sáng, đã gần đến cảnh giới tự bạo, chỉ 1 chút sơ xẩy, thân thể hắn sẽ nổ tung. nhưng chẳng lo được mất nhiều như vậy, muốn sống, đều phải dựa vào mình.

Hoang dã đã hiện ra trước mắt, chỉ còn cách 1 mảnh rừng thưa, trần lâm không dám giảm tốc, cứ thế lủi vào, nơi đi qua cây đổ củi cháy, tông nổ 1 hòn đá tảng, thân người cắm sâu vào đất.

Hắn còn chưa kịp bò dậy, sóng khí ập đến, thổi bay đi mất, bay 1 đoạn mặt mũi đầy cát, 1 tiếng nổ kinh thiên bạt địa, váng đến mụ đầu. đầu óc trống rỗng, mất đến mấy giây, mới từ từ đứng dậy.

Thành tứ xuyên đã thành bình địa, toàn thành như bị đại chùy đập xuống, đất nện thành cái hố khổng lồ, nhà cửa chỉ còn là gạch vụn, cắt ngang miệng hố, là vực sâu hun hút đang bốc khói.

1 tòa thành, cứ thế mà xóa sổ khỏi liên minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.