Phong tiễn

Chương 46 : 46




45.

Ma vật hung dữ không sai lời đồn.

Thứ đầu tiên chui ra, hình dáng như con nhện, nhiều chân nhiều mắt, cao ngang 1 tòa nhà, lại có thể phun khí đen cực độc, toàn thân lông lá, vừa dày vừa cứng, đại pháo năng lượng xạ kích, còn chẳng để lại 1 vệt trầy.

Trần lâm nhìn mà méo mặt, thứ đầu tiên, lại là ma vật cấp 10.

Ma vật chia làm 20 cấp, nhưng cấp ma vật hoàn toàn khác cấp hoang thú, ma vật cấp 10, trần gia muốn diệt, cũng cần đến ngàn quân.

Nơi này cũng có mấy vạn quân, nhưng hỏa lực không đủ, lại không có kinh nghiệm đối đầu, chiến đấu vô cùng khiên cưỡng, hơn nữa ma vật đâu chỉ 1 con.

Theo sau nó, là 1 đàn côn trùng 6 cánh, thân dài 1 thước, nhiều chân nhiều răng, tuy là da mỏng lực yếu, ma vật cấp 1, nhưng đông nhung nhúc, tốc độ lại nhanh. Đám này so con nhện lớn kia còn lợi hại hơn nhiều, trần lâm quấn lấy mà đánh, giết đỏ cả mắt, không vài trăm cũng 1 ngàn, càng đánh lòng càng trầm xuống.

Tần phỉ giữa không bay lượn, lâm vào khổ chiến, điểm mạnh của thị, giờ lại thành chí mạng. đôi song chủy thủ mạnh về độc đấu, trước số lượng kẻ địch như này, chẳng thể phát huy thực lực, còn con quái thú như tòa nhà kia thì khỏi nghĩ, gãi ngứa cũng không đủ.

Thị chém bay đầu con dị thú trước mặt, còn chưa kịp thở, bên cạnh đã vang lên tiếng thét thảm, cao thủ bát tộc cách đó không xa, bị đám bọ thú bâu vào xâu xé, năng lượng chói lòa, nổ mạnh, kéo theo 1 rừng bọ nổ tung, đã tự bạo rồi.

Cao thủ bát tộc, nếu không còn đường sống, đều chọn cách tự bạo.

Đánh đến giờ chưa qua bao lâu, thương vong đã vô cùng thảm trọng, cũng may vẫn còn cao thủ tọa trấn, như thiếu niên trần gia kia, 1 mình 1 cõi, bọ cánh xung quanh hắn, ngã xuống từng lớp, vững như trấn thủy.

Nhưng tần phỉ biết, nếu cứ tiếp tục, toàn quân bị diệt chỉ là sớm muộn, phải đóng được lối vào.

lối vào có thể đóng được sao, lối vào ở cực bắc đã tồn tại cả mấy trăm năm, nhưng chẳng hiểu sao, tần phỉ niềm tin mù quáng, tin vào con người kia, tin y làm được, y đã bảo kiên trì, vậy thì kiên trì đến cùng.

Liên tiếp những tiếng nổ mạnh, hỏa lực bạo tăng, thêm 1 cánh quân trợ trận, quân đội còn đang bận với con nhện lớn, tần phỉ nhìn ra, là tử sĩ đế quốc.

Binh sĩ đế quốc khác với liên minh, trên người họ mang chiến giáp bằng kim loại, thô to mà cục mịch, đổi lấy linh hoạt là hỏa lực hạng nặng, rất phù hợp với địa trận chiến tranh quy mô lớn.

Trước còn đánh nhau sống chết, giờ chung 1 chiến hào. tần phỉ lấy tay quệt vệt máu trên mũ bảo hộ, 1 đám bọ đã xà đến, tiếng súng rin rít, đàn bọ chớp mắt đã tan xác. Thị khịt mũi, không nhìn cũng biết ả xạ thủ hàn gia kia vừa giúp mình, đang vẫy tay với tần phỉ, thị hừ lạnh,

“không cần ngươi giúp”

Bên tần phỉ cục diện đã xấu, phía quân đội ngay từ đầu đã không gì tốt đẹp. họ đối đầu với ma vật 10 cấp, da dày thịt cứng, lại còn kháng được vũ khí năng lượng, bao nhiêu đạn pháo bắn vào nó đều vô ích. đại quân bị nó càn quét, tổn thất vô cùng lớn, mất nhân mạng là 1 chuyện, sĩ khí ngày càng giảm, cứ thế này kết cục toàn quân tan rã.

Cũng may còn 1 kẻ thần kinh liều mạng.

Mã tà vốn là người hắc lâm, lục lâm thảo khấu, so lưu manh còn mạt hạng hơn đỗ khắc, với hắn, cái mạng rách bản thân không đáng tiền, đánh thì đánh thôi.

Tần phỉ niềm tin mù quáng, còn với hắn, lão đại nói 1, hắn không nói 2. mã tà theo đỗ khắc từ lâu, học xấu xa không ít, lưu manh côn đồ, trước kia đói ăn, còn theo lão đại trộm bánh mì, qua ngày 2 bữa thì đánh nhau.

Trước kia đánh nhau cả người đầy máu, là hắn cõng đỗ khắc trên lưng, nhưng vì kiệt lực, bỏ y nằm lại. hắn lết đi từng nhà cầu y, lúc trở về lão đại được người ta cứu, thu làm môn đồ.

Đỗ khắc được thầy tốt thu nhận, hắn mừng cho y. lão đại thôi làm lưu manh, hắn cũng rời thành, trở về đường cũ, sa vào lục lâm.

Huynh đệ khác đường, nhưng chưa từng khác đạo, lão đại gọi hắn, hắn đến ngay, đánh ai, giết ai, không quan trọng, trọng nghĩa khinh tài.

Bộ giáp cùng đại trùy là của gia bảo, nhà hắn trước kia phú quý, gia đạo suy sụp, đến đời hắn, cái nồi đất chụng cơm cũng bán đi, vậy mà bộ giáp vẫn còn.

Lúc nhỏ không mặc được, lớn lên vừa như in, người hắc lâm sức dai chí bền, con nhện lớn trước mặt hắn chẳng tính là gì, cứ liên tục khom lưng húc vào, húc đến nó gãy chân khuỵu gối.

Nhờ hắn cản bước, quân đội mới có thời gian mà chỉnh đốn, tập trung hỏa lực, tuy nó vỏ dày, nhưng bao nhiêu pháo bắn cùng 1 chỗ, đã bắt đầu khoét lỗ trên da.

Ma vật có linh tính, cấp càng cao càng rõ, con nhện lớn bị công kích bao phủ, bắt đầu thấy đau, nó biết nguyên nhân là do nó bị áp chế, bị 1 kẻ toàn thân đen kịt, rắn như cục sắt đâm trúng, cản chân cản tay.

Nó bắt đầu mặc kệ công kích, tập trung đối phó mã tà, nhưng kẻ kia vừa nhỏ vừa nhanh, lẩn như trạch, cứ chui vào dưới người nó mà tấn công. chân nó to như cái cột đình, vậy mà bị húc gãy. nó bắt đầu rụt lại, khí độc xì ra quanh thân.

Khí độc lợi hại, vài kẻ bị quấn khí, cả người xám đen, khô quắt mà chết, khí độc ăn mòn cả tầng năng lượng phòng hộ, vô cùng độc địa, nhìn thảm trạng mà tê da đầu, gan lớn như mã tà cũng không dám liều, chỉ có thể bức ra xa.

Mã tà lui ra, nhưng công kích của quân đội không dừng lại, con nhện lớn đã biết sợ, nó bắt đầu dần thối lui về lối vào.

Nó muốn chạy, mã tà tất truy, thời cơ tốt nhất không bỏ lỡ, hắn động thân, nửa thân đã vươn ra, trần lâm từ xa nhìn thấy, gào lên,

“không được đuổi”

Ma vật muốn chạy, vậy để chúng chạy, chỉ là con ma vật cấp 10, bức chúng cùng đường, chúng sẽ nổi điên đánh liều, không cần vì nó mà tốn sức, bởi thứ đáng sợ hơn còn chưa ra.

Nói đến phí sức, vì hạn chế thương vong, trần lâm đánh đến gần cạn lực, nhưng hắn biết, cục diện chưa vỡ, chỉ có thể trông cậy vào mình, là số mệnh của người trần gia.

Hắn không sợ chết, chỉ sợ mình ngã xuống rồi, hắc môn kia làm thế nào đây.

Nhưng trời không tuyệt người, từ trên không có thứ lao xuống, nhanh như chớp giật, xuyên qua thân thể con nhện khổng lồ, chẻ nó làm đôi.

Chỉ 1 thoáng chớp mắt, chẳng ai kịp hiểu chuyện gì, chỉ đến khi thân thể ma vật đổ xuổng, đổ sập 1 tòa nhà gần đó, khói bụi mịt mù, người mới hoảng hồn tránh né.

Người trong trận không nhận ra, nhưng khương liên ở ngoài lại nhìn rất rõ, thứ vừa từ trời cao giáng xuống, là 1 trảm đao, 1 trảm đao khổng lồ, còn kẻ xuất đao, chính là đỗ khắc.

Nhưng có thật là đỗ khắc, cô biết y lợi hại, nhưng 1 đao vừa rồi là cái cấp độ gì, chỉ có nghe từ thần thuyết, là thần thuyết từ rất lâu rồi.

Chuyện khó tin, nhưng xảy ra trước mắt, con nhện khổng lồ trọng pháo không xuyên, bị chém chết rành rành trước mặt, trảm đao dư lực, còn để lại trên đất 1 vệt dài, khoét thành rãnh sâu.

Mọi người toàn thân run rẩy, hoảng sợ nhìn lên, 1 cỗ uy áp khổng lồ từ trên tọa xuống, bức người ngột ngạt.

mã tà 2 lần dụi mắt, rùng mình 1 trận, kẻ trên kia, thực là lão đại của hắn ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.