(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Xung quanh dần dần tụ tập một nhóm phụ nữ, nhưng tất cả chỉ đứng đó xem kịch, không ai ra mặt can thiệp.
Dù sao những người có thể đến đây tiêu tiền đều không phải người bình thường, họ không muốn gây rắc rối cho gia đình mình vì một người lạ.
Ai biết dược doanh nghiệp của những người này có mối quan hệ làm ăn với họ không?
Nếu lỡ giúp nhầm người, về nhà chắc chắn sẽ bị người lớn dạy dỗ.
Trong tình huống không rõ ràng, giữ thái độ trung lập la tốt nhất.
"Ồ, cứ có chuyện là gọi gia đình à? Cô lớn từng này mà còn chưa cai sữa sao? Hễ có việc là nhờ người lớn, thật khiến người ta đỏ mặt thay cô đấy.”
Hạ Mạt cười lạnh, đứng trước mặt cô ta, tay khẽ vỗ nhẹ lên má mình, ánh mắt đầy khinh miệt, giọng điệu mỉa mai, hai tay khoanh trước ngực, tỏ vẻ kiêu ngạo.
"Nếu không gọi anh trai tôi thì sao? Tôi không tin Hạ Mạt cô dám đánh tôi ở nơi này. Đến lúc đó cô cứ chờ vào tù đi. Tôi nhất định khiến cô không thể yên ổn.”
Bạch Bách Linh bình tĩnh nói, cố gắng giữ bình tĩnh, không chịu yếu thế, tỏ vẻ hung hăng.
Tuy nhiên, bàn tay cầm túi bên cạnh đã trắng bệch vì nắm quá chặt.
"Lại muốn dùng quyền lực để chèn ép người khác à? Cô thực sự đã quên bài học lần trước rồi sao? Để tôi giúp cô nhớ lại.”
Nhìn khuôn mắt đáng ghét của Bạch Bách Linh, Hạ Mạt không thể nhịn nổi nữa.
Cô giơ tay lên, giáng mạnh cái tát mạnh xuống, để cho Bạch Bách Linh tỉnh ngộ.
Thành thật mà nói, sở thích của Hạ Mạt là đánh vào mặt, không phân biệt nam hay nữ, ai khiến cô tức giận, cô sẽ đánh trước rồi nói sau.
Một tiếng "chát"vang lên giòn tan trong không gian yên tĩnh của cửa hàng, âm thanh rõ ràng đến mức ai nấy đều nghe thấy.
Những người đứng xem vội đưa tay che miệng, ánh mắt kinh ngạc trước cảnh tượng đó.
Không ai ngờ rằng Hạ Mạt thực sự dám đánh, tiếng tát vang dội, và dấu tay đỏ ửng trên má Bạch Bách Linh nhìn thôi cũng đủ thấy đau.
"Cô...cô...cô"
Bạch Bách Linh ôm mặt đau rát, trừng mắt đầy căm hận, ánh mắt không thể tin được, miệng lắp bắp mãi không nói thành câu.
Cô ta cắn chặt môi đến mức gần như chảy máu.
Nhớ lại lần trước ở cổng trường, cô ta bị Hạ Mạt đánh gãy vài cái xương sườn, cánh tay cũng bị gãy, trên người đầy những vết thương lớn nhỏ.
Cô phải nằm viện suốt nửa năm mới được xuất viện, và mọi chuyện cuối cùng lại bị cho qua.
Không chỉ vậy, cô còn bị bố mẹ vốn rất yêu chiều mình cảnh cáo.
Lúc này, Bạch Bách Linh mới nhớ lại sự việc ba năm trước.
"Bây giờ thì nhớ ra rồi chứ? Lần sau rút kinh nghiệm nhé, đừng động vào người khác một cách tùy tiện, nếu không có ngày cô c.h.ế.t mà không biết tại sao đâu.”
Hạ Mạt ghé tai Bạch Bách Linh, mỉm cười cảnh cáo, tồi lùi lại, định kéo Thẩm Thanh Âm đi sang khu vực khác.
Những người đứng xem thấy hết kịch hay nên cũng lục đục giải tán.
Đúng lúc mọi người chuẩn bị rời đi, bỏ lại Bạch Bách Linh đang sững sờ, thì một giọng nói đầy giận dữ vang lên phía sau họ.
"Đứng lại cho tôi, đánh em gái tôi rồi mà còn muốn đi như vậy sao?”
Một người đàn ông mặc vest hồng, tóc nhuộm đủ màu sặc sỡ, cao khoảng một mét bảy, bước đến, trên mặt đầy vẻ giận dữ.
Hóa ra là khi Hạ Mạt tát Bạch Bách Linh, nhân viên cửa hàng thấy sự việc nghiêm trọng liền vội vàng chạy ra khu vực nghỉ ngơi bên ngoài và gọi anh trai của cô ta tới.
"Dù tôi không đi, anh có thể làm gì tôi? Muốn đưa ra tòa thì cứ việc, tôi sẵn sàng đợi trát hầu tòa.”
Hạ Mạt khoác tay Thẩm Thanh Âm, xoay người lại nhìn gã đàn ông có mái tóc nhuộm sặc sỡ trước mặt với vẻ mặt thản nhiên.
Cô nhún vai, cười lạnh đáp trả, không mảy may quan tân.
Có vẻ như tập đoàn Bạch thị đang trên đường suy tàn, khi họ nuôi những người thừa kế thiếu suy nghĩ, không biết nhìn nhận tình huống.
"Anh, hai người này đánh em, anh phải báo thù cho em. Anh nhìn xem mặt em sưng hết lên rồi, làm sao gặp nười khác được đây?”
Bạch Bách Linh thấy anh trai mình đến, liền chạy tới, khóc lóc, kể lể, chỉ cho anh thấy vết dấu tay trên má.
Với dáng vẻ như vậy, rất dễ khơi dậy ham muốn bảo vệ của đàn ông, khiến họ không khỏi sót xa.
"Linh nhi, yên tâm đi, anh nhất định sẽ báo thù cho em. Đừng khóc nữa.”
Bạch Tuấn nhìn cô em họ trang điểm đậm, cằm nhọn như đầu rắn, trong lòng đầy chán ghét.
Nhưng bên ngoài, anh vẫn đóng vai một người anh trai yêu thương, dùng giọng điệu dịu dàng an ủi, ánh mắt đầy vẻ thương xót.
Dù anh không thích cô em họ này, nhưng cũng không cho phép ai bắt nạt cô.
Hôm nay, anh đi cùng cô dạo phố chỉ vì dì nhờ anh đi cùng, chứ anh không hề muốn đến đây.
"Tôi không có hứng thú xem hai người thể hiện tình cảm anh em ở đây. Tôi còn có việc, đi trước nhé. Tạm biệt.”
Hạ Mạt nhìn cảnh hai anh em ôm ấp nhau đầy giả tạo, rùng mình nổi da gà, tình cảm anh em của họ chẳng hề tốt đẹp nhưn vậy, tất cả chỉ là diễn kịch vì thể diện.
Thật đáng tiếc, Bạch Bách Linh không vào làng giải trí, nếu không, giới showbiz đã có thêm một bông hoa sen trắng ngây thơ ngốc nghếch.
"Quỳ xuống xin lỗi em gái tôi, rồi để cô ấy tát lại một cái.”
Bạch Tuấn nhìn Hạ Mạt với ánh mắt lạnh lùng, giọng nói đầy sự đe dọa.
"Anh muốn ai quỳ xuống?Nếu em gái anh dám đánh người trước, thì đó là lỗi của cô ta.”
Hạ Nguyên Hy bước tới sát bên cạnh Hạ Mạt, đứng chắn trước mặt cô, giọng nói lạnh lùng, đối mặt với Bạch Tuấn và Bạch Bách Linh
"Anh, sao anh lại vào đây? Em đã bảo anh chờ ngoài kia cơ mà.”
Hạ Mạt nhìn người anh trai bên cạnh, tức giận nói, ánh mắt đầy trách móc vì anh can thiệp vào chuyện của cô.
Cô không cần anh trai chống lưng, tự cô cũng có thể giải quyết được.
Cùng lắm là đánh nhau, cô đâu phải không biết đánh.
"Cô bé vô ơn này, dám chê bai anh à?”
Hạ Nguyên Hy đọc được ý nghĩ trong mắt cô, nhẹ nhàng gõ lên đầu cô một cái.
Có anh ở đây, cần gì em gái yêu quý của anh phải tự mình động tay động chân.
Con gái phải dịu dàng một chút, đánh nhau đâu có tốt.
Anh bước tới trước mặt Bạch Tuấn, không chút thưong tiếc kéo Bạch Bách Linh ra khỏi tay anh ta.
Anh không đánh phụ nữ, nhưng lại giáng một cú đ.á mạnh vào đầu gối Bạch Tuấn.
Bị tấn công bất ngờ, Bạch Tuấn quỳ rạp xuống và ngay lập tức một cái tát thật mạnh giáng xuống.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong vài giây, khiến tất cả những người chứng kiến đều bàng hoàng, không ai kịp phản ứng.
"Những gì anh vừa nói, giờ tôi trả lại cho anh.”
Hạ Nguyên Hy lấy ra một chiếc khăn trắng từ túi áo, cẩn thận lau tay, rồi từng bước quay lại chỗ Hạ Mạt, đôi giày da của anh gõ mạnh lên sàn gạch, tạo ra những âm thanh nặng nề khiến mọi người cảm thấy lạnh lẽo.
Sau khi dùng xong, anh vứt chiếc khăn vào thùng rác gần đó rồi rời khỏi cùng Hạ Mạt và Thẩm Thanh Âm.
Từ lúc thốt ra câu đó, kết cục của Bạch Tuấn đã được định sẵn.
Những người phụ nữ xem kịch xung quanh đều bối rối, đỏ ửng mặt vì ngượng ngùng sau khi chứng kiến cảnh tượng đầy uy quyền đó.
Tiếng hét thảm thiết vang lên, chói tai và đầy đau đớn.
"Gãy xương rồi, Bách Linh, mau gọi 120 đi.”
Bạch Tuấn không ngờ bị tấn công đột ngột như vậy. Anh ta mặt mũi tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một bên má sưng tấy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");