(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Cho đến ngày đó khi Phong Thánh tình cờ tìm thấy cô ấy, tôi mới biết, Vy Vy đã mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ những chuyện liên quan đến tôi, Phong Thánh, hay bất kỳ điều gì."
Phong Quyết nhíu mày, trong mắt lộ ra chút không kiên nhẫn, nhưng nghĩ đến việc đây là em trai của vợ yêu quý của mình, em vợ của anh, nên anh chỉ có thể kiên nhẫn giải thích.
"Cậu à, nếu không tin chúng tôi có thể làm giám định ADN, cậu hoàn toàn có thể yên tâm, chúng tôi không cần phải làm gì gian dối hay giả mạo danh tính cả."
Phong Thánh tiếp lời ba mình, tiếp tục giải thích, ánh mắt nghiêm túc, giọng điệu chín chắn của cậu bé tựa như một người lớn.
Thẩm Thanh Nặc kinh ngạc nhìn họ, trong một lúc không thể tiếp nhận được lượng thông tin quá lớn, ngây người ra một hồi lâu mới mở miệng nói:
"Vậy các người nên nói với chị tôi, tại sao lại tìm tôi?"
Không ngờ chị mình năm đó đi du học, không chỉ có chồng mà còn sinh con, vậy mà họ hoàn toàn không hay biết, và ngay cả chị mình cũng không biết gì.
Không biết mẹ biết được chuyện này sẽ nghĩ sao, ánh mắt cậu có chút buồn bã.
"Tôi lo lắng Vy Vy trong thời gian ngắn sẽ không thể chấp nhận được, hơn nữa cô ấy bị mất trí nhớ, tôi sợ cô ấy bị kích động mà làm tổn thương bản thân, nên mới quyết định đến tìm cậu."
Phong Quyết xoay những ngón tay dài và mảnh của mình, thẳng tcậu nói ra những lo lắng của mình, anh không muốn vợ mình phải chịu thêm tổn thương nào nữa.
"Vậy các người tìm tôi là muốn tôi làm gì?"
Thẩm Thanh Nặc bình tĩnh lại, ngồi xuống bên giường, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nghi ngờ hỏi.
"Tất nhiên là muốn nhờ cậu giúp đỡ rồi. Sau khi bệnh của cậu được chữa khỏi, tôi hy vọng cậu tiếp tục giả vờ bệnh thêm một thời gian nữa, giúp chúng tôi có thời gian kéo chị cậu về."
Phong Thánh mỉm cười, nói với vẻ mặt đầy tinh nghịch, nghiêng đầu một chút, đôi mắt long lanh, vô cùng đáng yêu.
"Các người muốn tôi lừa dối chị tôi, làm sao tôi có thể đồng ý được."
Thẩm Thanh Nặc mở to mắt, cắn chặt răng, kiên quyết từ chối, đột nhiên có hai người lạ mặt xuất hiện, kể cho cậu một câu chuyện và yêu cầu cậu lừa dối người chị đã luôn yêu thương mình, cậu sao có thể làm điều đó được.
"Nếu cậu không đồng ý thì tôi chỉ có thể dùng một cách khác thôi. Lợi dụng bệnh tình của cậu, để cậu biến mất một thời gian, tôi vẫn có thể giữ Vy Vy ở lại bên cạnh tôi. Nhưng tôi nghĩ, cậu sẽ không thích phương pháp này đâu, sẽ rất lâu không được gặp chị của mình đấy."
Phong Quyết nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt như nhìn một kẻ vô dụng, đe dọa một cách công khai, khí chất bá đạo và áp đảo, không để ai phản kháng.
Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên, anh ta đã dùng thủ đoạn đê hèn để giữ Vy Vy lại, và em vợ này chỉ là công cụ để trấn an vợ mình.
Nhưng nếu không hợp tác, thì anh ta sẽ chỉ dùng những phương pháp thô bạo đơn giản mà thôi.
Sau một thời gian suy nghĩ, cuối cùng cậu cũng thỏa hiệp với anh ta.
Thêm vào đó, với kết quả giám định ADN mà đứa bé nói đến cộng thêm gia thế của họ thì họ không cần phải mất công lừa dối cậu làm gì.
Với tình trạng của hai chị em cậu hiện giờ cũng không có gì để người khác lợi dụng.
Giờ tự nhiên có người lo liệu chi phí phẫu thuật, sao cậu lại không đồng ý, hơn nữa, sau khi cơ thể hoàn toàn hồi phục, cậu cũng có thể giúp đỡ chị gái mình một số việc.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Thẩm Thanh Nặc cảm thấy nhẹ nhõm hơn, bước đến bên cửa sổ, nhìn về phía hoàng hôn màu cam đỏ và cảnh sắc trong công viên dưới lầu, cậu suy nghĩ về kế hoạch tương lai của mình.
Sau khi chị cậu biết được sự thật, không biết sẽ đối xử với cậu như thế nào.
Chuyển cảnh.
Ra khỏi bệnh viện, Thẩm Thanh Âm liền bắt taxi trở về căn hộ.
Sự nghiệp của cô đã đi vào quỹ đạo, hợp đồng với Hồng Hoang đã ký xong.
Cô cần về xem lại kịch bản, học thuộc lời thoại.
Hai ngày nữa sẽ bắt đầu chụp ảnh tạo hình, sau đó chính thức quay phim.
Cô cần chuẩn bị trước.
Sau khi hoàn thành, cô sẽ nhận được tiền để làm phẫu thuật cho em trai, còn phải trả nợ nữa.
Mỗi khi nghĩ về việc bản thân chịu thiệt nhưng lại bị đổ lỗi , cô tức đến mức nghiến răng.
Nếu không nhờ họ, cô lẽ ra vẫn còn đang đau đầu tìm cách kiếm tiền cho ca phẫu thuật của em trai.
"Á!”
Một cú phanh gấp khiến cô không kịp phản ứng, đầu đập vào lưng ghế trước.
Thẩm Thanh Âm khinh ngạc kêu lên, ngẩng đầu nhìn về phía trước, tay xoa trán bị đau, hỏi tài xế nhưng người lái xe đã lên tiếng trước.
"Cô gái, cô có sao không? Thành thật xin lỗi, đột nhiên có con mèo nhảy ra giữa đường, tôi buộc phải phanh gấp. Cô có bị thương không? Để tôi đưa cô tới bệnh viện nhé."
Tài xế là một người đàn ông trung nên hiền lành, ông quay lại nhìn cô với vẻ mặt đầy áy náy.
"Không sao đâu, tôi chỉ đập vào đầu một chút thôi, xoa chút là ổn. Nhưng ...con mèo thì sao? Có phải đã đ.â.m vào nó không?"
Thẩm Thanh Âm xua tay ra hiệu không có vấn đề gì, rồi lo lắng hỏi về con mèo.
Trong mắt cô hiện rõ sự lo lắng, hướng mắt ra cửa sổ về phía rừng cây bên đường.
Đường vắng, ít xe qua lại, nhưng vẫn có thể xảy ra tai nạn.
Ngay lúc đó, một tiếng "meo"yếu ớt vang lên, âm thanh nhỏ bé và đáng thương.
Thẩm Thanh Âm vội vàng tháo dây an toàn, mở cửa xe và chạy ra phía trước.
Trước chiếc taxi là một con mèo nhỏ bẩn thỉu đang chậm chạp bò về phía lề đường, vừa bò vừa rên rỉ đau đớn.
Hai chân sau của nó kéo lê trên đất, m.á.u đỏ tươi chảy ra, để lại một vệt dài.
Dù đau đớn nhưng nó vẫn kiên cường, cố gắng bò đi, như thể không chịu từ bỏ sự sống.
Xung quanh họ không có ai, không một âm thanh ngoài tiếng rên rỉ yếu ớt của con mèo.
Thẩm Thanh Âm cúi xuống, nhẹ nhàng bế nó lên và trở lại xe.
"Tài xế, nhanh tơí bệnh viện thú y gần nhất.”
Thẩm Thanh Âm vội vàng nói, đôi tay run rẩy ôm chặt con mèo nhỏ, sợ làm nó đau thêm.
Máu của con mèo đã thấm ướt chiếc váy của cô, nhìn rất đáng sợ.
Tài xế cũng hoảng sợ, vội vàng đồng ý và nhanh chóng lái xe đi.
Ông tra bản đồ để tìm bệnh viện thú y gần nhất.
Chẳng bao lâu sau, xe dừng lại trước một bệnh viện thú y nhỏ.
Thẩm Thanh Âm lấy ra 100 tệ từ túi xách, đưa cho tài xế, ôm con mèo và túi xách mở cửa xe bước xuống, để lại một câu:
"Cảm ơn bác tài, không cần trả lại đâu.”
Tài xế còn chưa kịp nói gì thì cô gái đã biến mất khỏi tầm mắt. Lúc này, phía sau lại có tiếng còi xe, tài xế chỉ đành lắc đầu rồi lái xe đi.
Thẩm Thanh Âm bước vào bệnh viện thú y, không gian không lớn nhưng cô không còn tâm trạng để ý đến.
Cô chạy thẳng vào quầy tiếp tân.
Cô y tá ở quầy tiếp tân nhìn thấy một cô gái xinh đẹp với vẻ mặt lo lắng chạy tới, ban đầu hơi hoang mang, nhưng khi thấy con mèo đầy m.á.u trong tay cô, y tá lập tức hiểu ra vấn đề.
"Xin hãy kiểm tra giúp tôi xem con mèo này còn cứu được không?"
Thẩm Thanh Âm thở gấp, nhẹ nhàng đặt con mèo xuống quầy tiếp tân, động tác hết sức cẩn thận.
"Cô đi theo tôi."
Thấy con mèo chảy nhiều máu, y tá cũng không dám phán đoán, trong mắt đầy thương xót, dẫn cô đến phòng bác sỹ thú y.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");