“Hướng lão gia, mời dùng trà!” Người quản gia đã sống hơn được nửa đời trong bụng thấp thỏm không yên mà mang nước lên.
Lui qua một bên, không khỏi lo lắng nhìn về phía tách trà trong tay lão gia, ngực mặc niệm: cậu chủ à cậu chủ, sao cậu vẫn chưa về vậy!?
Hướng lão gia tiếp nhận tách trà, nhìn kim đồng hồ một chút, sau đó nói với cháu gái của mình: “Tiểu tử Lưu gia sao một đêm vẫn không thấy bóng người đâu cả?”
“Chuyện này…” Ly trà trong tay Ỷ Á khẽ động, nước trà thiếu chút nữa tràn ra ngoài: “Có thể là công việc quá bận, đúng không, quản gia?”
Thoáng cái đã đẩy qua người quản gia bên này, ông biết rõ thiếu phu nhân rất muốn giúp cậu chủ, ông làm sao không giúp được, liền lập tức nói: “Đúng vậy, cậu chủ cũng thật là, dù sao bây giờ cũng đâu như lúc trước được, xin Hướng lão gia đừng lưu tâm.”
“Ưm, là như vậy sao?” Hướng lão gia bày ra vẻ mặt lạnh như bài tú lơ khơ, làm cho người ta khó có thể hiểu ông đang nghĩ gì.
“Đúng vậy, đúng vậy!” Hướng Ỷ Á lập tức đáp lại: “Hân, anh ấy luôn phải bận bịu quá mức, ông nội đừng đa tâm, anh ấy rất tốt với con, thật đấy ạ!”
Kỳ thực mấy ngày nay đến giờ, Ỷ Á ít nhiều cũng cảm nhận được Lưu Hân dị thường thế nào, cô cũng bí mật đem chuyện này nói với Kỳ Dương, sự thật quả nhiên như cô đoán, Lưu Hân nói với cậu ấy rằng phải về nhà, nhưng thực tế cũng chỉ có trong bụng vợ chồng cô đều biết rõ — anh chính là đi tìm Đổng Hiền!
Kể từ sau khi kết hôn Lưu Hân chưa từng tình nguyện đụng vào cô, đối với cô chưa từng giống với vợ mình mà như là em gái thì đúng hơn, cô cũng thấy được, bởi vì vô luận số kiếp có biến động như thế nào, cũng không thể xoay chuyển chuyện Lưu Hân sẽ động tâm vì Đổng Hiền, đã như vậy, sao còn không tác thành cho họ? Coi như là chuộc tội vì nghiệp chứng mình đã gây ra đi…
Hướng lão gia nghe cháu gái mình nói như vậy, không vui vẻ đặt tách trả xuống, đập tay lên bàn quát lớn: “Nói bậy, con còn muốn gạt ta đến khi nào nữa?”
Ông nội giận tím mặt khiến cho Ỷ Á cả kinh, nhưng lại âm thầm nghĩ trong đầu ông cụ không có khả năng biết chuyện kia a, thế là liền thử thăm dò xem sao: “Ông nội? Ông nói vậy là sao chứ? Con chưa hề lừa ông a!”
“Ỷ Á, con không nên bảo vệ thằng nhóc Lưu Hân kia!” Ông thản nhiên cho việc bảo vệ chồng của cháu gái là sai trái, theo đó từ trong ngực lấy ra một xấp ảnh chụp ném xuống trước mặt bọn họ: “Nếu không phải có người tốt bụng gửi đến những tấm ảnh này, lão gia như ta còn không biết sẽ Lưu Hân lừa gạt đến bao giờ đây!”
Hướng Ỷ Á cùng người quản gia không hiểu gì liếc nhìn nhau, cầm lấy xấp ảnh xem, người quản gia không biểu tình gì, thế nhưng Ỷ Á cau mày theo từng tấm ảnh, tay càng ngày càng gấp…
Đó là những tấm ảnh theo dõi Lưu Hân, chụp biển số xe của anh, anh bước xuống xe đi vào một bệnh viện, tên bệnh viện cũng rất rõ ràng — Bệnh viện Thánh Tức!
“Đây là…” Ỷ Á kinh ngạc, Đổng Hiền lại có thể ở đây sao!?
Mà Hướng lão gia hiển nhiên lại hiểu lầm, lập tức đối với cháu gái của mình giải thích: “Ỷ Á, ta cũng đã phái người đi xác nhận qua, người cậu ta đi thăm chính là thằng nhóc lần trước xuất hiện ở lễ cưới của hai đứa. Lần này nó thật sự quá đáng rồi!”
“Không phải đâu ông nội à, ông nghe con giải thích đi!” Ỷ Á lập tức biện bạch: “Tất cả đều là do con cả!”
“Con cái gì cũng đừng nói nữa! Ông nội biết con sẽ che chở cho nó mà!” Hướng lão già cự tuyệt nghe lời giải thích của cô: “Yên tâm đi, ông nội cũng không làm khó dễ gì nó đâu, chỉ là, tên kia không thể làm cho con chịu bất cứ ủy khuất gì.” Ý của ông chính là Đổng Hiền.
Dứt lời, Hướng lão gia cấp bách đứng dậy, dẫn theo mấy tên thuộc hạ rời khỏi.
“Ông nội, công chờ đã!” Hướng Ỷ Á cầm lấy áo khoác đi theo ra ngoài, nhưng không theo kịp ông nội, cô vừa đến thì xe đã đi rồi, mặc cho cô hô hoán thế nào cũng vô dụng!
“Đáng ghét, lần này hỏng bét rồi!” Ỷ Á tạm thời không biết nên làm gì” Quản gia, ông gọi cho cậu chú, bảo anh ấy nhanh đến bệnh viện Thánh Tức, nói anh ấy tôi sẽ đến đó trước.”
“Hả? Vâng.” Quản gia không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều hiện tại chỉ biết trả lời vậy.
“Taxi!” Cô tiện tay cản một chiếc xe, nhanh chóng ngồi vào: “Đến bệnh viện Thánh Tức, nhanh lên!”
Mong rằng có thể theo kịp ông nội, mong rằng mọi chuyện có thể kết thúc viên mãn, Ỷ Á chân thành mong đợi như vậy!
…
Lưu Hân rời đi không lâu thì Đổng Hiền đã tỉnh dậy, cậu dụi mắt, nhìn sắc trời sáng ngời ngoài cửa sổ, sau đó theo thói quan nhìn lịch trên tường, thông hiểu cười.
“Hân, buổi sáng tốt lành!”
“Đổng Hiền, ôi chao, đã tỉnh rồi à?!” Vương Mãng đem theo điểm tâm sáng vào cửa, đây là anh thuận đường mua đến: “Hôm nay, cảm giác thế nào? Tâm tình dường như không tệ nha!”
“Đúng vậy.” Đổng Hiền nhận lấy thức ăn: “Tôi hôm qua mơ thấy Hân đến đón tôi đấy!” Cậu mừng rỡ chia sẻ với bạn bè giấc mơ đẹp kia.
Nghe cậu nói như vậy, Vương Mãnh đầu tiên cả kinh, nhưng ngay lập tức thu hồi tâm tình lại, vì cậu đặt ly sữa xuống: “Vậy à, thật là mộng đẹp nha, không biết rằng Lưu Hân có bị ngứa tai hay không đây?” Anh một câu hai nghĩa.
Nhưng Đổng Hiền đối với lời ấy chẳng qua chỉ dừng lại ở nghĩa đen thôi, cậu tủm tỉm cười, xuống giường, đánh răng rửa mặt, sau đó ngồi vào bàn ăn sáng cùng Vương Mãng.
“Được rồi, Đổng Hiền, Phó hoàng hậu có một chút việc, đến tối mới có thể đến đây, mà tôi thì chiều nay lại có một buổi họp, vậy cậu một mình… không sao chứ?” Vương Mãng hỏi.
“Không có việc gì!” Đổng Hiền gật đầu trả lời, “Mọi người đều không phải rất bận bịu sao, hơn nữa chiều nào vị tiên sinh kia đều đến giúp đỡ tôi, mọi người không nên lo lắng.”
Tiên sinh? Là Lưu Hân sao? Vương Mãng suy tư: “Đổng Hiền, rất thích tiên sinh đó sao?”
“Ừ, tiên sinh ấy tốt lắm.” Đổng Hiền không chút che đậy hảo cảm của mình: “Anh ấy luôn dành thời gian đến giúp đỡ một người xa lạ như tôi, còn rất thân thiện nữa.”
“Đó là vì muốn sửa chữa lỗi lầm do mình gây ra thôi.” Vương Mãng thấp giọng nói.
Thế nhưng Đổng Hiền lại nghe rồi: “Cái gì?”
“Không, không có gì…” Vương Mãng vội uống sữa, lập tức đem trọng tâm câu chuyện dời đi.
…
Lưu Hân về đến công ty, nhân viên đều cảm thấy kỳ quái sao ông chủ vẫn chưa đổi áo ngoài, chẳng qua cũng không dám lên tiếng hỏi!
Đem công việc hôm nay bàn gia cho Kỳ Dương, Lưu Hân liền một mình trong phòng tổng tài, khóa cửa, treo bảng “Đừng làm phiền”, ngồi xuống ghế, nhanh chóng ngủ thiếp đi…
Mơ thấy giấc mơ đã lâu không gặp, trong mơ, bản thân mình lại là vua triều Hán, bên cạnh có một người đang đi cùng, hai người cước bộ tiêu sái trong ngự hoa viên, cùng nhau thưởng thức cảnh xuân nơi đây, chính mình thỉnh thoàng chỉ điểm một vài đóa hoa, đem chúng cùng Thánh Khanh so sánh, mà Thánh Khánh nghe vậy chỉ nhàn nhạt cười, nụ cười khiến cho người khác si dại, nghiêng nước nghiên thành cũng không bằng như thế!
“Thánh Khanh yêu hoa sen nhất, nếu có kiếp sau, trẫm không muốn làm vương đâu, chỉ muốn cùng Thánh Khánh thành tịnh đế liên trong hồ thôi!” Lưu Hân vui đùa nói.
“Hồ đồ!” Nhưng Đổng Hiền không tán thành anh, nhẹ nhẹ vỗ tay anh: “Nếu có kiếp sau, Hân phải có cuộc sống hạnh phúc chứ!”
“Tốt tốt tốt!” Lưu Hân nịnh hót mà xoa cổ tay trắng ngọc của đối phương: “Kiếp sau, trẫm vẫn muốn cùng Thánh Khánh bầu bạn suốt đời.”
Đổng Hiền không hề trả lời, chỉ là lẳng lặng mỉm cười, ý cười là vô tận thỏa mãn cùng vui vẻ.
Thời gian ấy, bọn họ tay trong tay, cùng sống cùng chết, thời gian ấy, bọn họ bên nhau, tâm tình như thế, thời gian ấy, bọn họ thật sự hạnh phúc…