Tần Bắc Phong sau khi đã bình ổn nhịp thở, lắng nghe tiếng khóc đứt quãng của Lộc Nhung, sự ham muốn như con thú trong người anh dần tỉnh táo lại.
“Lộc Nhung?” Anh cầm điện thoại lên, lau sạch tinh dịch nhưng không thể nhìn thấy cô.
Nhận ra hành vi quá đáng vừa rồi đã làm cô sợ hãi, anh lập tức rối như một con gấu không biết làm gì.
“Lộc Nhung, anh sai rồi.” Đây là một trong những lần hiếm hoi trong đời anh phải nói lời xin lỗi.
Nhưng có vẻ như cô không nghe thấy, vẫn khóc nghẹn không thở nổi.
Anh gọi cô nhiều lần, không nhận được phản hồi. Cuối cùng, khi giọng nhẹ nhàng không hiệu quả, anh đổi giọng nghiêm túc, trầm xuống: “Lộc Nhung, nói gì đi, không được khóc.”
Phương pháp cũ vẫn hiệu quả, Lộc Nhung run rẩy nấc lên một tiếng, “Anh Tần…”
Đến nước này mà cô vẫn gọi anh là “Anh Tần”. Tần Bắc Phong cảm thấy một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng, anh ngồi xuống mép giường, năm ngón tay đan chặt rồi lại mở ra, lòng đầy bối rối.
Một lát sau, anh tự trách mình, khẽ hỏi: “Lộc Nhung, em giận anh đúng không? Em có thấy anh kinh tởm không?”
Chính anh cũng nhận ra bản thân mình đã trở thành kẻ mà anh ghét nhất, đầy dục vọng chiếm hữu và kiểm soát, không khác gì một con thú.
Không biết trong tài khoản còn bao nhiêu tiền, chắc sẽ chuyển hết cho cô, kể cả căn nhà đang ở để coi như bù đắp.
Cô không có bằng lái, phải chăng nên bán xe đi? Hoặc mua một chiếc xe nhỏ màu hồng rồi giúp cô lấy bằng lái, sau đó mình sẽ rời đi.
Nhưng có lẽ sau chuyện này cô sẽ chẳng muốn gặp lại anh, có lẽ cô sẽ bỏ trốn thật xa.
Tần Bắc Phong đưa tay day thái dương, cảm giác nóng căng đau như muốn nổ tung, nhưng đúng lúc đó giọng nói của Lộc Nhung vang lên.
“Kinh tởm?” Cô đã lên đỉnh quá nhiều lần, cả người rã rời không thể cử động, chỉ có thể dựa vào điện thoại, nói nhỏ giọng đầy xấu hổ: “Không có…”
Tần Bắc Phong gần như không tin vào tai mình, anh ngẩn người: “Em không thấy anh kinh tởm sao?”
“Không mà… chỉ là… hơi đáng sợ… nhưng cũng rất sướng…” Lộc Nhung không dám nhớ lại những trải nghiệm đó, cô ngẩng đầu lên nhìn vào màn hình, thấy anh cúi đầu với vẻ mặt trầm tư. Đột nhiên, cô có cảm giác muốn ôm anh, muốn an ủi anh, “Anh không có kinh tởm, em thích anh mà…”
“Thích sao…” Tần Bắc Phong nghiền ngẫm từ “thích” ấy, hương vị của nó hẳn là vừa ngọt vừa đắng.
Anh khẽ cười, trở lại vẻ bình thường, cảm giác tội lỗi và lời xin lỗi như chưa từng tồn tại.
“Đã thích rồi thì từ giờ mình chơi như vậy nữa nhé.”
“Ưm… nhưng mà…” Lộc Nhung lắp bắp, cô cũng muốn thế, nhưng lại sợ.
Khi cô còn do dự, Tần Bắc Phong lại lên tiếng: “Em thực sự không ghét anh làm vậy chứ?”
Anh vẫn muốn xác nhận một lần nữa xem liệu cô có thể chấp nhận con người thật của anh hay không.
“Thật mà.” Lộc Nhung quay mặt sang bên, đôi mắt rưng rưng nước, cô nhẹ nhàng áp trán lên màn hình điện thoại, làm động tác mà anh vẫn hay làm với cô, “Anh Tần đừng sợ.”
Trên gương mặt cô có sự dịu dàng và bao dung không phù hợp với tuổi tác. Cô không giận, cũng không khinh thường anh, ngược lại cô tha thứ và còn an ủi anh.
Dục vọng trong anh vừa được giải tỏa, nay lại bùng lên mạnh mẽ trong sự yêu thương và dịu dàng đó.
Nếu cô không ghét, điều đó có nghĩa là anh có thể thoải mái thể hiện con người thật của mình trước cô.
“Ngày mai đến chỗ anh nhé?” Giọng anh nhẹ nhàng hỏi.
“Làm gì cơ…” Nghe giọng anh hiếm khi dịu dàng, Lộc Nhung cảm thấy một luồng ấm áp lan tỏa khắp người, mí mắt nặng dần, cô bắt đầu buồn ngủ, “Không được bắt nạt em đâu nhé…”
“Ừ, anh không bắt nạt em.” Tần Bắc Phong nói dối không chút ngượng ngùng, cẩn thận sắp đặt chiếc bẫy cho con mồi ngốc nghếch tự sa vào, “Nhà anh có một con mèo nhỏ biết mở đài phát thanh, em có muốn thử vừa nghe đài vừa bị anh chơi đến tận tử cung không?”
“Nhung Nhung…”