Khi cởi khóa an toàn xong, Lộc Nhung vẫn ngồi im ở ghế phụ rất lâu.
Mặt cô vẫn còn đỏ bừng, một phần vì sự gần gũi mập mờ của người đàn ông, một phần vì cảm giác ẩm ướt giữa hai chân.
Cô vờ chỉnh váy, nhẹ nhàng kéo quần lót bị môi dưới nuốt lấy ra, cửa hang vẫn không ngừng co bóp căng thẳng.
May mắn là Tần Bắc Phong không phát hiện, anh đã xuống xe chuyển hết đồ đạc xuống trước, anh đứng giữa tòa nhà và chiếc xe, đôi giày ngập trong vũng nước.
Anh nhìn mặt đất rồi mở cửa xe cho cô, tay anh đặt lên mép nóc xe: “Giẫm lên mu bàn chân anh, đừng để bị ướt.”
“Em nặng lắm…” Lộc Nhung nhỏ giọng, không dám nhìn anh.
“Không phải lần đầu em giẫm lên.”
Nghe vậy, mặt cô càng đỏ hơn.
Tần Bắc Phong cao lớn, cô thì nhỏ bé. Lúc đứng bị anh đâm từ phía sau, chân cô không chạm đất. Đứng kiễng lâu thì mệt, nên cô thường giẫm lên chân anh, rồi nhấc mông dán vào bụng anh.
Hình ảnh ấy hiện lên trong đầu cô, cũng chính là điều Tần Bắc Phong đang nghĩ. Ngón tay anh gõ lên nóc xe, từng nhịp nặng dần, gấp gáp hơn: “Xuống đi.”
Thấy anh trở nên dữ dằn, Lộc Nhung ngoan ngoãn bước xuống xe. Cô sợ làm đau anh, nên chỉ khẽ chạm mũi chân xuống rồi muốn nhảy qua luôn, nhưng sức lực không đủ.
Thế là—
Lại một lần nữa, cô suýt ngã, và rồi lại bị anh kéo vào lòng.
“Em không ngã một lần thì không vui à?” Tần Bắc Phong cúi xuống kiểm tra xem cô có trẹo chân không, giọng đầy lạnh lùng.
“Em biết anh sẽ đỡ em mà.” Lộc Nhung nhìn động tác của anh, bất chợt thốt ra suy nghĩ của mình, giọng yếu ớt.
Ba phần trắng trong đôi mắt lạnh lùng của Tần Bắc Phong như bị thắp sáng trong thoáng chốc, ánh sáng lấp lóe lên.
Tuy nhiên, trước khi cô kịp nhìn rõ, anh đã trở lại dáng vẻ thường ngày.
“Đi lên lầu.” Anh xách hết mọi thứ lên tay, miệng thì chửi rủa: “Cái thang máy hỏng chết tiệt.”
Lúc này, Lộc Nhung mới nhận ra thang máy lại hỏng, họ phải leo thang bộ.
Cô định chia sẻ bớt đồ với anh, nhưng bị cái nhìn của anh chặn lại, ánh mắt như viết rõ ràng: “Tự chăm sóc mình cho tốt, đừng có gây thêm rắc rối.”
Cô đã quen bị anh lườm. Trước đây cô chỉ nghĩ anh lạnh lùng và khó gần, nhưng giờ nhìn lại thấy có chút đáng yêu.
Không nhận ra rằng ấn tượng của mình về anh đang rẽ sang một hướng kỳ lạ, Lộc Nhung ngoan ngoãn đi theo anh lên lầu.
Cô không nghe thấy tiếng bước chân của anh, nhưng bất ngờ phát hiện đôi giày ướt của anh để lại từng dấu chân, xếp thành hàng dài, như dấu vết của một loài động vật lớn trong rừng mưa.
Bị cuốn theo trò chơi, cô lặng lẽ đi theo dấu chân anh lên lầu.
Bàn chân anh to hơn cô nhiều quá, cô đang thầm cảm thán thì đột nhiên va vào bức tường trước mặt.
Không ngờ đã lên tới tầng 17 rồi.
“Chơi vui không?” Tần Bắc Phong cười gằn, rít qua kẽ răng: “Anh mệt mỏi khuân đồ còn em thì chơi.”
Lộc Nhung chớp mắt: “Em tưởng chỉ cần ngoan ngoãn đi theo là được, em xin lỗi.”
Giọng cô trong sáng, ngây thơ, vừa là xin lỗi nhưng lại như đang tỏ vẻ ấm ức, trách móc.
Chính anh không cho em khuân đồ mà, sao còn mắng em… Ý cô là vậy.
Lúc ở trên giường thì đáng yêu, nhưng bình thường lại ngốc nghếch quá. Tần Bắc Phong vừa nghĩ thầm vừa cảm thấy bực bội với chính mình vì cứ mỗi lần cô nhìn anh, dương v*t của anh lại cửng lên.
Cửng để làm gì chứ, đâu có định làm cô.
Cả chặng đường về nhà, tất cả những lời hứa hẹn sẽ đè cô ra làm đều chỉ là nói suông. Hôm qua đã hành cô cả đêm, chắc chắn âm hộ vẫn còn sưng. Nếu tiếp tục, anh thực sự sẽ trở thành cầm thú mất.
“Vào nhà đi.” Giọng anh khàn khàn.
Lộc Nhung không nghĩ ngợi gì thêm, chuẩn bị mang mèo vào nhà.
“Để nó lại chỗ anh, chờ bạn cùng phòng của em đồng ý rồi hẵng đón về.” Tần Bắc Phong chu đáo nghĩ sẵn, nhưng thực ra cũng có chút tư lợi, là muốn lừa cô vào nhà để thỏa mãn ham muốn: “Em có thể đến thăm bất cứ lúc nào.”
“Bất cứ lúc nào à?” Lộc Nhung mím môi, giọng cô vốn đã mềm mại, nay lại càng thêm yếu ớt: “Hôm nay em gõ cửa, nhưng anh không có ở nhà.”
“…” Không thể kéo dài nữa, nếu không anh sẽ làm cô ngay tại chỗ mất.
Tần Bắc Phong thò tay vào túi quần, chỉnh lại dương v*t đã cương cứng, sau đó mới lấy chìa khóa ra, vặn mở cửa và đưa chìa khóa vào tay cô: “Hài lòng chưa?”
Ba từ, đầy bất lực, nhượng bộ.
Lộc Nhung siết chặt chìa khóa trong tay, mím môi chặt hơn. Cô không ngờ anh lại đưa chìa khóa nhà cho mình.
Người đàn ông lúc nào cũng kiêu ngạo, lạnh lùng, đột nhiên lại trở nên gần gũi, dễ chạm đến.
Tần Bắc Phong đang vội giải quyết vấn đề phía dưới, không muốn nói thêm lời nào, quay người định bước vào nhà.
“Bốp.” Một âm thanh nhỏ vang lên.
Là tiếng môi cô hé mở, chuẩn bị nói điều gì đó.
“Anh dính mưa, nhớ uống thuốc cảm, đừng để bị ốm.” Lộc Nhung nhẹ nhàng nhắc nhở: “Nếu không, anh sẽ khó chịu đấy.”
Cô cho rằng đây chỉ là sự quan tâm bình thường giữa hai người bạn, nhưng Tần Bắc Phong chầm chậm quay người lại, đôi mắt đen thẫm như dã thú đang nhìn chằm chằm vào cô.
“Cái gì…” Lời cô bị cắt ngang.
Anh đột ngột cúi người, tiến sát lại và hôn lên môi cô, chặn đứng mọi âm thanh.