Phong Nhập - Phượng Tê Đường Tiền

Chương 174: Cuộn Len




Năm giờ sáng, ánh sáng mờ đục phủ khắp không gian, trời vẫn một màu đen đặc, mặt trời dường như không chịu nổi cái lạnh, nấp sau đám mây mà ngáy ngủ.

Không biết đồng hồ báo thức của ai vang lên, bị tắt đi, rồi lại vang lên, rồi lại bị tắt, cứ thế lặp đi lặp lại.

Lộc Nhung rúc ra khỏi chăn, ngồi ngây ra một lúc lâu mới uể oải mặc quần áo vào.

“May mà có máy sưởi.” Nữ tình nguyện viên cùng phòng cảm thán.

Lộc Nhung gật đầu đồng ý. Nếu không có, cuộc đời làm tình nguyện viên của cô e là sẽ bị chấm dứt ngay ở bước ra khỏi giường này.

Làm việc trước khi mặt trời mọc, nghỉ ngơi khi mặt trời lặn, quy luật tự nhiên giản đơn nhất.

Đúng như lời anh nói, người có chút tay nghề bao giờ cũng được sắp xếp cho những công việc vừa nhàn nhã vừa hợp với chuyên môn.

Công việc của cô là quay video giới thiệu các sản phẩm quyên góp và bán đấu giá từ thiện.

Những thước phim trôi chảy được điểm xuyến bằng chất giọng mềm mại của cô, đều đều kể lại những câu chuyện sống động ẩn sau từng vật phẩm tưởng chừng như vô tri vô giác.

Kết thúc buổi quay hôm nay, nữ tình nguyện viên viết chung bản thảo với cô hỏi xem cô có muốn xuống núi dạo một chút, tiện thể ăn món gì ngon không.

Lộc Nhung mỉm cười từ chối, nói rằng còn phải tăng ca—

Đi lên phía sau núi để cho mèo ăn.

Khi cô gái ôm túi thức ăn cho mèo đến khu nuôi mèo, Tần Bắc Phong đã có mặt. Lộ Lộ nằm trên vai anh, nhìn từ xa trông như một chiếc khăn lông lớn.

Mấy chú mèo trong viện đều là mèo hoang được các nhà sư nhặt về nuôi, đen, trắng, hoa, đủ mọi màu lông, thậm chí có cả những giống mèo quý hiếm.

Trong số đó có một chú mèo mướp chân dài, nhìn hung dữ, nhưng lại chơi thân nhất với Lộ Lộ.

Nghe nói bố của chú mèo mướp ấy là một con mèo báo, do một phú thương tìm cách đem về nuôi, nhưng được một thời gian thì không chịu nổi tính cách hoang dã khó thuần phục của nó, nên lấy cớ đi lễ Phật mà lén bỏ lại ở chùa, rồi khoe khoang gọi đó là “phóng sinh”.

“Phóng cái thứ sinh ra hắn ấy.” Tần Bắc Phong buột miệng chửi thề, tay vô thức siết chặt, suýt làm gãy cả cây que trêu mèo.

Que trêu mèo do chùa tự chế, dùng cành thông cột với một cuộn len.

Tần Bắc Phong khẽ bóp thử cuộn len, sau đó đứng dậy treo nó lên chỗ cao, để mặc lũ mèo tự do nhảy lên đùa nghịch.

Lộc Nhung vỗ nhẹ lên đầu người đàn ông như để trấn an, lòng cô dấy lên suy nghĩ muốn nhận nuôi chú mèo mướp chân dài này.

Chú mèo tròn xoe lông xù Lộ Lộ thật ra rất nhát gan, lần đầu tiên chủ động thân thiết với con mèo khác, nếu hai đứa cùng nhau bầu bạn thì tốt quá.

“Không được.” Tần Bắc Phong khinh khỉnh liếc nhìn phần giữa hai chân chú mèo mướp, nơi vẫn còn nguyên đôi “hạt mè”.

Chú mèo mướp không ưa con người, chưa bao giờ để ai có cơ hội… triệt sản cho nó.

Có lẽ cảm nhận được ý nghĩ của người đàn ông, mèo mướp ngoái đầu liếc anh một cái, rồi cũng khinh khỉnh quay lưng đi.

Đúng là một gia đình trời sinh mà, Lộc Nhung cười tít mắt.

Khi cô đang mỉm cười, một cơn gió đêm mang theo tiếng chuông chùa vọng đến.

Đã đến giờ tụng kinh tối.

Tiếng tụng niệm ngân nga của các tăng nhân vang vọng khắp không gian, tựa như tiếng nhạc từ trên trời rót xuống.

Lúc mới đến, những âm thanh này đối với cô còn xa lạ, ý nghĩa cũng khó hiểu, khiến cô mơ hồ. Đến giờ, sau mười mấy ngày, cô đã dần dần có thể niệm theo được vài đoạn.

Mười, mười một, mười hai… đã mười bốn ngày rồi.

Cô gái âm thầm đếm thời gian, mãi đắm chìm trong lịch trình kín mít, giờ mới chợt nhận ra họ sắp phải rời khỏi đây.

Khi trời vừa nhá nhem tối, những chiếc đèn lồng đặc trưng của ngày Tết được treo dưới hành lang, tạo thành những mảng sáng tối đan xen.

Cô gái bước từng bước theo dấu bóng đổ của mình và người đàn ông hòa quyện dưới ánh đèn, khẽ lên tiếng: “Anh mèo lớn, ngày mai mình sẽ phải về rồi.”

“Không nỡ rời đi sao?” Tần Bắc Phong vẫn giữ dáng vẻ nhàn nhã, hai tay đút túi, vẻ thảnh thơi như mọi khi.

“Anh mèo lớn.” Lộc Nhung khẽ trách.

Một người trách còn chưa đủ, cô cầm chân của chú mèo trắng nhỏ, vỗ vỗ vào tay anh.

“Meo meo.” Lộ Lộ cũng kêu theo.

Cô không quên mục đích ban đầu họ đến đây.

Tất nhiên, anh cũng không quên, chỉ là…

“Không sao đâu.” Tần Bắc Phong giẫm lên nền tuyết.

Tuyết ép chặt dưới chân phát ra những âm thanh khe khẽ, mềm mại mà lạnh lẽo.

Năm tháng thoi đưa, mười mấy năm trôi qua trong thoáng chốc, số lần anh nhìn thấy bóng dáng mẹ mình chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh chưa từng hỏi bất kỳ ai trong những người lính đánh thuê hay nhà sư về dáng vẻ của bà.

“Hôm nay bà mặc có ấm không? Ăn có ngon không?” Anh chỉ biết hỏi những câu như thế.

Giống hệt như một đứa con hiếu thảo.

“Rất ấm, ăn rất ngon.” Vị tăng nhân vừa gõ mõ, tiếng mõ dội từng hồi: “cốc, cốc”.

Vậy là tốt rồi, Tần Bắc Phong nhét toàn bộ số tiền mặt trong ví vào hòm công đức.

Ánh mắt cụp xuống của nhà sư khẽ ngước lên, sự thương cảm và xót xa ánh lên trong đôi mắt ông, nhưng rồi ông lại tiếp tục nhịp mõ.

Tiếng mõ nói rằng, dạo gần đây người phụ nữ ấy đã mua rất nhiều len, mỗi người trong chùa đều được tặng một chiếc khăn quàng cổ, ngay cả những chú mèo sau núi cũng có cuộn len làm đồ chơi.

Tuyết bị giẫm lên khiến mặt đường hơi ướt, trơn trượt khiến người đi lại khó khăn, Tần Bắc Phong nhẹ nhàng ôm lấy cô gái để cô khỏi ngã.

Lộc Nhung nhõng nhẽo, không cho anh đỡ.

Vẫn còn giận. Người đàn ông muốn nhéo eo cô một cái, nhưng áo khoác của cô dày quá, nhéo chỉ được một nắm không khí đầy lông vũ.

“Không gặp cũng không sao…” Anh định nói tiếp, nhưng bước chân lại đột ngột dừng lại, thậm chí còn lui về phía sau một chút.

Đôi môi anh khẽ động, nhưng không thốt nên lời.

Lộc Nhung dường như cảm nhận được điều gì, liền nhìn theo ánh mắt anh.

Người phụ nữ khoác tấm chăn dày đang ngồi trên chiếc ghế dài, ánh trăng hòa với ánh đèn lồng và ánh nến rải đầy trên đầu gối bà. Đầu ngón tay bà dịu dàng vờn qua những sợi len rối bời, chỉ trong khoảnh khắc, mọi thứ đều trở nên thật ngăn nắp và gọn gàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.