Phong Nhập - Phượng Tê Đường Tiền

Chương 145: Càng sợ hãi, càng thích, càng muốn




“Cái gì gọi là, cố gắng để em đỡ vất vả chứ.”

Nghe thoáng qua thì thấy quan tâm, nhưng ngẫm kỹ lại, Lộc Nhung chỉ biết bất lực trước lời nói mập mờ của anh.

Ngày mai mở nhóm fan ra chắc chắn sẽ toàn là những tinh linh hóng hớt dựng tai nghe ngóng rồi.

Khoan đã, tại sao mình lại nghĩ đến ngày mai? Chẳng lẽ đã ngầm thừa nhận sẽ cùng anh tập “thể dục trước khi ngủ” sao?

Đến khi nhận ra mình bị anh dắt vào con đường lệch lạc, Lộc Nhung giãy giụa, cố bám chặt lấy khung cửa khi thấy mình sắp bị đưa vào phòng ngủ, chiếc giường lớn kingsize như đang phát ra lời mời gọi đầy kích thích, cô vội vã níu chặt khung cửa. “Em chưa muốn ngủ đâu!”

“Không ngủ thì muốn làm gì?” Tần Bắc Phong cảm thấy lực cản, ngừng bước, thản nhiên nhìn cô gái với tư thế lúng túng trong lòng mình: “Bảo bối có phải lại nghĩ tới mấy chuyện linh tinh, tưởng rằng ba sẽ…”

Đáy mắt anh ánh lên nét cười, giọng nói cuối kéo dài trầm thấp, Lộc Nhung chột dạ buông tay. “Không có, em chỉ… chỉ muốn xem TV thôi.”

Không vạch trần lời nói dối lộ liễu của cô, Tần Bắc Phong ôm cô xoay người, đưa trở lại phòng khách. “Được, bảo bối xem TV, bố đi tắm.”

Đến khi trong phòng tắm thật sự vang lên tiếng nước chảy, Lộc Nhung mới hoàn toàn bình tĩnh lại, máy móc bật TV lên.

Trên màn hình đang chiếu phim kinh dị, giai điệu réo rắt của tiếng đàn thủy cầm chẳng giúp nhiệt độ nóng rực trên vành tai cô giảm bớt chút nào, trong đầu toàn là cảnh tượng nước xối xuống những khối cơ bắp săn chắc của anh.

Cơ ngực, cơ bụng, rồi cả những đám lông rậm rạp và vật thể giữa hai chân, hoặc đang rủ xuống, hoặc đã cương lên đôi chút.

Người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi, dục vọng bị kìm nén từ thời thanh xuân một khi được mở ra thì không còn điểm dừng, bất kể lúc nào cũng có thể phát tình.

“A——” Lộc Nhung bật lên tiếng kêu nhẹ vô nghĩa, dùng sức xoa mặt để kéo sự chú ý của mình trở về với bộ phim trên màn hình.

Tiếc thay, khóe mắt lại không nghe lời, cứ chằm chằm liếc về phía cửa phòng tắm, cho đến khi tiếng nước ngừng lại, thân hình cao lớn của người đàn ông dần hiện ra giữa lớp hơi nước mờ ảo.

“Bảo bối đang xem gì vậy?” Giọng nói trầm ấm đầy ý cười của Tần Bắc Phong vang lên từ xa đến gần.

“Chỉ là em chọn đại một bộ…”

Không biết có phải anh đã phát hiện ra chuyện mình lén nhìn hay không, Lộc Nhung ấp úng trả lời, vừa ngẩng đầu ——

Sao anh lại không mặc áo nữa rồi!

Tần Bắc Phong vẫn giữ thói quen, nửa thân trên để trần, những giọt nước lăn dài trên cơ thể hoàn mỹ không chút tì vết, rồi biến mất vào tấm khăn tắm quấn hờ hững quanh eo, màu trắng tinh của khăn làm nổi bật đám lông rậm rạp nguy hiểm.

Đôi chân dài rắn chắc bên dưới, vì dép lê bị mèo con chiếm dụng, anh đành mang vào đôi giày Martin.

Gã đàn ông cao to gần như khỏa thân, phối thêm đôi giày, sức gợi cảm nồng đậm tới mức khó mà dùng lời để miêu tả.

Lộc Nhung nuốt khan theo phản xạ, bàn tay cầm điều khiển khẽ run rẩy.

“Sợ thì đừng xem nữa.” Tần Bắc Phong liếc qua màn hình, ngồi xuống bên cạnh cô.

Thân hình cường tráng, vừa ngồi xuống, miếng đệm mút lõm xuống theo trọng tâm của anh, Lộc Nhung cố chống tay lên sofa để không tựa vào người anh, bướng bỉnh đáp: “Em muốn xem.”

“Thích đến vậy sao.” Tần Bắc Phong bật cười, chân dài gác lên bàn trà.

“Thì em rất thích mà.” Lộc Nhung chu môi, ánh mắt vô thức dừng lại nơi vật thể to lớn lắc lư dưới chiếc khăn tắm, cô không tự chủ kẹp chặt hai chân lại.

Càng sợ càng thích, càng khao khát, câu nói như mang hai lớp nghĩa.

Tần Bắc Phong không thích dùng sữa tắm khi tắm một mình, thấy nó trơn trượt khó chịu, mùi xà phòng nhẹ nhàng thoang thoảng xộc vào mũi khiến Lộc Nhung ý thức được khoảng cách không thích hợp, cô thử nhích người qua bên cạnh, nhưng vừa mới nhúc nhích đã bị anh kéo vào ngồi trên đùi.

“A!” Lộc Nhung theo phản xạ nhắm chặt mắt lại, lúc mở ra, trước mặt cô là yết hầu quen thuộc với đường nét quyến rũ, lạnh lùng.

Tần Bắc Phong cúi người sát lại cô gái đang ngồi vắt ngang trên đùi mình, mí mắt khẽ cụp, hôn lên khóe mắt cô, ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa phần thịt mềm trên má. “Như này còn sợ không?”

Nụ hôn của anh rất dịu dàng, nhưng dù dịu dàng đến đâu cũng không thể át đi cảm giác nóng bỏng dưới mông, Lộc Nhung sợ đến nỗi mắt đỏ hoe, muốn mắng anh là con thú hoang phát tình, muốn cào lên cơ ngực anh, càng muốn cắn mạnh vào bàn tay đang xoa mặt mình.

Nhưng muốn thì cũng chỉ là muốn.

Lộc Nhung rốt cuộc vẫn thua trước sắc đẹp của anh, ngượng ngùng ngẩng đầu, môi lúng túng bao lấy đầu lưỡi của anh: “Không… không sợ nữa.”

“Ngoan nào, bảo bối.” Tần Bắc Phong nghiêng đầu, từ tốn làm sâu hơn nụ hôn.

“Ưm.” Khi không khí bị rút cạn, Lộc Nhung suýt nghẹt thở, trong lúc giãy giụa vô thức chạm vào khe hở giữa lưng sofa, cảm giác như đang nắm phải thứ gì đó.

Động tác mơn trớn môi lưỡi của Tần Bắc Phong khựng lại, ánh mắt lướt xuống nhìn món đồ trong tay cô, anh cố tình suy ngẫm vài giây, chờ đến khi cô hoảng hốt định giấu đi chứng cứ, anh mới chậm rãi tách ra, chiếc dây nước trong suốt dính đầy giữa môi, bật cười khẽ. “Là cái vòng cổ mà bảo bối mua cho anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.