Vào ngày Trung Thu, Tần Bắc Phong tỉnh dậy rất sớm.
Thật ra mà nói, anh không thích cái lễ này lắm, nhờ công lao của bố ruột mình, nếu như có thể gọi đó là “công lao”.
Mọi chuyện rõ ràng đã xảy ra từ rất nhiều năm trước, vậy mà ký ức ấy vẫn rõ ràng đến ghê người, như những con giòi bám chặt lấy xương tủy.
Ánh trăng vốn dĩ công bằng, chẳng quan tâm bạn đang ở giữa khu cao ốc tráng lệ hay là nơi xóm làng tồi tàn, những tia sáng trong trẻo của nó rải xuống mặt đất, mang theo vẻ thánh khiết, lại đồng thời soi rọi hiện thực trở nên càng thêm xấu xí.
Ngày còn nhỏ, Tần Bắc Phong ngồi xổm trước cửa nhà, đờ đẫn nhìn đĩa trăng trên cao. Trong nhà, vài gã đàn ông ngồi quây lại hút thuốc, đánh bài, mồm miệng chửi bới không ngừng, nước miếng văng tứ tung.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, bố của cậu đột nhiên ném thẳng cái gạt tàn thuốc về phía cậu. May mắn là né kịp, không bị thương.
“Mẹ kiếp, mày gian lận chắc?” Không có gạt tàn, gã đàn ông đành dùng góc bàn để dụi tàn thuốc, khi nhìn thấy đôi mắt ảm đạm vô hồn của cậu bé, lại nổi giận: “Nhìn cái gì mà nhìn, cái thằng chó đẻ xui xẻo giống y như mẹ mày.”
Cậu bé lặng lẽ quay đầu, tiếp tục ngắm nhìn mặt trăng.
Bố chê con xui xẻo, con chê bố dơ dáy tệ hại, quả không hổ danh là cùng chung dòng máu.
Gã đàn ông vốn đã thua bài, lửa giận đầy bụng, thấy cậu bé cứ bộ dạng như sắp chết không muốn sống, liền đứng dậy đánh cho cậu một trận nhừ tử.
Rời khỏi căn nhà, trên người cậu bé ngoài vết bầm tím chằng chịt, còn lén mang theo một miếng bánh trung thu, lúc ngã xuống vô tình vớ được trên bàn, cũng chẳng rõ là nhân gì.
Miếng bánh trung thu bị bẻ thành ba phần, một phần cho người phụ nữ trong căn nhà nhỏ, hai phần còn lại đưa cho hai đứa nhỏ cùng tuổi trong chuồng chó, chỉ có hai đứa ấy chịu nói chuyện với cậu.
Đứa bé má lúm đồng tiền ngắm nghía miếng bánh, cẩn thận thử bẻ nó ra thêm một nửa.
Cậu bé biết cậu ta định chia phần cho mình, nên lập tức từ chối, quay người muốn đi.
“Đừng vội đi, thằng ngốc, cái lần trước anh dạy chú còn nhớ không?” Đứa trẻ có khuôn mặt hơi nữ tính lên tiếng gọi lại: “Một phần ba nhân hai phần, là bao nhiêu?”
“Tám, tám phần?” Cậu bé ấp úng đáp, chưa từng được đến trường, mãi đến khi quen biết hai người kia mới có cơ hội học toán.
“Là sáu phần.” Khuôn mặt nữ tính xụ xuống, lại bẻ đôi phần của mình, đặt vào tay cậu. “Này, giờ chú có hai phần sáu, vậy là bao nhiêu?”
Biểu cảm của cậu bé bình lặng bỗng thay đổi, nghiêm túc như đối mặt với đại địch.
“Chú bẻ không đều, khó tính toán lắm.” Đứa bé má lúm tỉ mỉ so sánh kích cỡ, đưa tay điều chỉnh.
Bẻ một cái, đứa trẻ nữ tính hốt hoảng hét lên: ” y da, vỡ mất rồi!”
Cuối cùng, ba đứa trẻ tụ đầu lại, nhặt nhạnh từng mẩu nhỏ, từng đứa một ngậm lấy miếng bánh trung thu vụn vỡ.
Đó là nhân hạt sen, đứa bé má lúm thích đồ ngọt, đứa trẻ nữ tính và cậu bé nhường hết phần nhân cho cậu ta ăn.
Sau này, ba người cùng gia nhập vào đội ngũ. Mỗi lần đứa má lúm bị thương, Tần Bắc Phong lại không nhịn được mà buông lời châm chọc.
“Bình thường người ta máu trong huyết quản mang đường, còn máu cậu là xi-rô pha chút hồng cầu.”
Nghĩ tới đây, Tần Bắc Phong không nhịn được bật cười. Anh rút mình khỏi ký ức, vươn vai dưới ánh nắng, chân dài vừa bước xuống giường, thì đôi dép phát ra tiếng kêu “meo” đau đớn.
“Đã bảo rồi, đừng nghịch dép mà.” Vội vàng rút chân lại, người đàn ông bất đắc dĩ lên tiếng với Lộ Lộ.
Anh cao to lực lưỡng, đôi dép với chú mèo trắng nhỏ chẳng khác gì cái thuyền. Cả nửa người lông xù nhét đầy trong đó, đầu chú thò ra khỏi mũi chân.
“Meo?” Lộ Lộ nghiêng đầu.
“Thôi nghịch đi nghịch đi.” Tần Bắc Phong day day thái dương, đưa luôn chiếc dép còn lại cho nó.
Lộ Lộ hết chui một chiếc lại gặm chiếc kia, lăn lộn thỏa mãn, kêu meo meo liên tục.
Chẳng rõ là nuôi mèo hay nuôi chó nữa, Tần Bắc Phong mang theo nghi vấn đi tập thể dục buổi sáng. Lúc trở về, người nhễ nhại mồ hôi nóng. Tắm xong một lượt nước lạnh, đã qua gần hai tiếng kể từ khi tỉnh dậy, sắp chín giờ. Đến lúc gọi con mèo nhỏ khác dậy rồi.
Ngủ say lơ mơ, Lộc Nhung mở điện thoại để chế độ loa ngoài đặt cạnh gối.
“Mèo lười nhỏ, dậy thôi nào.” Giọng cười trầm ấm của anh vang lên.
Cái đầu nhỏ vô thức rúc rúc vào chỗ phát ra âm thanh, Lộc Nhung mím môi, đáp lại mơ màng: “Sắp dậy… năm phút nữa…”
“Được thôi, năm phút.” Vừa dứt lời, giọng người đàn ông lại vang lên: “Năm phút rồi.”
“Mèo lớn lừa em.” Lộc Nhung lầu bầu trong cơn ngái ngủ.
“Mèo lớn không lừa em, chỉ lừa mèo nhỏ thôi.”
Đầu dây bên kia, Tần Bắc Phong cười như một con thú lớn lười biếng. Bạn gái nhỏ của anh càng ngày càng đáng yêu ngoan ngoãn. Trong đầu anh vô thức hiện lên hình ảnh cô khi buồn ngủ. Hàng mi dài dày khẽ cong rung rinh, đôi môi mềm mại khép chặt, có lúc lại dùng ngón tay hoặc vật gì đó… ép nhẹ vào giữa môi, cô sẽ bản năng mà mở miệng, ngậm vào, cái lưỡi nhỏ đáng yêu sẽ vươn ra mút mát.
Phải làm sao đây, lại muốn đè cô ra làm rồi, nghĩ đến mức dương v*t đau nhức rồi.
Lộc Nhung chẳng hề hay biết người đàn ông kia đang suy nghĩ vẩn vơ gì, cô khẽ rên rỉ, chẳng buồn bận tâm tới mấy lời dỗ dành của anh.
Nghe tiếng hô hấp của cô dần trở nên đều đặn, Tần Bắc Phong vội vàng lên tiếng: “Bé cưng, trước khi ngủ cho anh biết trưa nay em muốn ăn gì nào?”
Từ ngày bạn cùng phòng trở về, Lộc Nhung lại ăn đồ ngoài mỗi ngày. Anh không đồng ý, cho rằng không tốt cho sức khỏe, quyết định hàng ngày tự nấu, kiếm cớ mang tới cho cô.
“Cá… cá, cá cơ.”
“Ừm, cá cơ.” Giọng nói trầm ấm lặp lại.
“Mèo lớn… đừng bắt chước em.” Lộc Nhung ngáp dài, giọng nói tỏ vẻ không vui.
“Được rồi, mèo lớn không bắt chước mèo nhỏ nói chuyện nữa.”
Mấy câu lập lại, ân cần nhưng chẳng có nghĩa lý gì, lại nhẹ nhàng rót vào lòng khiến người ta thấy ấm áp vô cùng, khiến niềm hạnh phúc nở rộ trong lòng, những phiền muộn như lá khô rơi xuống đất, tan biến không còn dấu vết.
Tần Bắc Phong bỗng nhiên nhận ra, tất cả những chuyện mình từng trải qua trước khi gặp cô, đều chẳng khác nào một cơn ác mộng kinh hoàng mà thôi.