Quán nướng rất đông khách, khi hai người đến thì bên trong đã chật kín chỗ, ngay cả vài bàn ghế ngoài trời cũng không còn nhiều.
Triệu Tinh Tinh chọn xong đồ ăn rồi đưa cho ông chủ đang bận rộn bên vỉ nướng, quay lại chỗ ngồi và ngạc nhiên hỏi: “Ơ, Lộc Nhung, sao mặt cậu đỏ thế, nóng à?”
Nói xong, cô ấy lớn tiếng gọi: “Ông chủ ơi, lấy cái quạt ra đi!”
Triệu Tinh Tinh nào biết rằng, khuôn mặt đỏ bừng của Lộc Nhung hoàn toàn là do một người đàn ông gây ra.
Ánh mắt nóng bỏng của Tần Bắc Phong, Lộc Nhung đã quá quen thuộc, hoang dại và dữ dội. Nếu không phải đang ở bên ngoài, lại thêm sự có mặt của Triệu Tinh Tinh và người qua đường…
Không, “bên ngoài” hay “có người” không phải lý do ngăn cản anh. Gã đàn ông biến thái ấy chỉ càng thêm kích thích, sẵn sàng lột sạch quần áo của cô giữa thanh thiên bạch nhật, rồi kéo vào rừng nhỏ trong công viên, ép cô vào thân cây và thoải mái ra sức từ phía sau.
Ảo tưởng dâm loạn sống động đến mức tưởng như hiện thực, giữa hai chân cô dần trở nên ẩm ướt, Lộc Nhung ngượng ngùng khép chặt chân. Thật sự cô đã bị tiêm nhiễm thói xấu rồi, gần biến thái thì thành biến thái.
“Mèo lớn, sau này không được nhìn em ở ngoài nữa!” Cô rút điện thoại nhắn cho anh, thêm một hàng dài dấu chấm than để thể hiện thái độ kiên quyết.
“Tại sao lại không được? Bé yêu đang lén nghĩ gì vậy?” Tần Bắc Phong trả lời rất nhanh.
“Không có gì!”
“Đồ mèo nhỏ dâm đãng.”
Bị gọi là “mèo nhỏ dâm đãng”, Lộc Nhung lúng túng không biết phải đáp lại thế nào, ngẩng đầu lên đã thấy Triệu Tinh Tinh đang nhìn cô với ánh mắt tò mò.
“Đang nhắn tin với bạn trai à?” Triệu Tinh Tinh dịch ghế lại gần.
Giờ nghỉ giải lao ở công ty, Triệu Tinh Tinh thường xem video mạng xã hội và theo dõi các bài đăng của Lộc Nhung. Cô ấy sớm đã nghe đến vị đại ca thần bí đứng đầu danh sách fan hâm mộ của Lộc Nhung.
Giọng nói của anh ta rất cuốn hút, nhưng lại có chút quen thuộc. Tiếc là chỉ qua vài câu nói ngắn, thật khó để đoán được đã nghe ở đâu.
“Nghe người ta nói, đại ca đứng đầu danh sách cao 1m98 à?” Triệu Tinh Tinh nháy mắt đầy ẩn ý. “Thật là tội cho Lộc Nhung của chúng ta rồi.”
Lộc Nhung ban đầu không hiểu, nhưng khi kịp phản ứng, mặt cô nóng bừng như sắp bốc hơi, giống như một chiếc ấm nước reo vang.
“Con bé lớn rồi, trưởng thành rồi.” Triệu Tinh Tinh vừa mỉm cười vừa gật đầu. Rồi lại chống cằm suy nghĩ: “Lạ thật, trước đây chưa bao giờ gặp ai cao 1m9, giờ lại gặp một lúc ba người.”
Ba người, một là bạn trai bí ẩn của bạn cùng phòng, một là anh hàng xóm. Dù có ác cảm thế nào, Triệu Tinh Tinh cũng không thể phủ nhận rằng Tần Bắc Phong có một thân hình tuyệt vời, xứng đáng điểm mười.
“Còn người thứ ba là ai?” Lộc Nhung tò mò hỏi, vì cô biết chiều cao của bạn trai mình không phải là điều thường thấy.
“Cụ thể thì không rõ, nhưng bác bảo vệ tòa nhà nói có một người đàn ông rất đẹp trai, cao to như cột điện, dẫn con gái đến đưa cơm cho vợ.”
“…”
“Còn cô con gái cũng rất đáng yêu, chỉ có điều yêu sớm quá, bị bố mắng khóc ngay trong xe.”
“…”
Lộc Nhung xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu. Đúng lúc đó, có tiếng hét chói tai vang lên đột ngột, lọt thẳng vào tai cô.
“Buông ra!”
Cách hai bàn, một người phụ nữ đang cố đẩy gã đàn ông béo nồng nặc mùi rượu trước mặt ra.
“Buông cái gì mà buông, đi uống với anh vài ly nào?” Gã đàn ông béo cười dâm dê đê tiện, kéo tay cô ta ra ngoài. Thân hình béo mập của hắn va vào những người xung quanh, rồi hắn trừng mắt mắng lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn, muốn chết à?!”
Mọi người xung quanh đều im lặng, lặng lẽ dịch ghế ra xa. Có kẻ thì thầm bàn tán, có kẻ cười khẩy xem kịch, có người lén quay phim, có kẻ muốn đứng lên nhưng lại bị bạn kéo lại. Tất cả lột tả đủ mọi loại phản ứng, nhưng không một ai bước lên can thiệp.
Họ tạo thành một vòng tròn quái dị, và ở trung tâm là người phụ nữ cô độc không ai giúp đỡ.
Lộc Nhung nhận ra người phụ nữ đó là hàng xóm từng gặp trong thang máy. Cô nhìn Triệu Tinh Tinh, cả hai cùng đứng dậy.
“Thấy chưa, đã bảo không được ngồi tách nhau ra mà không nghe.” Triệu Tinh Tinh bước nhanh đến kéo tay người phụ nữ kia, lớn tiếng thông báo:
“Chúng tôi đi cùng nhau.”
Cô ấy không đơn độc, cô ấy có đồng đội.
Ánh mắt lo lắng của người phụ nữ dần trở nên bình tĩnh hơn, biểu lộ sự cảm kích.
Lộc Nhung gọi điện báo cảnh sát xong, lập tức nhắn tin cho Tần Bắc Phong rồi chạy đến đứng bên cạnh Triệu Tinh Tinh.
“Ôi, ba người cơ à, thú vị đấy.” Gã béo ợ một tiếng rồi nhếch mép. “Cùng đi với anh nhé.”
Triệu Tinh Tinh kéo mạnh tay người phụ nữ khỏi tay gã béo, bước lên chắn trước mặt hắn: “Xin lỗi, chúng tôi không quen anh, cũng không muốn uống với anh.”
“Không sao đâu, đừng sợ.” Đứng sau lưng, Lộc Nhung vừa vỗ về an ủi người phụ nữ, vừa ngẩng đầu đối mặt với gã béo, ánh mắt kiên định, giọng tuy mềm mại nhưng lại chứa đựng sự quyết liệt: “Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi.”
“Báo cảnh sát…” Gã béo cười khẩy, đôi mắt đê tiện đảo qua đảo lại trên người các cô gái. “Tao đã vào tù bao lần rồi, sợ chúng mày chắc? Đám nhãi ranh, mọc đủ lông chưa mà dám lên mặt với tao?”
“Còn giả bộ không muốn, mặc ít thế này, ngực to thế này, chẳng phải muốn chơi với anh sao?”
Hắn vừa buông lời tục tĩu, vừa định đưa tay ra, nhưng vai hắn đột nhiên bị ai đó nắm chặt, không thể nhúc nhích.
Gã béo đau đớn hét lên, quay đầu lại nhìn. Tần Bắc Phong đang lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, bắp tay anh căng ra, từng đường gân nổi rõ, lồng ngực rắn chắc khẽ phập phồng.
“Tôi còn mặc ít hơn, ngực cũng to hơn. Anh có muốn chơi với tôi không?” Tần Bắc Phong hỏi, giọng đầy trêu chọc.