Phong Nhập - Phượng Tê Đường Tiền

Chương 121: Anh mèo lớn, đưa tay ra đây




Triệu Tinh Tinh còn vài chi tiết công việc cần hoàn thành nốt, nên tối mới về. Lộc Nhung nhìn ra ngoài thấy trời nắng đẹp, cô chuẩn bị tháo ga giường và vỏ chăn trong phòng của bạn cùng phòng để giặt rồi phơi, giúp cô ấy có giấc ngủ thoải mái hơn.

Dáng vẻ chăm chỉ của cô bạn gái nhỏ khiến Tần Bắc Phong ngứa ngáy trong lòng. Anh ôm lấy cô từ phía sau, giọng đầy hờn dỗi: “Em cứ thế mà bỏ rơi anh sao?”

Bị anh ôm chặt, Lộc Nhung suýt nữa ngã. Cô xoay người ngồi xuống chiếc ghế thấp ở cửa ra vào, còn anh ngay lập tức ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Nhìn khuôn mặt anh đầy vẻ ấm ức, cô gái khẽ cười và thì thầm. “Em có đi đâu xa đâu, chỉ qua phòng đối diện thôi mà.” Cô nâng mặt anh lên, vụng về hôn nhẹ vào khóe môi: “Làm gì có chuyện bỏ rơi anh chứ, chúng ta lúc nào chẳng gặp nhau được.”

“Bé cưng chắc chắn chứ?” Tần Bắc Phong mút nhẹ đầu lưỡi mềm của cô.

Chỉ một cái mút nhẹ thôi mà đã khiến cổ Lộc Nhung tê dại, đôi tay cô tự giác vòng qua vai anh. Cô nghe thấy tiếng anh tự giễu, liền ậm ừ: “Ừ… em sẽ nói chuyện với Tinh Tinh, giới thiệu lại anh mèo lớn.”

Tần Bắc Phong đã chuyển đến đây được hai năm, hiểu rõ sự thành kiến của hàng xóm đã tích tụ từ lâu. Anh không nghĩ rằng vài lời của Lộc Nhung có thể thay đổi suy nghĩ của người khác về mình.

“Không thử sao biết được.” Lộc Nhung không hài lòng, cho rằng anh đã từ bỏ, lúc nào cũng im lặng không nói gì, chỉ thích tỏ vẻ mặt hung dữ để dọa người.

“Hợp đồng thuê nhà của em còn dài, em với bạn cũng thân nhau, không cần phải gây mâu thuẫn chỉ vì chuyện nhỏ.” Tần Bắc Phong từng bước phân tích, giọng điệu thản nhiên.

“Không phải chuyện nhỏ, chuyện của anh chẳng phải chuyện nhỏ!” Nghe anh phân tích đầy chu đáo, lòng Lộc Nhung không khỏi nhói đau. Định phản bác thì cô bất ngờ nhận ra nét mặt của anh trở nên mờ ám.

“Hơn nữa…” Tần Bắc Phong chạm tay lên cằm, có vẻ suy ngẫm: “Vụng trộm có vẻ kích thích hơn đấy, có thể thử trò ‘trước mặt sau lưng’.”

Bong bóng cảm xúc trong lòng cô vỡ tan, hai mắt Lộc Nhung tròn xoe, thề rằng nếu còn lo cho anh nữa, cô sẽ là một con cún con.

“Anh mèo lớn,” cô lạnh lùng gọi.

“Ừ?” Anh đáp.

“Đưa tay ra.”

Sau khi cắn một cái thật đau và đánh dấu bằng một vết hằn, Lộc Nhung đóng cửa mạnh rồi hiên ngang bỏ đi.

Thời gian gần đây, ngoài giờ livestream, Lộc Nhung đều ăn ngủ ở nhà anh, tận hưởng một cuộc sống đầy đủ. Giờ ban ngày quay lại căn nhà thuê, không có anh mèo lớn bên cạnh, cô lại thấy có chút lạ lẫm.

Mới có vài phút mà đã nhớ anh rồi…

Cô tự tát nhẹ vào mặt mình, cố gạt bỏ hình ảnh nụ cười xấu xa của anh khi anh vuốt vết cắn trên tay, rồi bắt tay vào làm việc.

Trong lúc máy giặt đang chạy, Lộc Nhung dọn dẹp kỹ lưỡng phòng của Triệu Tinh Tinh. Cô bận rộn cả mấy tiếng đồng hồ, đến khi gần tới giờ bạn về, cô nhắn tin xác nhận rồi sau đó đi chuẩn bị nước nóng, vì biết rằng bạn cùng phòng rất thích ngâm mình trong bồn tắm.

Khoảng hơn 5 giờ chiều, mặt trời đã lặn. Lộc Nhung lấy chăn ga đã phơi khô nóng xuống, trải lại giường cho bạn. Điện thoại trong túi rung lên, là tin nhắn nhắc nhở của Tần Bắc Phong, nhắc cô nhớ ăn tối.

Anh đoán rằng cô có lẽ sẽ ăn tối cùng bạn nên không đặt phần ăn cho cô.

Lộc Nhung vuốt màn hình điện thoại, nhập dòng chữ “Anh mèo lớn với Lộ Lộ ăn tối chưa?”, nhưng nghĩ lại, cô xóa đi vài chữ và sửa thành “Lộ Lộ ăn tối chưa?”.

Ai bảo anh suốt ngày nói mấy lời khiếm nhã chứ, cô sẽ nhớ lâu đấy.

Khoảng chục phút sau, Triệu Tinh Tinh về đến nhà. Vừa vào cửa, tiếng nước chảy trong bồn tắm đã vang lên, cô ấy bước vào phòng, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên chiếc giường sạch sẽ, lập tức xúc động đến mức ôm chầm lấy Lộc Nhung mà hét lên: “Trên đời này vẫn còn người tốt!”

Triệu Tinh Tinh bị công ty hành hạ quá lâu, giờ được tắm xong thì trông cô tươi tắn hẳn ra, rồi chạy đến trêu đùa cô bạn cùng phòng: “Nhung Nhung có nhớ chị không?”

“Nhớ chứ.” Lộc Nhung ngoan ngoãn để cô trêu đùa.

“Có nghịch lửa hay nghịch điện không, có con sói xám nào đến gõ cửa không?” Triệu Tinh Tinh tiếp tục hỏi.

Câu hỏi đầu tiên thì Lộc Nhung dám trả lời, nhưng đến câu hỏi thứ hai, cô không khỏi chột dạ. Sói xám thì không có, nhưng mèo cam to bự thì có một con.

“Đùa thôi mà.” Triệu Tinh Tinh bật cười, xoa bụng rồi nói: “Đi nào, chị kiếm được nhiều tiền lắm, mời em đi ăn tối, đi ăn đồ nướng nhó?”

Đã lâu rồi Lộc Nhung không ăn đồ nướng, con sâu thèm ăn trỗi dậy, cô vội vàng gật đầu đồng ý, chuẩn bị về phòng thay đồ.

Vừa xoay người lại thì Triệu Tinh Tinh liền kinh ngạc thốt lên.

“Ơ, sao tớ vắng có mấy ngày mà… ngực cậu to lên rồi?”

“…”

Lộc Nhung lập tức dùng cả hai tay ôm chặt ngực, rồi chạy vội vào phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.