Mua giường xong thì đến sofa, rồi từ sofa đến thảm trải sàn, cửa hàng nào cũng đầy ắp các sản phẩm đa dạng, nhưng nguyên tắc mua sắm của Tần Bắc Phong thì rất đơn giản.
Anh chẳng cần biết về lịch sử thương hiệu hay ý tưởng thiết kế gì cả, anh chỉ muốn biết: “Kích thước đủ rộng không, độ dày có mềm không, quỳ lâu có đau không?”
Chỉ cần thỏa mãn ba điều đó, anh mua. Mà không chỉ mua một, mua hẳn hai bộ, để phòng trường hợp cái này hỏng thì còn có cái dự phòng.
Giống như cách anh mua hai chiếc xe y hệt nhau vậy.
“Thảm có thể dùng đến mức hỏng không?” Vẻ mặt không tin nổi của người quản lý cửa hàng là điều mà Lộc Nhung sẽ nhớ mãi, cô chóng mặt nhìn vào danh sách dài các món hàng cần giao, trong đó bàn ăn – thứ họ cần mua – chỉ là món hàng cuối cùng. Cô cảm thấy giống như mua một hũ dấm mà phải ôm cả nồi bánh bao về.
Có anh mèo lớn thì ví tiền chẳng thể giữ được.
Ít ra thì cuối cùng cũng xong rồi, cô gái nhỏ vỗ nhẹ lên ngực thở phào nhẹ nhõm.
Xong rồi sao?
“Không đâu.” Chiếc xe dừng lại trước cửa tiệm vàng như đang trả lời câu hỏi của cô.
Trước khi kịp bước vào cửa tiệm, Lộc Nhung đã bị ánh sáng từ đèn chiếu vào các món trang sức lấp lánh làm choáng váng. Cô hoang mang hỏi: “Anh mèo lớn, anh định mua gì ở đây vậy?”
“Chúng ta cần chuẩn bị phong bao lì xì cho Lộ Lộ.” Tần Bắc Phong nghiêm túc trả lời.
Lộc Nhung được anh kéo đi vài bước, sau đó mới tỉnh ra, tròn mắt nhìn, họ đến tiệm vàng để chuẩn bị lì xì cho một con mèo?!
“Xin chào quý khách, anh chị cần tìm món gì ạ?” Nhân viên cửa hàng hỏi một cách ngọt ngào.
Tần Bắc Phong thẳng thắn trả lời rằng anh đang mua quà sinh nhật cho con.
“Vậy con của anh chị tuổi gì ạ?”
“Tuổi mèo.”
“…”
“À, ý tôi là tuổi hổ, đó là một chú hổ nhỏ.” Lộc Nhung vội vàng trả lời để cứu vãn tình hình, sau đó quay sang kéo tay anh, nhỏ giọng trách móc: “Mua vàng cho Lộ Lộ thì có phải là quá phô trương không?”
“Mua một món nhỏ thôi.” Tần Bắc Phong cười, xoa đầu cô, xem như cô đang lo lắng về tiền bạc.
Khi còn nhỏ, Tần Bắc Phong từng bị ép phải kéo đứt rất nhiều sợi dây đỏ. Đám trẻ bị bắt về đều còn rất nhỏ, mặc những bộ quần áo ấm áp đẹp đẽ, trên cổ và cổ tay thường đeo những món trang sức vàng nhỏ.
Từng viên vàng nhỏ được bỏ vào một chiếc thau bằng sắt rỉ sét. Cậu bé nhỏ bẩn thỉu với đôi bàn tay lấm lem đầy máu và bùn đất chạm nhẹ vào, những món trang sức như quả đào nhỏ, túi phúc nhỏ, hay những con thú nhỏ… là niềm hy vọng và yêu thương mà các bậc cha mẹ gửi gắm cho con mình.
“Động vật cũng như con người, thú cưng là trẻ con, là một phần của gia đình. Chúng không phải là thứ có thể nuôi chơi trong chốc lát, không thể tùy tiện mà sinh ra rồi nuôi. Lộ Lộ đã từng lang thang rồi, bây giờ nó vào nhà mình, chắc chắn phải chăm sóc nó thật tốt.” Đôi mắt Tần Bắc Phong lóe lên, anh cố ý giấu đi nụ cười, nhưng thần thái phóng khoáng vẫn lộ rõ: “Nếu chỉ đơn giản cho nó một miếng cá khô, chẳng khác nào coi thường anh.”
Những lời nói khàn khàn của anh bất ngờ thuyết phục được Lộc Nhung. Cô thích thái độ nghiêm túc không giống ai của anh, thích cách anh nói “nhà chúng ta”, khóe mắt cô dường như trở nên long lanh: “Anh mèo lớn cũng đã vào nhà chúng ta, em cũng muốn mua cho anh một chiếc dây chuyền nhỏ, được không?”
Cô thật lòng muốn tặng anh một món quà, với tất cả sự ngại ngùng và tình cảm thầm kín, nhưng Tần Bắc Phong lại hiểu sai ý cô.
Anh cúi người, một tay chống lên quầy, đầu tựa vào vai cô, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ, đầy ý tứ: “Lại muốn đeo vòng cổ cho bố hả?”
Bây giờ đã đến lúc trả lời câu hỏi trước đó rồi – một người đàn ông trưởng thành có thể có bao nhiêu vòng dấu răng trên mu bàn tay?
Câu trả lời là năm, kèm theo một sợi dây đỏ nhỏ với chiếc móc hình con hổ bằng vàng trên cổ tay.
Về đến nhà, vừa mới mở cửa, liền thấy chú mèo trắng nhỏ lắc lư cái đầu to, bước những bước chân ngắn tiến lại gần. Còn chưa kịp cọ cọ vào chân, đã bị anh túm lấy, nhấc bổng lên cao hơn cả đỉnh đầu.
Lộc Nhung nhìn cảnh tượng ấy, bất giác nhớ đến hình ảnh “Vua Sư Tử” trong phim hoạt hình, suýt chút nữa cười đến không đứng vững.
“Từ giờ trở đi, con sẽ mang họ Lộc, gọi là Lộc Lộ, làm bảo bối của gia đình chúng ta. Không cần phải quang tông diệu tổ, đại phú đại quý gì cả, chỉ cần được ăn no, ngủ ngon, vui vẻ mỗi ngày là được.” Tần Bắc Phong nói rất trịnh trọng, hạ thấp mèo con xuống, nhìn thẳng vào mắt nó, mũi chạm vào mũi, “Nghe hiểu không?”
“Meo~!” Lộc Lộ liếm nhẹ lên chóp mũi của anh.
“Ừm, nghe hiểu rồi.” Anh hài lòng gật đầu, còn đeo thêm chiếc vòng trang sức mặt hổ bằng vàng lên cổ chú mèo trắng nhỏ.
Lộc Nhung hoàn toàn không nhịn được cười, tay che miệng, cố gắng kìm nén đến phát run, chiếc vòng vàng trên cổ tay sáng lấp lánh ánh lên ánh sáng rực rỡ, càng làm bật lên nước da mềm mịn của cô.
Nhưng Tần Bắc Phong vẫn chưa dừng lại, tiếp tục răn dạy: “Tất nhiên, những chuyện vi phạm pháp luật thì không được làm, như là tùy tiện ra ngoài chơi bời với mèo đực, hoặc là chó đực, vịt đực, ngỗng đực cũng vậy, rồi còn đánh bạc, đi hát hò phiêu lãng…”
“Lộ Lộ chỉ là mèo con thôi mà!” Lộc Nhung nghe không nổi nữa, vội giành lại chú mèo từ tay anh.
“Mèo con thì sao chứ? Mèo con thì không thể muốn làm gì thì làm à?” Tần Bắc Phong không đồng tình.
Muốn làm gì thì làm là anh mới đúng, mèo lớn! Lộc Nhung đặt mèo con xuống, để nó tự đi chơi, rồi hai tay kéo lấy mặt anh, còn chưa kịp cấu véo mấy cái đã bị anh đỡ eo, nhấc bổng lên.
Không khí bỗng trở nên mờ ám, cô nhìn chăm chú vào đường nét môi mỏng, đôi mắt sâu thẳm của anh, từ bao giờ mà vết sẹo ở đuôi mắt từng khiến cô sợ hãi lại trở thành điểm mê mẩn đến thế?
Thật muốn luôn luôn được ôm lấy anh.
Lộc Nhung ngượng ngùng rụt ngón tay lại, nhẹ nhàng đặt lên vai anh, nhưng ngay lập tức bị anh nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau, tiếng va chạm của chiếc vòng vàng khẽ vang lên, nhẹ nhàng nhưng đủ rung động lòng người.
“Làm gì vậy?” Cô khẽ nói, giọng mềm mại.
“Chúc mừng nhà có thêm một thành viên mới, tiện thể tiễn biệt cái giường cũ luôn.” Tần Bắc Phong đáp một cách hợp tình hợp lý, phần hạ thân cương cứng của anh cọ vào đôi chân mềm mại của cô, “Bảo bối, giúp bố một chút nhé.”
“…”
Trong căn nhà này, ấm áp cũng là một loại phạm tội.