Phong Nhập - Phượng Tê Đường Tiền

Chương 115: Lại một ngày muốn chia tay với kẻ bái thiến lớn




Lần này lại một lần nữa, Lộc Nhung hoàn toàn mất đi ý thức giữa cơn hăng hái của Tần Bắc Phong. Cô không thể nào hiểu nổi sức lực của anh từ đâu mà ra, đến mức lần cuối cùng, ngay cả tinh dịch cũng đã loãng, anh vẫn còn cố nhấc chân cô lên, nhét cái của anh vào chỗ sâu mềm mại rồi mới chịu đi ngủ.

Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, Tần Bắc Phong đã thức dậy như thường lệ. Đôi mắt hổ của anh nhìn xuống mái đầu nhỏ đang rúc vào ngực mình, những sợi tóc đen bết vào làn da đầy cơ bắp, khuôn mặt nhỏ nhắn nửa lộ ra, vừa ngoan ngoãn vừa ngọt ngào. Nơi cô đang ôm ấp vẫn còn ướt mềm.

Cố ý để nguyên như vậy suốt cả đêm, anh nghĩ sẽ làm giãn nơi đó của cô, nhưng dường như chẳng có tác dụng gì.

Anh cố ý giữ nguyên như vậy suốt đêm, nghĩ rằng sẽ giúp nơi đó của cô giãn ra, nhưng dường như chẳng có tác dụng gì.

Anh hít một hơi sâu, chuẩn bị rút ra, nhưng ngay khi vừa nhích nhẹ eo, Lộc Nhung đã có phản ứng, cô khẽ rên rỉ, nâng hông nhỏ lên, khiến cái đó của anh lại cắm sâu vào trong, ép ra một chút dịch nhờn dính ướt.

Suýt nữa thì buột miệng chửi thề, Tần Bắc Phong căng cứng đến mức khó chịu. Anh khẽ đẩy vài cái vào sâu trong cô, thấy Lộc Nhung nhíu mày và bắt đầu tỉnh giấc, anh hạ giọng, dịu dàng hỏi: “Em yêu, sáng nay muốn ăn gì?”

“Đồ… biến thái…” Lộc Nhung vẫn còn mơ màng, chưa tỉnh hẳn, đầu óc rối bời.

“Muốn ăn đồ biến thái à.” Tần Bắc Phong nhanh chóng vặn vẹo lời cô. Bàn tay to lớn của anh chạm đến vùng đang sưng tấy giữa hai chân, ngón tay vuốt nhẹ nơi mẫn cảm nhất của cô. Lợi dụng lúc cô vẫn chưa tỉnh táo, anh hưởng thụ việc chơi đùa một chút, phối hợp với cái đầu khấc nhè nhẹ thúc vào sâu hơn, chỉ vài phút sau, cô đã đạt đến một cơn cực khoái nho nhỏ.

“Lần sau nhé, nếu tiếp tục nữa thì em sẽ hỏng mất.”

Thấy cô rên rỉ và mơ màng chìm vào giấc ngủ một lần nữa, Tần Bắc Phong nhẹ nhàng rút ra, cơ thể anh vẫn cứng như đá, anh bước nhanh vào nhà tắm để tự “giải quyết”.

Nửa tiếng sau, sau khi đã rửa tay sạch sẽ và thay đồ thể thao, Tần Bắc Phong đi xuống nhà để chạy bộ sẵn tiện mua bữa sáng.

Trước khi ra ngoài, con mèo nhỏ Lộ Lộ meo meo đi theo, bám sát gót chân anh.

“Muốn ra ngoài chơi à?” Tần Bắc Phong vừa vận động xoay các khớp tay, vừa liếc mắt nhìn nó.

“Meo.” Lộ Lộ nghiêng đầu, đôi tai nhỏ của nó dựng lên đầy đáng yêu.

“Đợi một lát nhé.”

Vài phút sau, anh thay một chiếc áo khoác có mũ rộng. Mèo con ngoan ngoãn ngồi trong mũ, đôi tai nhỏ nhô lên, ngó nghiêng xung quanh.

Vì mang theo mèo, Tần Bắc Phong chạy chậm hơn thường lệ, anh chạy đủ tám vòng quanh khu chung cư. Khi trở về, gương mặt anh không hề đỏ, hơi thở đều đặn, gần như không có chút mệt mỏi nào. Điều khác biệt duy nhất so với khi xuất phát là chùm lông trên đầu mèo nhỏ bị gió thổi lệch đi.

“Mày gan dạ đấy, hơn hẳn chị mày.” Anh vuốt ve đầu nó, khen ngợi: “Lộ Lộ đúng không?”

“Meo meo~” Nghe thấy tên mình, mèo con kêu lên thích thú, nhảy phốc lên giường, cọ cọ vào cô gái đang ngủ.

Tần Bắc Phong nhìn đồng hồ, đã đến giờ gọi Lộc Nhung dậy, nhưng thay vì làm phiền, anh để mặc mèo con đánh thức cô. Anh bước vào bếp, bắt đầu hâm nóng lại bữa sáng gồm sữa đậu nành, bánh bao, nước ép trái cây tươi và trứng chiên. Bữa sáng kết hợp giữa phong cách Á và u.

Tủ lạnh cũng chẳng còn nhiều đồ, thời gian lại không có nhiều, nếu không anh có thể nấu thêm một vài món điểm tâm Quảng Đông.

Trong đội lính đánh thuê trước đây, cả bảy tám người đàn ông, Tần Bắc Phong là người duy nhất biết nấu ăn. Trải qua nhiều năm, kỹ năng bếp núc của anh đã được rèn luyện đến mức thành thạo.

Nhớ lại những ngày tháng đó, đôi mắt Tần Bắc Phong thoáng vẻ u ám. Đã lâu đến mức anh không còn nhớ lý do mình gia nhập đội lính đánh thuê là gì nữa. Ban đầu vì không có nơi nào để đi, sau đó vì cần tiền. Anh kiếm được rất nhiều tiền, số tiền ấy được chia làm hai phần: một phần dành cho chính mình, phần còn lại gửi vào một tài khoản mà anh biết sẽ chẳng bao giờ nhận được hồi âm.

Hơi nước từ bát sữa đậu nành bay lên, khiến đôi lông mày rậm của anh hơi ướt.

Tần Bắc Phong vội lau khô, trở lại với khuôn mặt lạnh lùng thường thấy.

Nhưng sự lạnh lùng ấy cũng chẳng duy trì được lâu. Khi anh bước ra khỏi bếp, Lộc Nhung đã tỉnh dậy, đang ngồi trên giường, đôi môi cong lên đầy hờn dỗi.

Ánh nắng sớm chiếu vào người cô, tạo nên một viền vàng ấm áp xung quanh thân hình nhỏ nhắn của cô. Mèo con Lộ Lộ đang làm nũng bên cạnh, nhìn vô cùng dễ thương.

“Em giận đấy à?” Trái tim Tần Bắc Phong mềm đi, anh mím chặt môi, nếu cười chắc chắn sẽ bị cô cào ngay.

“Hừ.” Lộc Nhung thầm cảm thấy may mắn vì mình đã được mèo con đánh thức. Nếu một lần nữa anh lại dùng cách nào đó để làm cô tỉnh, chắc chắn cô sẽ chia tay anh.

“Đừng giận nữa, đi rửa mặt đi, anh đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi.” Biết mình có lỗi, Tần Bắc Phong bế cô vào phòng tắm. “Có cần anh giúp không? Anh có thể giúp em rửa… bên trong.”

“Không cần!” Giọng Lộc Nhung khàn khàn, nhưng sự quyết đoán thì rõ ràng.

“Ôi chà, dữ thật đấy.” Tần Bắc Phong xoa mũi, đứng dựa vào cửa, sẵn sàng chờ lệnh.

Ngồi trên bồn cầu, cảm giác bị nhồi nhét cả đêm khiến nơi ấy của cô ê ẩm, đôi môi nơi ấy sưng phồng, không khép lại được. Lộc Nhung cảm nhận từng giọt dịch chảy xuống nước, cô tức tối kéo giấy lên lau, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đồ biến thái, đồ lừa đảo, đồ cuồng dâm.”

“Cảm ơn lời khen.” Tần Bắc Phong nghe một lúc, không nhịn được bật ra một câu.

“…” Tôi nói lời nào giống khen anh chứ? Mặt Lộc Nhung bỗng xịu xuống, mắt híp lại thành một đường.

Thôi, quen dần là được. Tự nhủ rằng người yêu mình là đồ biến thái cũng không tệ lắm. Cô cố hết sức lấy tay vuốt mặt, cố gắng xua đi những suy nghĩ lung tung. Cô định đứng dậy đi đánh răng nhưng phát hiện ra chân mình mềm nhũn, không thể đứng lên được.

“Anh mèo lớn… chân em mềm quá, anh có thể vào bế em một chút không?” Giọng nói yếu ớt vang lên từ sau cánh cửa nhà tắm, không biết cô đã phải lấy hết bao nhiêu can đảm mới thốt ra được.

“Em yêu, chờ anh chút nhé?” Giọng Tần Bắc Phong khàn khàn, đầy vẻ kiềm chế, những tiếng thở gấp nhỏ lẻ đan xen trong không khí, nghe thật gợi cảm.

“Sao… sao vậy?” Nghe giọng anh có gì đó không đúng, Lộc Nhung hỏi, cảm giác lo lắng dâng lên.

“Em vừa mắng anh, giờ anh lại cứng lên rồi, đang phải tự xử lý đây.”

“…”

Quả nhiên là chia tay thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.