Chiếc xe vượt địa hình quay trở về khi trời dần tối, dưới ánh đèn đường vàng ấm hai bên đường, nhiều người đang dạo bước thành từng nhóm.
Quẹo vào khu chung cư, Tần Bắc Phong giảm tốc độ rồi dừng trước phòng bảo vệ.
Người bảo vệ đang ăn dưa để giải nhiệt nhìn thấy anh, vội vã phủi sạch hạt dưa rơi trên người rồi đứng dậy chào hỏi.
“Mai rảnh thì mang xe đi rửa giùm tôi nhé.” Tần Bắc Phong xuống xe, ném cho anh ta chìa khóa xe, lại đưa thêm vài tờ tiền lớn: “Đây là cho bữa khuya.”
“Được rồi, anh.” Người bảo vệ cũng không khách sáo, sảng khoái đáp ứng, anh ta nhìn Tần Bắc Phong vòng qua ghế phụ, bế xuống một người bị quấn kín đầu bằng chiếc chăn mỏng, cử chỉ tỉ mỉ và cẩn thận, hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài thô kệch của anh. Nụ cười trên khuôn mặt người bảo vệ trở nên dâm đãng, anh ta xoa xoa tay, không kìm được tính tò mò, hỏi: “Là chị dâu nhỏ phải không?”
“Ừm.” Cơ thể mềm mại trong vòng tay hơi run lên, Tần Bắc Phong khẽ vỗ nhẹ vào lưng cô gái và đáp lại thản nhiên, đồng thời âm thầm dặn dò: “Đừng có ra ngoài nói bậy, xe rửa xong, tôi cho cậu lái một thời gian.”
Tôi có gì mà phải nói bậy chứ, người bảo vệ không hiểu, dụi dụi mũi, nhìn bóng dáng Tần Bắc Phong bế cô gái đi xa rồi hứng thú muốn đi thử cảm giác lái xe của anh. Không ngờ, vừa mở cửa xe ra, một mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mặt.
Anh Tần, anh chơi lớn quá đấy, người bảo vệ chưa từng nắm tay bạn gái lặng lẽ nhìn theo bóng dáng xa dần, trong lòng trào dâng sự kính nể.
Tần Bắc Phong luôn là một nhân vật nổi bật trong khu chung cư, càng không kể đến việc anh công khai bế một cô gái ngang nhiên đi qua trước mặt bao người. Không ít người chú ý đến cảnh tượng này, từ nam nữ, người già đến trẻ nhỏ, đều bàn tán xôn xao.
Người đàn ông là tâm điểm của dư luận dường như không mảy may nhận ra, anh phớt lờ ánh mắt của người xung quanh, chỉ tập trung quan sát phản ứng của cô gái trong lòng. Anh cảm nhận được phần tay đang đỡ mông cô đã ướt đẫm, thứ chất lỏng nhớp nháp chảy không ngừng.
“Cục cưng?” Anh cúi đầu, vén rộng vành mũ chiếc áo chống nắng của cô gái, giọng nói khàn khàn thấp xuống hỏi.
Trong cơn mê man, Lộc Nhung lờ mờ nghe thấy giọng nói của người đàn ông, vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua bầu trời đêm, trăng tròn, đèn đường, cuối cùng là đôi mắt đen sâu thẳm của anh. Lúc này, gió nhẹ thổi qua, mang theo tiếng bàn tán của những người xung quanh.
“Ưm…” Cô ý thức được hoàn cảnh của mình, đôi mắt trong veo như nước thu không biết nên đặt vào đâu, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy cổ áo người đàn ông, là chỗ dựa duy nhất của cô.
“Yên tâm đi.” Tần Bắc Phong hôn lên trán đầy mồ hôi của cô: “Anh sẽ không để ai thấy được cục cưng đâu.”
Chơi trò tự mình cắm sừng bản thân thì là một chuyện, nhưng để người khác nhìn thấy cơ thể của em yêu là chuyện khác, anh biết chừng mực.
Mặc dù giọng nói trầm thấp của người đàn ông có sức an ủi, nhưng Lộc Nhung vẫn không thể thuyết phục bản thân bình thản chấp nhận thực tế này—
Thực tế rằng cô đang không mặc quần lót trên phố, để lộ bộ phận nhạy cảm của mình, và không chỉ thế, bên trong còn…
Khi người đàn ông đề nghị nhét quả cầu lông vào âm hộ của cô, lẽ ra cô phải từ chối, bằng bất cứ giá nào cũng nên từ chối, thay vì bị anh hôn một lúc, rồi chìm đắm trong cơn mê mà rên rỉ, mở rộng đôi chân, để lộ cái lỗ hồng không khép kín, đỏ mọng dâm đãng.
Những quả cầu lông trị giá ba con số, làm từ lông thỏ cao cấp, ban đầu chỉ gây ngứa nhẹ khi chạm vào môi âm hộ khi những sợi lông nhỏ quét qua, cảm giác ngứa ngáy dần tăng lên. Lúc chúng hoàn toàn ướt đẫm, quả cầu nhỏ như quả trứng cút trở nên nặng hơn và được ngón tay người đàn ông ấn sâu vào bên trong, khiến cô gái không thể chống cự.
Chín quả. Trong âm đ*o nhỏ nhắn của Lộc Nhung chứa đủ chín quả cầu lông, không thiếu một quả nào.
“Cục cưng của anh giỏi quá, âm đ*o có thể chứa nhiều đến thế này, có thể coi là một kỹ năng đặc biệt rồi đấy.”
Nhớ lại lời đánh giá nhẹ nhàng trêu chọc của người đàn ông, Lộc Nhung đỏ bừng từ khóe mắt đến đuôi lông mày, ai lại cần đến loại “kỹ năng” này cơ chứ? Cô thực sự không còn sức để trách cứ hành vi biến thái của người đàn ông nữa. Mỗi bước anh đi, cánh tay khỏe khoắn của anh ép vào cặp mông nhỏ, những quả cầu lông bên trong âm đ*o bắt đầu lăn lộn và ma sát với vách bên trong, cộng thêm tác động từ lượng nước tiểu nóng hổi mà anh đã đổ vào trong cô, làm bụng cô không ngừng phát ra âm thanh lách cách, khiến cô có thể nghe rõ.
Đúng lúc đó, có một cặp đôi đi ngang qua họ.
“Anh nhìn người ta kìa.” Cô gái liếc mắt đầy ngưỡng mộ vào cơ bắp của Tần Bắc Phong.
“Hừ, uống protein mà ra thôi.” Chàng trai ghen tị đáp lại bằng giọng khinh miệt, ánh mắt lén lút dừng lại ở cặp chân nhỏ của cô gái đang được bế lên, phần duy nhất của cơ thể cô lộ ra ngoài, trắng muốt dưới ánh trăng.
Tần Bắc Phong không thể bỏ qua ánh mắt ham muốn của chàng trai kia, anh cúi thấp mi mắt, nụ hôn từ trán của cô gái trượt xuống môi một cách tự nhiên, đồng thời, chân anh đá văng một viên đá nhỏ.
Trong tích tắc, chàng trai kia loạng choạng, bước chân lảo đảo về phía trước vài bước, phải nhờ đến bạn gái đỡ mới không ngã, sau đó lầm bầm chửi rủa rồi đi xa.
Lộc Nhung, mắt môi đều ngập tràn hình bóng và hơi thở của người đàn ông, không biết bên ngoài vừa xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ rằng vẫn còn người qua lại. Cô sợ mình sẽ bị lộ, nên nhẹ nhàng lắc đầu, thúc giục anh nhanh chóng về nhà.
Không được hôn trọn đầu lưỡi mềm mại của cô, Tần Bắc Phong có chút không vui, nhưng may mắn là tòa chung cư đã ngay trước mắt, anh có thể chờ đợi.
Chờ thang máy, vào thang máy, cho đến khi người đàn ông mở cửa và khóa cửa lại, Lộc Nhung mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Bụng cô cũng đã căng đến mức không thể chịu đựng thêm được nữa, suốt chặng đường đi đã lắc lư, sắp tràn ra ngoài bất cứ lúc nào.
“Mèo lớn… em muốn đi vệ sinh.” Cô ngượng ngùng gợi ý.
“Vệ sinh gì chứ?” Tần Bắc Phong hắng giọng, làm như không hiểu, rồi khẽ điều chỉnh vị trí tay mình, hai ngón tay dài lành nghề len vào khe đùi, áp chặt lên quả cầu lông ngoài cùng.
Một nửa đã ở bên trong âm đ*o, nửa còn lại bị môi âm hộ ôm lấy.
“Bảo bối nhỏ dâm đãng của anh đã bị quả cầu lông làm cho sướng quá, giờ bố muốn hôn một cái cũng không được sao?”
“Không… không phải… là lúc nãy ở ngoài…” Lộc Nhung lưng tựa vào cánh cửa, không còn đường lui, đoán ra được anh muốn làm gì, hoảng hốt giải thích: “A!”
Giải thích vô dụng, những khớp ngón tay thô ráp đã bắt đầu ấn mạnh lên quả cầu lông.