Phong Nhập - Phượng Tê Đường Tiền

Chương 104: (H) Vừa cắn ngực bố, vừa bị nước ti*u làm dơ tử cung




Nước tiểu bất ngờ xâm nhập vào âm đ*o, nhiệt độ nóng hổi cùng sức ép mạnh mẽ khiến bụng Lộc Nhung dần căng lên. Cô theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng thân hình to lớn của Tần Bắc Phong giống như một bức tường kiên cố, áp chặt cô xuống, không chừa chút kẽ hở nào.

Hai chân cô đạp loạn xạ, ngực bị ép vào cơ bụng rắn chắc của anh, khiến cho hai bầu ngực không ngừng rung lên. Cô trông giống như một con cá vừa bị quăng lên thớt, không còn cách nào thoát khỏi bàn tay người làm thịt.

Không khí trong xe dần trở nên ngột ngạt, trong đầu cô vang lên những âm thanh hỗn loạn, đôi tai ù đi. Tất cả những gì cô cảm nhận được là hơi nóng, là cảm giác như bị thiêu đốt từ bên trong. Nóng quá, cô muốn nhiều hơn nữa… thích quá…

Cảm giác bị nước tiểu làm đầy trong âm đ*o hoàn toàn khác biệt, vượt qua cả khoái cảm của việc đạt cực khoái. Cô mất hết quyền kiểm soát cơ thể, trở thành công cụ cho đối phương sử dụng, bị đánh dấu và chiếm hữu một cách thô bạo, hoàn toàn thuộc về anh. Đây là sự chiếm đoạt nguyên thủy và đầy hoang dã.

Mỗi lớp thịt bên trong tiểu huyệt co thắt liên tục khi bị nước tiểu tràn vào. Lộc Nhung sợ hãi tột độ, cô muốn hét lên để dừng lại, nhưng từ miệng cô chỉ phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, không thể nói ra một lời nào.

Cuối cùng, trong cơn tuyệt vọng, đôi mắt ngấn lệ của cô mở to, và cô cắn mạnh vào ngực Tần Bắc Phong.

Cảm giác đau nhói truyền đến từ ngực khiến Tần Bắc Phong hơi bừng tỉnh, thoát khỏi cơn khoái cảm khi xả nước tiểu vào trong cơ thể cô. Đôi mắt anh vẫn đắm chìm trong sự mê đắm, dương v*t của anh ngập trong hỗn hợp nước tiểu, tinh dịch và d*m thủy của cô, gần như hòa tan với âm hộ.

Khi nước tiểu sắp hết, anh cố ý chậm lại để kéo dài khoái cảm, càng lúc càng đẩy dương v*t vào sâu hơn, cho đến khi chạm đến cổ tử cung. Vòng cơ nhỏ ở đó co chặt lấy đầu dương v*t, khiến anh buông thả hoàn toàn, xả hết những giọt nước tiểu còn lại.

Ngay lúc đó, cơn đau ở ngực anh càng tăng lên khi Lộc Nhung cắn chặt vào đầu ngực của anh. Nước mắt, nước dãi của cô thấm đẫm chiếc áo thun, tay cô bấu víu vào người anh trong cơn hoảng loạn.

Dù chỉ là vài phút ngắn ngủi, nhưng khoái cảm mang lại còn mãnh liệt hơn cả việc đâm cô bé suốt hàng giờ liền.

Khi dòng nước tiểu cuối cùng chảy ra, lưng Tần Bắc Phong đã ướt đẫm mồ hôi, từng múi cơ nổi rõ. Cô gái nhỏ dưới thân anh không ngừng rên rỉ, phát ra những âm thanh đáng thương như một con mèo nhỏ bị tổn thương.

Anh dần lấy lại hơi thở, chống tay lên để nâng cơ thể khỏi cô, rồi cúi xuống nhìn gương mặt đỏ ửng của Lộc Nhung. Nước mắt cô đã thấm ướt đôi má, đôi mắt ngấn lệ, lông mi rung rinh theo từng nhịp thở dốc. Cơ thể nhỏ bé của cô bị áp chế, hoàn toàn bất lực, nhưng cũng toát lên một vẻ quyến rũ đến khó cưỡng.

“Xong rồi.” Giọng anh trầm khàn, như một lời thông báo nhẹ nhàng, nhưng đầy ý tứ. Anh ngồi dậy, một tay đỡ lấy đầu cô, tay còn lại chậm rãi vuốt ve mái tóc lòa xòa trước trán.

Hai thân thể dính chặt vào nhau nãy giờ giờ mới tách ra một chút. Ánh sáng trong xe lập tức chiếu rõ gương mặt đỏ bừng của Lộc Nhung, cùng với biểu cảm mê mệt, hoàn toàn lạc lối. Cô thở dốc, mồ hôi và nước mắt hòa quyện với nhau, cơ thể rung lên từng đợt. Đôi môi cô hơi hé mở, để lộ chiếc lưỡi nhỏ ướt át thò ra khỏi miệng, không thể thu lại được.

Tần Bắc Phong nhìn thấy biểu cảm ấy, trong lòng dâng lên một niềm tự hào. Anh biết rằng cô đã trải qua khoái cảm mãnh liệt đến mức cơ thể không còn kiểm soát được nữa.

“Thật sự cảm thấy thoải mái đến vậy sao?” Anh hạ giọng, ánh mắt đầy tà ác nhưng pha lẫn chút dịu dàng. Tay anh tiếp tục mân mê sau gáy cô, giúp cô từ từ bình tĩnh lại.

Dưới sự vuốt ve nhẹ nhàng của anh, Lộc Nhung dần lấy lại chút tỉnh táo, cảm thấy hơi thẹn thùng. Trong thoáng chốc, cô ngẩn người ra, mắt hơi lạc đi trong khi tâm trí cố gắng hiểu rõ tình huống hiện tại.

“Thoải mái đến mức cắn luôn ngực bố, hả, cô mèo nhỏ?” Tần Bắc Phong không buông tha cô, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc. “Vừa ăn ngực bố, vừa được bố tiểu vào cô bé, Nhung Nhung biết hưởng thụ thật đấy.”

Những lời thô tục từ miệng anh làm Lộc Nhung xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. Mắt cô đỏ hoe, tay run rẩy khẽ đẩy anh ra, giọng cô yếu ớt phản bác: “Bố hư… đừng… đừng nói nữa.”

“Bố hư, nhưng dưới bố lại đang chảy.” Tần Bắc Phong mỉm cười đáp lại. Anh hơi nâng hông lên, nhẹ nhàng đâm thêm một chút vào lỗ nhỏ của cô, khiến nước tiểu còn sót lại trong tiểu huyệt trào ra từng giọt.

Tiếng nước nhỏ xuống làm ướt sàn xe, mùi vị pha trộn của nước dâm và nước tiểu càng trở nên đậm đặc trong không gian hẹp. Lộc Nhung cảm thấy một dòng cảm xúc mãnh liệt tràn qua, cô chỉ có thể bám víu lấy anh, khóc thút thít: “A… không… đừng, con chịu không nổi… bụng con sắp vỡ ra rồi…”

“Vậy thì trả lời bố đi, bị tiểu vào cô bé có sướng không?” Bàn tay to lớn của Tần Bắc Phong di chuyển xuống bụng dưới đang căng cứng của cô, anh vừa mỉm cười vừa dọa: “Nếu không nói, bố sẽ nhấn mạnh xuống đây.”

“Có… sướng… sướng lắm…” Lộc Nhung run rẩy thốt ra, giọng nói đầy yếu đuối, nhục nhã. Mọi sự xấu hổ còn sót lại trong cô dần biến mất theo dòng nước trong bụng mình, chỉ còn lại cảm giác thoải mái không gì sánh được. “Con thích bị bố tiểu vào cô bé, nóng hổi, giúp con rửa sạch… bụng con đầy nước tiểu của bố…”

“Đúng là con gái ngoan của bố.” Tần Bắc Phong hài lòng đáp lại, giọng nói đượm chút khoái chí. “Từ giờ, mỗi ngày con mang theo nước tiểu của bố đến trường, để bạn trai con biết ai mới là chủ nhân thực sự của cái lỗ nhỏ này.”

Nghe những lời đó, Lộc Nhung hoảng sợ muốn phản kháng, nhưng cô biết mình không có sức. Ý tưởng mang theo nước tiểu của anh bên trong cơ thể cả ngày khiến cô vừa xấu hổ vừa sợ hãi. Nhưng không thể phủ nhận rằng, ý nghĩ đó lại mang đến một sự kích thích kỳ lạ, khiến cơ thể cô run lên trong cơn khoái cảm lạ lùng.

Trời đã tối, và trong không gian chật hẹp của chiếc xe, cô đã trải qua một trận hoan lạc đầy kích thích. Tuy nhiên, không gian hạn chế khiến Tần Bắc Phong không thể thể hiện hết khả năng của mình. Số lần cô đạt cực khoái hôm nay còn quá ít so với những gì anh muốn.

Ánh mắt anh tối sầm lại, đôi mắt hiện rõ vẻ khao khát. Anh vỗ nhẹ lên ngực cô, cảm nhận nhịp thở của cô chưa ổn định, rồi hỏi nhỏ: “Nhung Nhung, con còn sức không?”

Cô gái nhỏ nghe câu hỏi mà trong lòng hoảng hốt. Cảm nhận được dương v*t cứng rắn vẫn nằm sâu bên trong tiểu huyệt, Lộc Nhung mở to mắt, hơi thở gấp gáp.

“Không cần lo, bố không định tiếp tục trong xe đâu.” Không chơi trong xe, về rồi chơi tiếp, Tần Bắc Phong nhẹ nhàng nói, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô:

“Chỉ là…” Anh tiếp tục, ánh mắt anh lóe lên chút nghịch ngợm: “Bố muốn xem thử xem con có thể giữ lại bao nhiêu nước tiểu của bố mà không để rớt ra ngoài khi bố rút dương v*t ra.”

“Con có thể mà…” Lộc Nhung vội vàng đáp, muốn anh nhanh chóng dừng lại trò đùa này.

“Đừng nói mạnh miệng quá, con gái của bố.” Tần Bắc Phong cười khẽ. “Ngay cả tinh dịch còn không giữ nổi, huống chi là nước tiểu.”

Lộc Nhung muốn phản bác, nhưng không có đủ can đảm. Cô chỉ biết cắn môi, nhắm mắt lại, trong lòng thầm trách bản thân vì đã để anh trêu đùa đến mức này.

Nhìn dáng vẻ yếu đuối, bất lực của cô, Tần Bắc Phong không thể kìm nén được nụ cười. Anh hiểu cô đã mệt mỏi, nhưng việc nhìn thấy cô trong tình trạng như thế này làm anh càng thấy hứng thú.

“Được rồi, để bố tìm cách giữ lại nước cho con.” Anh tìm thì cứ tìm, sao phải nói làm gì chứ?

“Quần lót của con đâu?”

Quần lót của cô đã bị xé nát vứt dưới sàn xe, sau khi anh vô tình giẫm lên trong lúc mọi chuyện diễn ra. Giờ nó quá bẩn để có thể dùng lại.

Ngay lúc đó, ánh mắt Tần Bắc Phong chợt dừng lại ở một túi mua sắm nhỏ đặt trong xe. Anh với tay lấy nó ra, bên trong là vài món đồ mà họ vừa mua từ cửa hàng đồ trang trí.

Mỗi lần anh di chuyển, dương v*t vẫn còn cắm trong âm đ*o của cô lại nhúc nhích, khiến Lộc Nhung không thể kìm được tiếng rên rỉ. Hai chân cô tự động siết chặt quanh hông anh, cô yếu ớt hỏi: “Anh… anh tìm thấy chưa?”

“Con thích màu nào? Đỏ, cam, vàng…” Hỏi một đằng Tần Bắc Phong trả lời một nẻo, tay anh lôi ra một vài quả cầu lông đủ màu sắc từ trong túi, những món đồ trang trí nhỏ mà họ đã mua. “Bố thì thích màu cầu vồng.”

Không ấy, nhét hết vào đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.