Phong Nguyệt - Tô Tha

Chương 6




Edit | Beta: Manh & MDL

Thứ Hai, Kẹo tổ chức họp toàn thể nhân viên, không riêng gì nhân viên phục vụ và vệ sinh, cả nhóm trai bao gái gọi cũng có mặt đông đủ.

Với tư cách là người có quyền lực chỉ xếp sau ông chủ, mụ Hồng ngồi chễm chệ ở vị trí chủ tọa. Mụ ta mở đầu với một tràng lời sáo rỗng rập khuôn, sau đó quở trách Chu Yên trước mặt mọi người: “Sao cô dám thái độ với khách VIP của hộp đêm như thế? Liệu mà biết thân biết phận đi. Nếu cô không phải nhân viên của Kẹo thì có đi bán muối tôi cũng chẳng xía vào, nhưng cô đừng quên ai là người nhất quyết đòi ở lại.”

Chu Yên nào có quên. Khi ấy tháng nào Tư Văn cũng cho cô tiền, xem như đã bao nuôi cô, có điều tính hắn cộc cằn quái đản, chẳng may có ngày làm phật lòng hắn rồi bị đuổi thẳng cổ, cô sợ mình khó về lại chốn cũ.

Thế là cô tiếp tục công việc tại Kẹo.

Từng có khách hỏi, hàng tháng cô kiếm được nhiều tiền như thế thì tiêu hết bao nhiêu đâu, sao không để dành vốn rồi giải nghệ làm buôn bán nhỏ?

Lúc ấy Chu Yên nhớ tới một câu: Chuyện đàn ông khoái nhất là ép người làm đĩ và khuyên đĩ hoàn lương.

Đúng chẳng trật đi đâu được.

Mới đầu Chu Yên vào nghề quả thật là vì cuộc sống quá khốn khó. Mạng lưới quan hệ mà cô kế thừa từ mẹ chỉ toàn những kẻ hành nghề thấp kém, gây trở ngại cho cô. Cô có ý xin vào làm ở xí nghiệp nước ngoài đấy, nhưng xin bằng gì? Bằng quan hệ với đám khách làng chơi và dân cờ bạc ư?

Quá không thiết thực.

Hơn nữa, đôi khi không phải con người ta đang đưa ra lựa chọn, mà là lựa chọn đang rèn người nên thân. Ngày xưa lối thoát trải đầy, nhưng đến bây giờ mới ngộ ra thì đã muộn màng. Nếu năm ấy cô từng trải và nghĩ được tới đó thì đã chẳng kham nổi trò kia. Chính bởi vì cô vô tri, nên mới có tất cả những chuyện sau này.

Đến khi rành rẽ mọi sự thì cô cũng nghĩ thông suốt, bắt đầu làm việc với sự tự nguyện. Chẳng vì gì khác, đơn giản là bởi nghề này kiếm tiền nhanh gọn, không phải động não, hầu hết thời gian chỉ cởi đồ giao lưu, lúc cởi không nên quá bạo so với lúc mặc. Mà sau bao năm làm việc bị ghẻ lạnh, cô cũng đã quên cách giao tiếp với người cùng nghề từ lâu.

Con người sinh ra đã biết thỏa hiệp, nếu không thỏa hiệp thì hẳn là do điều kiện chưa đủ cám dỗ.

Chu Yên yêu cái cảm giác mở di động ra là có ngay một trăm ngàn, thích thú khi thấy những gã đàn ông thường ra vẻ đạo mạo làm trò hề ở trước mặt cô. Mỗi khi trông thấy dáng vẻ ngớ ngẩn của bọn họ, cô cảm thấy thế giới nên sụp quách đi cho rồi.

Mặt khác, cho dù cô có bỏ nghề thì cũng chẳng một ai tán dương cô. Đã dính vào ma túy thì cả đời là nghiện, đã bán trôn nuôi miệng thì vĩnh viễn là điếm. Cho dù cô có chuyển sang một thành phố, một quốc gia khác, xung quanh chẳng có ai biết cô đã từng làm gái, chính cô cũng sẽ không quên được.

Nếu thế thì có nhất thiết phải hoàn lương và coi như chưa từng có gì xảy ra không?

Không, tất cả đều là vô nghĩa, là tự lừa dối bản thân mình.

Bài diễn thuyết lê thê bốc mùi của mụ Hồng vẫn còn đang tiếp diễn. Mụ ta rất bất mãn với Chu Yên, không phải vì cô kiếm được ô dù rồi mà vẫn ở lại Kẹo – mụ ta biết Tư Văn kinh khủng cỡ nào, Chu Yên muốn liệu chút đường lui cũng chẳng có gì đáng trách, chẳng qua là cái vẻ không vướng bụi trần của cô trông phát ghét lên được.

Cùng là phận thấp cổ bé họng, ấy vậy mà cô lại có văn hóa, có chủ kiến, có mục đích, nên dĩ nhiên không được ai ưa.

Cô như chú ngỗng lạc loài giữa một ổ gà, mũi dùi chĩa về phía cô chẳng phải chuyện rõ rành rành sao?

May mà Chu Yên không để bụng, cô cũng chẳng dư hơi mà đi diễn vở Hậu cung Chân Hoàn truyện với đám đồng nghiệp. Mỗi khi nghe họ xì xào về mình, cô chỉ hút thuốc, lẳng lặng đứng nghe, dửng dưng quan sát.

Nếu Chu Yên không phải gái bán hoa thì với thần thái ấy, cô trông chẳng khác gì một thi sĩ.

Cuộc họp kết thúc, Chu Yên ngồi xa nhất là người rời đi đầu tiên, vừa khéo chạm mặt tay quản lý mới quay về.

Chu Yên có vẻ ngoài gợi cảm mà không mang nét lẳng lơ, là kiểu dễ khiến đám đàn ông nổi máu háo sắc nhất. Tay quản lý đã làm việc ở Kẹo kể từ lúc khai trương, nhiều năm qua, bao nhiêu người phụ nữ đến rồi đi, gã cũng đã lên giường với hàng tá người, nhưng chưa cô nào khiến gã mong nhớ như Chu Yên.

Nhóm quản lý của Kẹo nắm trong tay nguồn khách riêng, đào nào muốn móc nối với ông lớn thì phải qua tay họ dàn xếp, thế nên trước mặt họ, đám phụ nữ trang điểm lộng lẫy này luôn ngoan ngoãn một phép.

Song cũng có những người họ không thể khống chế, ấy là những người có chỗ chống lưng.

Ví dụ như Chu Yên, phía sau có Tư Văn, áp lực từ hắn còn nặng hơn cả núi Ngũ Chỉ.

Tay quản lý đối mắt với Chu Yên, gật đầu xem như chào hỏi, rồi cứ thế đi lướt qua cô. Lần trước gã xỉn quắc cần câu nên mới chơi liều, lúc này đây hoàn toàn tỉnh táo, tuyệt không dám trêu vào cô.

Thật ra cả mụ Hồng cũng vậy, mụ ta dám mắng Chu Yên, dám làm khó cô trước mặt mọi người, nhưng mụ không có gan giới thiệu cô với thượng đế nào, và cũng tuyệt đối không để khách khứa gọi cô. Bọn họ sống chẳng dễ dàng gì, không dại mà đi làm mất lòng Tư Văn.

Nói đến đây thì phải nhắc tới một chuyện: kể từ khi theo Tư Văn, Chu Yên không đi hầu khách mà chỉ phục vụ rót rượu.

Có điều chẳng mấy ai biết.

Chu Yên ra khỏi Kẹo, tạt vào quán bida ở phía đối diện. Cô để hai mươi tệ xuống, châm một điếu thuốc, quay đầu nhìn một lượt rồi chỉ vào bàn thứ hai ở dãy ngoài cùng bên trái: “Chỗ kia nhé.”

Chủ quán bật đèn, đưa cho cô một cốc trà bá tước: “Tặng chị này.”

Chu Yên nhận cốc, nhấp một ngụm: “Cảm ơn.”

Chủ quán tặc lưỡi: “Chị trở nên khách sáo như vậy từ bao giờ thế?”

Chu Yên cười không đáp, bước về phía bàn bida. Cô đặt cốc trà xuống, lấy một cây cơ, bỏ khay xếp bóng ra, đánh một đường phá bóng lăn tứ tán.

Chủ quán chống khuỷu tay lên quầy tiếp tân xem cô chơi, bỗng dưng buột miệng hỏi: “Chuyện Tưởng Tiểu Chiêu các chị giải quyết nội bộ thế nào? Thấy bảo bố mẹ cổ không lộ mặt luôn hả?”

Chu Yên đang mải chơi, chỉ đáp lấy lệ: “Tôi không biết, chẳng nghe được gì cả.”

Chủ quán thở dài: “Tiểu Chiêu đẹp quá nên cái số mới hẩm hiu. Nếu tay Hà Sơn Hồng không phát cuồng vì cô ấy thì đã…”

Chu Yên dừng tay, quay đầu nhíu mày nhìn anh ta, chủ quán bất giác ngậm miệng.

Chỉ có điều đã chậm một bước, Vi Lễ An vừa đi cầu thang lên tầng đã nghe được câu này.

Anh ta bình tĩnh đến trước quầy lễ tân: “Cho tôi một bàn.”

Thấy người đến là Đội trưởng Đội Hình sự 1, chủ quán suýt thì bay mất vía: “Dạ vâng, anh muốn bàn nào ạ?”

Vi Lễ An quay đầu, dừng mắt trên người Chu Yên: “Bàn kia đi.”

Chủ quán tỏ vẻ xin lỗi: “Bàn đấy có khách rồi ạ.”

“Thế thì ghép bàn là được.”

Dứt lời, anh ta bước về phía Chu Yên, lựa một cây cơ rồi hỏi cô: “Tôi chơi cùng được không?”

Chu Yên đã trả đủ tiền đáp: “Sợ là không được.”

Vi Lễ An rút một tờ một trăm bỏ lên bàn: “Được chứ?”

Chu Yên đã quá quen với cảnh tượng trước mắt, đã từng có vô số gã quẳng tiền cho cô, cô không lấy làm thích thú gì, nhưng cũng không ghét hành vi ấy. Ai mà lại ghét tiền chứ? Thế là cô với lấy tờ tiền: “Ok.”

Hai người cùng chơi hai ván, Vi Lễ An thua đứt đuôi trước Chu Yên.

Chu Yên đánh bida rất giỏi, đến cả người rành rẽ mấy trò tiêu khiển như Tư Văn cũng chẳng thể đánh bại cô.

Vi Lễ An nghỉ tay, rút ví đặt lên bàn: “Giờ chúng ta chơi một trò khác nhé.”

Chu Yên uống hết nửa cốc trà bá tước rồi túm lấy áo khoác: “Anh tìm người khác đi.”

Vi Lễ An nói với theo: “Mỗi câu một trăm.”

Chu Yên dừng bước, nở nụ cười, đáp chẳng quay đầu: “Một trăm? Đồng chí cảnh sát à, anh bủn xỉn quá đấy.”

Vi Lễ An vét cạn ví, để hết tiền lên bàn: “Một câu, hai ngàn.”

Chu Yên xoay người: “Được thôi.”

Vi Lễ An đâu ngờ cô lại dứt khoát đến thế, có điều đã lỡ đâm lao nên anh ta đành theo lao: “Rốt cuộc Tưởng Tiểu Chiêu có tự sát thật không?”

Chu Yên còn tưởng anh ta sẽ hỏi vấn đề gì sâu sắc lắm, cô bước đến cầm xấp tiền lên: “Dĩ nhiên là thật rồi.”

Sự thật là vậy, nhưng chẳng ai chịu tin.

Người ta luôn thích dệt nên những câu chuyện thật thê lương xoay quanh một nhân vật má hồng phận bạc hoặc thanh niên yểu mệnh, nếu câu chuyện dính líu tới đạo đức thì càng tuyệt, khi ấy bi kịch sẽ càng trở nên kịch tính, tạo điều kiện cho họ được tỏ lòng thương xót một phen.

Ả đào đẹp nhất Kỳ Châu đã chết, nếu cô ta chỉ tự tử thì còn gì đáng nói nữa?

Cô ta hẳn phải bị mưu sát, hung thủ có thể là đồng nghiệp hoặc tình nhân của cô ta. Cô ta phải chết thật thê thảm, mặt mũi phải nát bấy, phải bị chặt xác, bị hãm hiếp tập thể. Tình tiết phải lắt léo mà chặt chẽ, phải bộc lộ được sự bất bình đẳng trong xã hội và cuộc sống.

Phải như thế thì mọi người mới thấy ngậm ngùi cho cuộc đời của cô ta.

Rất lâu sau khi Chu Yên cầm tiền đi rồi, Vi Lễ An mới định thần lại, nhếch môi nhìn ví tiền rỗng tuếch. Anh ta cũng không rõ vừa rồi mình làm vậy là có mục đích gì.

Tam Tử tìm Vi Lễ An cả buổi, lùng mãi mới thấy bóng anh ta ở đây: “Đội trưởng, sao tự dưng anh biến mất tiêu vậy?”

Vi Lễ An bước ra khỏi phòng: “Tôi ngứa tay nên thèm làm ván bida.”

Tam Tử xáp lại kéo anh ta xuống tầng: “Đội mình chỉ đang chờ mỗi anh thôi, chẳng mấy khi liên hoan, vắng mặt đội trưởng sao được! Tụi em còn đang trông anh bao chầu này đấy, chứ không anh nghĩ sao anh em lại chọn con phố phồn hoa nhất Kỳ Châu?”

Nhắc đến chuyện bao chầu, Vi Lễ An có phần bất đắc dĩ, khoản tiền anh ta mới rút từ cây ATM sáng nay để liên hoan đã đưa cho người phụ nữ kia cả rồi.

Thôi kệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.