Phong Nguyệt - Tô Tha

Chương 58




Edit | Beta: Manh & MDL

Ngày 27 tháng 3, trời nắng đẹp. Bác sĩ dẫn Chu Tư Nguyên đi thăm Chu Yên.

Đi thăm bức ảnh trên ngôi mộ lạnh ngắt của cô.

Chu Tư Nguyên không có lấy nổi một bức ảnh chụp chị mình cười, mà cũng phải, Chu Yên rất ít khi cười, lại không thích chụp ảnh.

Thấy cậu có vẻ muốn nói chuyện với Chu Yên, bác sĩ bèn xuống dưới trước chờ cậu. Chu Tư Nguyên ngồi xuống sửa sang bó hoa mà mình mang đến, cậu khóc suốt một tháng ròng, nước mắt cũng đã cạn khô.

Cô chết trên trực thăng, cùng với người mình yêu.

“Chị hứa với em là chị sẽ về rồi mà.” Chu Tư Nguyên vuốt ve cánh hoa, giọng hờn trách: “Chị nói dối.”

Đương lúc cậu ngồi thủ thỉ thì có ai đó lại gần, duỗi tay đặt một điếu thuốc xuống cạnh bó hoa: “Chị em không thích hoa đâu.”

Chu Tư Nguyên biết: “Hoa em tặng thì chị ấy sẽ thích thôi.”

Vi Lễ An cười nhẹ, cũng đúng.

Anh đưa tay xoa đầu Chu Tư Nguyên: “Đừng giận chị em, cô ấy là công thần đấy. Em chưa thấy tin à?”

Chu Tư Nguyên thấy chứ, không những thế còn thấy suốt một tuần liền. Đâu đâu cũng đưa tin về hai công dân hy sinh khi đang hỗ trợ cảnh sát bắt tội phạm buôn ma túy, nhiều đến mức phát ốm.

Cậu ngẩng đầu: “Sao cứ phòng chống ma túy là lại có người chết vậy ạ?”

Vi Lễ An ngồi xuống quàng vai cậu, nhìn bức di ảnh trên tấm bia: “Chị em không muốn anh nói em biết mấy chuyện đó đâu.”

Chu Tư Nguyên mím môi: “Vậy thì chuyện gì anh mới nói em biết được?”

Vi Lễ An đổi chủ đề: “Anh rể em để lại toàn bộ Dược phẩm Đông Thăng cho em, bây giờ em là người giàu nhất cả Kỳ Châu rồi đấy. Em tính dùng tiền này thế nào?”

Chu Tư Nguyên không biết, nhưng cậu không thiếu tiền, làm gì còn chỗ nào để tiêu nữa đâu mà thiếu: “Quyên tặng đi vậy.”

Vi Lễ An nhíu mày: “Gắt thế?”

Chu Tư Nguyên thấy đã đến lúc phải về, bèn đứng dậy đi xuống cầu thang, được nửa chừng thì cậu dừng lại, ngoái đầu hỏi Vi Lễ An: “Thi vào học viện cảnh sát có gì khác với thi đại học bình thường không ạ?”

Vi Lễ An cũng theo sau: “Em muốn làm cảnh sát à?”

Chu Tư Nguyên gật đầu, sau lại lắc đầu: “Đúng hơn là cảnh sát phòng chống ma túy ạ.”

Vi Lễ An không khỏi kinh ngạc: “Vì sao?”

Chu Tư Nguyên lững thững bước xuống từng bậc một: “Em muốn tự mình tìm hiểu, vì sao cứ phòng chống ma túy là lại chết.”

Vi Lễ An sửng sốt, không theo sau cậu nữa. Anh đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Chu Tư Nguyên. Là ai đã đặt cả bầu trời lên bờ vai nhỏ bé ấy?

Đi được một đoạn, Chu Tư Nguyên mới nói vọng lại: “Em không giận chị.”

Bác sĩ có nói với cậu, ngay từ đầu Chu Yên đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết, nhưng cậu vẫn muốn tin chị sẽ không lừa cậu. Chị chưa bao giờ lừa cậu những chuyện như vậy. Chưa bao giờ.

Vi Lễ An mỉm cười an tâm. Giờ thì chỉ còn một điều khiến anh trăn trở, đó là anh không thể làm theo di nguyện của Phùng Trọng Lương.

Nếu Tư Văn không để lại toàn bộ tài sản cho Chu Tư Nguyên thì anh đã không ngại ngần gì mà công khai những cống hiến vĩ đại của hắn. Nhưng để Chu Tư Nguyên kế thừa tài sản đồng nghĩa với việc Tư Văn có một người thân, đưa mọi chuyện ra ánh sáng sẽ khiến tính mạng người thân này lành ít dữ nhiều.

Ban đầu anh còn tiếc hùi hụi nhưng sau nghĩ kỹ lại thì, có khi đây lại là cách Tư Văn dùng để chặn miệng anh.

Tư Văn không muốn người đời biết về quá khứ của mình, cũng như cái cách hắn dẫn Chu Yên đến am Quảng Nam rồi đưa cô lên trực thăng vậy.

Lẽ nào hắn không nhận thức được tình hình khi đó? Hai phe đang dồn lực tấn công, hắn lên trực thăng mà không nghĩ đến khả năng sẽ bị các bên nhầm thành địch hay sao? Hắn xuất thân từ quân đội, có nhiều năm kinh nghiệm đấu tranh với tội phạm, đáng lẽ hắn phải biết cái giá phải trả khi thân là bên thứ ba mà lại lộ diện giữa một chiến trường đang trong hồi căng thẳng chứ.

Huống hồ, trận chiến này vốn là tác phẩm của hắn.

Vậy tại sao lúc đó hắn vẫn lên trực thăng?

Tại sao?

Vi Lễ An đồ rằng tất cả là để chính phủ phải nhớ đến hắn, để cảm giác tội lỗi đeo bám họ cả đời.

Nhưng nhiêu đó có đáng để hắn phải đánh đổi cả mạng sống không?

Có đáng không?

Ý anh là, có thật Tư Văn đã chết rồi không?

Vì sao hắn lại đưa Chu Yên đến một nơi nguy hiểm như vậy? Hắn tự tin mình đủ khả năng bảo vệ cô sao? Hay hắn định lợi dụng lúc hỗn loạn để tự làm giả cái chết, sau đó cùng cô cao chạy xa bay?

Vi Lễ An cười xùy, nửa là tự giễu suy đoán của mình, nửa lại là thở dài.

Người ta hay nói “quá khứ như khói”, “tháng năm như khói”, cái gì cũng như khói. Nhưng theo anh thấy, trên cõi trời dưới cõi đời, chẳng có gì như khói cả.

Mãi đến khi một con người bất phàm xuất hiện, cõi trời hắn không bận tâm, cõi đời hắn cũng chẳng màng, hắn chỉ muốn tự dựng lấy núi sông, xây nên đế chế của riêng mình.

Về sau hắn thổi bùng lửa dữ, để khói bụi nhuộm đỏ cả bầu trời.

Vi Lễ An như sực tỉnh khỏi mộng.

Bọn họ là tác phẩm hoàn hảo nhất của chúa trời. Bọn họ là tuyệt phối.

***

Giữa Thái Bình Dương, trên một hòn đảo không tên nhưng có chủ.

Cô gái vừa ăn cơm xong liền xách xô nhựa đi sửa mái tầng ba. Cô giẫm đôi chân trần lên tấm ván dài làm từ gỗ hồng, ngẩng đầu kiểm tra xem đã đủ keo trắng hay chưa.

Coi bộ không đủ nhưng nghĩ sao cô vẫn leo thang lên.

Lên đến mái, cô gái đưa tay ra quẹt thử, thấy bụi phủ dày cả mảng. Phía đông, tây, và bắc có cửa sổ nhưng đều được đóng chặt cả rồi, vậy thì hẳn bụi đã vào từ phía nam, cũng là phía đối mặt với biển, hứng nắng hứng gió cả ngày. Tối nay phải bảo tên kia xây tường ở phía nam mới được, kẻo có ngày ăn bụi nhiều hơn ăn cơm.

Lúc sửa xong thì trời cũng đã tối, gã đàn ông về nhà, dắt theo một chú chó.

Cô gái chau mày: “Món gì đây?”

“Người ta cho.”

“Em không nuôi!”

Gã đàn ông buộc chú chó vào cầu thang: “Nó vẫn còn hơi say sóng, đợi lát nó tỉnh.”

Cô gái bước tới cởi đồ cho hắn.

Đoán là cô muốn làm tình, gã đàn ông liền ôm lấy eo cô, còn liếm một đường lên cổ.

Cô gái đẩy hắn ra: “Em mang đồ của anh đi giặt thôi.”

“Giặt gì giờ này?” Hắn đè cô xuống bậc cầu thang. Sau đó, chú chó được xem một tiết mục đặc sắc kéo dài tận nửa đêm.

Cô gái đánh lên ngực gã đàn ông, được hắn đáp lại bằng một nụ hôn lên trán.

Cô nằm một lúc mới sực nhớ ra chuyện cái mái: “Phía nam phải xây tường đó. Bộ lúc mua đảo anh không kiểm tra chất lượng căn nhà này à?”

“Mai anh gọi người tới xây.”

“Anh chết trên giấy tờ rồi, chuyện gì tự làm được thì đừng nhờ người khác, coi chừng bị phát hiện.”

“Phát hiện thì sao?”

Cô gái nghe vậy có phần nghi hoặc, bèn chống ngực hắn ngồi dậy: “Nếu đã không sợ họ làm gì chúng ta thì sao chúng ta lại phải chết?”

Gã đàn ông nói: “Chúng ta làm quá nhiều chuyện mà thế giới kia không dung thứ được, hiển nhiên quy tắc của nó sẽ không cho phép chúng ta được sống.”

Cô gái hơi buồn cười: “Vậy sao chúng ta vẫn còn sống?”

“Bởi vì chúng ta là người xấu, không tuân thủ quy tắc.”

Vốn dĩ hắn có thể phủi sạch tội lỗi mà không cho bất kỳ ai cơ hội bới lông tìm vết, nhưng hắn đã không làm thế. Thay vào đó hắn chọn tôn trọng quy tắc của thế giới kia, đổi lại nó cũng sẽ để hắn được tự do tự tại trong một thế giới khác.

Cô gái mỉm cười.

Một nụ cười rạng rỡ và đầy kiêu hãnh.

***

Đời này có một gã đàn ông.

Tính hắn ngược ngạo khó ưa, chưa bao giờ tỏ ra dịu dàng với tôi, hay với bất kỳ ai. Dù vậy, tôi vẫn không ngăn được mình nhìn vào đôi mắt hắn.

Ở đó không có bóng dáng tôi, nhưng tôi lại say trong thứ rượu ủ từ chính cái phong nguyệt vô tình của hắn.

Tôi bị hắn mê hoặc.

Tôi bị hắn tàn phá tan hoang.

Tôi bị hắn giày xéo đến thân tàn ma dại.

Rồi một ngày tôi hạ quyết tâm bứt khỏi hắn, mặc hắn có chiếm cứ tâm trí hay thậm chí là huyết quản tôi hay không.

Nhưng hắn không đồng ý.

Hắn đội ánh hào quang, cầm hoa tươi bước đến bên tôi, bảo tôi rằng đừng nhìn vào mắt hắn, nơi đó bị ưng mổ không còn gì nữa rồi.

Tôi hỏi hắn, vậy phải nhìn vào nơi nào?

Hắn móc trái tim của mình ra, và đặt nó vào tay tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.