Phong Nguyệt - Tô Tha

Chương 55




Edit | Beta: MDL & Manh

Trời vừa sáng là Chu Yên về nhà lo điểm tâm cho em trai ngay. Chỉ có điều hôm nay Chu Tư Nguyên không còn mừng rỡ khi trông thấy cô nữa, bánh trứng, bánh bao, món nào cậu ăn cũng như nhai giấy.

Chu Yên pha một ly nước cam rồi bưng đến cho em trai, chỉ đổi lại được một cái liếc mắt. Cô rầu rĩ từ bỏ ý định lại gần cậu, thay vào đó nép mình vào một góc thật xa.

Mãi đến lúc Chu Tư Nguyên sắp trễ buổi học chiều, hai chị em mới bịn rịn buông nhau ra.

Cô không sợ Tư Văn, Tư Văn có bóp cổ cô, ép cô dùng thuốc, bảo cô chết đi cô cũng không sợ, nhưng cô sợ Chu Tư Nguyên như vậy. Cô chỉ có mỗi thằng bé là người thân, với cô thằng bé giống như mặt trời, và cô sợ nhất là khi vầng mặt trời bé bỏng này không muốn sưởi ấm cho cô nữa.

Bộ trưởng ném thẳng văn kiện vào Phùng Trọng Lương: “Đọc đi! Đọc đi! Đọc cái đống hổ lốn ông bày ra đi! Bảo sao gần đây cứ thấy ông bí bí hiểm hiểm, ra là bắt đầu muốn hồi xuân rồi đấy hả?”

Chu Yên cắn môi dưới, lần nữa ôm Chu Tư Nguyên vào lòng: “Chị hứa.”

Cơm nước xong xuôi, Chu Tư Nguyên xách cặp đi học. Cậu vừa rời khỏi nhà là Chu Yên không giữ nổi vẻ bình tĩnh, cô thở hồng hộc, nét mặt khổ sở.

Phùng Trọng Lương kiên quyết cúi chào cho xong mới chịu rời khỏi phòng.

Làm sao đây? Tư Nguyên không chịu tha thứ cho cô rồi.

Lấy hết can đảm bắt máy, Triệu Vưu Kim không dám ho he một chữ nào, chỉ nín thinh chờ đầu bên kia mở lời.

Chu Yên buồn bực: “Không hối hận em mới thế này đấy chứ. Nhưng vấn đề là sao em lại không hối hận? Rõ ràng em biết đi theo anh đồng nghĩa với việc nguy hiểm sẽ luôn rình rập, thậm chí mất mạng như chơi, vậy sao em vẫn không hối hận? Em điên rồi hay sao?”

Bộ trưởng nghe vậy thì khựng lại, đặt tách trà thủy tinh xuống. Ông ta chống hai tay lên mép bàn, đứng ngây ra một hồi rồi mới phất tay: “Thôi, đi làm thủ tục đi!”

Cô gục mặt vào đầu gối, co chân ngồi thu lu trên xô-pha. Không biết cô ngồi đó bao lâu, nhưng lúc ngẩng lên thì đã thấy Chu Tư Nguyên quay lại đứng trước mặt mình.

Bộ Công an.

Chu Yên vội vỗ vỗ má, cố để mình trông không quá ủ dột: “Sao vậy? Sao em lại về rồi?”

***

Triệu Vưu Kim nằm nghỉ được một lát thì chiếc điện thoại dùng để liên lạc với Tiết Bằng và Tư Văn có cuộc gọi đến. Lúc nghe tiếng chuông, bà ta giật thót cả người, sau lại nhớ ra Tiết Bằng chết rồi, kẻ gọi tới chỉ có thể là Tư Văn, thì bà ta lại càng thêm run.

Chu Tư Nguyên vươn tay nâng mặt cô: “Chị lạnh lắm ạ?”

“Có thêm phụ nữ ra ra vào vào thì sẽ tiện hơn, vả lại tôi cũng không ngại chia thêm một miếng gánh ga-tô.”

Trong chuyện hận thù giữa ông và Tư Văn, Triệu Vưu Kim là người vô tội.

Cơm nước xong xuôi, Chu Tư Nguyên xách cặp đi học. Cậu vừa rời khỏi nhà là Chu Yên không giữ nổi vẻ bình tĩnh, cô thở hồng hộc, nét mặt khổ sở.

Cô đặt tay lên tay em trai: “Không lạnh.”

Chu Yên vội vỗ vỗ má, cố để mình trông không quá ủ dột: “Sao vậy? Sao em lại về rồi?”

Có thể ông không quá rành Triệu Vưu Kim nhưng ông dám chắc một điều, bà ta là kiểu người dễ bị cuống lên khi gặp sự cố – thành ra mới có vụ làm ăn đổ bể cách đây không lâu, người như bà ta mà vượt qua được âm mưu lần này thì chỉ có thể là do Tư Văn mách nước.

Không đành lòng thật đấy, nhưng ông cũng đâu còn cách nào khác. Con người có thể bảo vệ một vật đến chết và chỉ đến chết mà thôi, chết đi rồi thì sẽ chẳng còn gì nữa.

Chu Tư Nguyên biết chị nói dối nhưng cũng không vạch trần, chỉ đổi sang ôm cổ cô: “Em chưa làm được gì cho chị cả, nên em sẽ ủng hộ lựa chọn của chị. Trong phim toàn là người ích kỷ, em muốn chị được vì chính mình ít nhất một lần.”

Tư Văn hôn lên tóc cô: “Bởi vì em yêu thằng bé.”

Nắm tay Chu Yên run lên lẩy bẩy, nước mắt dâng ứa chực trào.

Chu Tư Nguyên thả Chu Yên ra, vụng về cầm chiếc máy sưởi mini của mình áp lên má chị gái: “Em biết chú đẹp trai kia không phải đồng nghiệp của chị. Có người từng chửi em là cái đồ được đĩ nuôi, em tra từ điển rồi.”

Tư Văn: “Bởi vì em yêu anh.”

Mắt Chu Tư Nguyên đỏ hoe, cậu không cách nào bảo đảm cấp hai của mình sẽ trôi qua trong yên bình, cậu không muốn gây thêm phiền phức cho Chu Yên, rời xa chị là cách duy nhất để chị được yên lòng, và cũng để mình được thuận buồm xuôi gió. Cậu biết.

“Tư Nguyên không giận chị, Tư Nguyên biết trên đời này chị là người yêu Tư Nguyên nhất, chị chỉ muốn tốt cho Tư Nguyên thôi.”

Ba ngày sau, Phùng Trọng Lương cầm quyết định phê duyệt đơn từ chức đi ra khỏi đơn vị. Ông ngẩng đầu nhìn mặt trời, chẳng mấy chốc đã rát ứa nước mắt, thế nhưng ông vẫn đứng lì tại chỗ trông thẳng về phía nó, đến tận khi nước mắt lăn dọc theo khuôn mặt chằng chịt những nếp nhăn, trượt xuống đất đọng thành vũng.

“Tư Nguyên sẽ nhớ chị lắm, nhưng Tư Nguyên sẽ ráng kiềm lại. Tư Nguyên sẽ lớn lên thật nhanh, thật khỏe. Bù lại chị hứa với Tư Nguyên một chuyện được không, khi nào Tư Nguyên lớn chị hãy trở về nhé.”

Sau khi giết Tiết Bằng, Tư Văn đã nói cho bà ta biết những gì nên khai với cảnh sát, nói đúng hai lần, tiếp đó Phùng Trọng Lương phá cửa xông vào.

“Phớt lờ, vạch rõ ranh giới với ông ta, đừng để ông ta biết Hồ Lai đang ở trong tay tôi”

Chu Yên cắn môi dưới, lần nữa ôm Chu Tư Nguyên vào lòng: “Chị hứa.”

***

Chu Yên bần thần nhìn vợ chồng bác sĩ đưa em trai đi. Ngay khi cô một lần nữa kiềm lòng không đặng định lao theo thì có một bàn tay đàn ông kịp thời kéo cô lại. Đập mặt vào lồng ngực quen thuộc, cô há miệng cắn phập lên đó: “Tại sao em cứ phải tiễn Tư Nguyên đi! Tại sao chứ!”

Mắt Chu Tư Nguyên đỏ hoe, cậu không cách nào bảo đảm cấp hai của mình sẽ trôi qua trong yên bình, cậu không muốn gây thêm phiền phức cho Chu Yên, rời xa chị là cách duy nhất để chị được yên lòng, và cũng để mình được thuận buồm xuôi gió. Cậu biết.

Sáng hôm đó Chu Tư Nguyên không đến trường, Chu Yên dặn dò cậu rất nhiều chuyện, sau đó giúp cậu thu xếp đồ đạc, nghe cậu kể về những khó khăn gần đây trong việc học và chỉ cậu cách giải quyết.

Triệu Vưu Kim không hỏi nữa.

Hai chị em nói nói cười cười, nhưng trong lòng thì không hề nhẹ nhàng như vẻ bề ngoài.

Đến đây Phùng Trọng Lương mới nhận ra, cái Tư Văn muốn là khiến ông phải từ chức. Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả, kết quả ra sao thì ấy chính là mục đích cuối cùng của Tư Văn.

Phùng Trọng Lương đưa mắt ra ngoài cửa sổ: “Lâu rồi tôi không nhìn thấy mặt trời, suýt thì đã quên nó chói chang thế nào.”

Đến giữa trưa, Chu Yên đưa Chu Tư Nguyên đi hoàn tất thủ tục nhận nuôi cùng vợ chồng bác sĩ. Xong xuôi hai vợ chồng dắt Chu Tư Nguyên đi, Chu Yên đứng đằng sau nhìn theo một hồi, cuối cùng vẫn chạy lên gọi: “Tư Nguyên!”

Nhưng phải thú nhận một điều rằng thấy cô ngày một mở lòng thế này hắn cũng rất thỏa mãn.

“Sắp tới Phùng Trọng Lương sẽ đến hỏi bà, lời bà khai với cảnh sát có phải do tôi bày hay không, tiện thể dặn bà né xa tôi ra.”

Chu Tư Nguyên cũng ngoảnh mặt lại, nước mắt không biết từ lúc nào đã chảy ướt cả bầu má.

Cũng không biết những lời sau chót là đang nói cho Chu Tư Nguyên, hay cho chính bản thân cô.

Chu Tư Nguyên biết chị nói dối nhưng cũng không vạch trần, chỉ đổi sang ôm cổ cô: “Em chưa làm được gì cho chị cả, nên em sẽ ủng hộ lựa chọn của chị. Trong phim toàn là người ích kỷ, em muốn chị được vì chính mình ít nhất một lần.”

Cậu thả tay bác sĩ ra mà nhào vào lòng Chu Yên, dùng đôi tay gầy gò ôm chặt lấy cô: “Chị nhớ nhé, chị nhất định phải về đó, chị mà không về thì Tư Nguyên biết làm sao đây.”

Bộ trưởng thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống luôn ông: “Rốt cuộc ông muốn gì!”

Bộ trưởng mặt đỏ tía tai: “Vậy ông nói tôi nghe đó là ai xem nào?”

Chu Yên gật đầu, nước mắt lã chã: “Chị hứa mà. Em phải học hành chăm chỉ và nghe lời bác sĩ nhé. Gia đình bác sĩ đàng hoàng, rất được mọi người tôn trọng, Tư Nguyên sẽ có thật nhiều bạn bè và không còn bị xem thường nữa. Chị không kỳ vọng Tư Nguyên lớn lên thành người vĩ đại, chị chỉ mong Tư Nguyên sống thật hạnh phúc, được làm điều mình thích, được yêu người mình yêu.”

Bộ trưởng đã lớn tuổi, không thích nghe mấy câu kiểu này, bèn lớn tiếng xua đuổi: “Đi ra đi ra!”

Cũng không biết những lời sau chót là đang nói cho Chu Tư Nguyên, hay cho chính bản thân cô.

“Tư Nguyên không giận chị, Tư Nguyên biết trên đời này chị là người yêu Tư Nguyên nhất, chị chỉ muốn tốt cho Tư Nguyên thôi.”

Mãi đến lúc Chu Tư Nguyên sắp trễ buổi học chiều, hai chị em mới bịn rịn buông nhau ra.

.

Giả sử Tư Văn chỉ đơn thuần muốn ông từ chức thì đâu cần phải làm một chuyện thừa thải như vậy? Hắn đưa Triệu Vưu Kim ra chứng tỏ hắn vẫn còn nước đi kế tiếp, và cực kỳ có khả năng nó hướng thẳng tới cái mạng của ông.

Về sau may mắn được chứng kiến vẻ sắt đá của Chu Yên khi cô nhất quyết muốn dứt khỏi hắn, hắn mới hiểu cái cảm giác bất mãn dai dẳng bấy lâu là vì đâu. Hóa ra thứ hắn muốn, là một Chu Yên sống động như thế.

Chu Yên bần thần nhìn vợ chồng bác sĩ đưa em trai đi. Ngay khi cô một lần nữa kiềm lòng không đặng định lao theo thì có một bàn tay đàn ông kịp thời kéo cô lại. Đập mặt vào lồng ngực quen thuộc, cô há miệng cắn phập lên đó: “Tại sao em cứ phải tiễn Tư Nguyên đi! Tại sao chứ!”

Triệu Vưu Kim thể nào cũng sẽ tiết lộ mấy câu vừa rồi cho Phùng Trọng Lương, hắn còn lạ gì cái ngữ gió chiều nào theo chiều ấy như bà ta.

Ông ta chưa bao giờ nghi ngờ lòng trung thành của Phùng Trọng Lương, đây cũng là thành tựu lớn nhất của Phùng Trọng Lương sau bao năm làm cục trưởng Cục Phòng chống ma túy: không ai trong Cục tin ông thật sự dính tới ma túy.

Tư Văn hôn lên tóc cô: “Bởi vì em yêu thằng bé.”

Trở lại Kỳ Châu, vừa vào nhà bà ta liền mềm nhũn cả chân, phải ngồi khuỵu gối tựa đầu vào cửa, cảnh tượng Tiết Bằng ngã rạp ra sàn tại khách sạn Tây Di như hiện lên trước mặt.

Chu Yên cắn mạnh hơn, cơ hồ dùng hết sức bình sinh: “Em giữ thằng bé lại cũng là yêu mà? Em có thể đưa thằng bé đến một nơi thật xa, một nơi không ai biết em từng làm ở hộp đêm. Bọn em sẽ sống hạnh phúc, bọn em…”

Tất cả bọn chúng đều đã góp tay tạo nên quá khứ kinh hoàng của hắn, vậy thì hãy để hắn gióng lên tiếng trống mở màn trận chiến này, đưa chúng đến cái kết máu chảy thành sông, thây chất thành núi.

Tư Văn: “Bởi vì em yêu anh.”

Phùng Trọng Lương không nói được, chỉ chìa ra lá đơn từ chức.

Chu Yên nhả ra, nện một đấm lên người hắn. Cô biết.

Cô đặt tay lên tay em trai: “Không lạnh.”

Tư Văn nắm lấy tay cô: “Hối hận không?”

Khi đó hắn không hiểu, và rồi hắn đánh mất cô.

Tư Văn cúp điện thoại, khóe miệng nhếch lên trào phúng.

Chu Yên buồn bực: “Không hối hận em mới thế này đấy chứ. Nhưng vấn đề là sao em lại không hối hận? Rõ ràng em biết đi theo anh đồng nghĩa với việc nguy hiểm sẽ luôn rình rập, thậm chí mất mạng như chơi, vậy sao em vẫn không hối hận? Em điên rồi hay sao?”

Chờ cho cánh cửa khép lại rồi, bấy giờ gương mặt Bộ trưởng mới lộ ra vẻ khổ tâm, ông ta nện một đấm xuống bàn, thở dài đánh thượt.

Họ một mực cho là ông bị ả đàn bà kia bỏ bùa mê thuốc lú, chứ không thì đời nào lại có chuyện ông bị bắt quả tang tại một địa điểm giao dịch ma túy.

Tư Văn không trả lời, chỉ im lặng ôm cô, im lặng góp nhặt những đau buồn của cô rồi cẩn thận cất vào một góc trong tim. Hắn tự dặn mình, sau này tuyệt đối không được để cô khổ tâm như vậy nữa.

Triệu Vưu Kim có nghĩ đến chuyện tố cáo Tư Văn, nhưng bà ta ít nhất vẫn ý thức được trên khẩu súng kia chỉ có dấu vân tay của mình. Tư Văn sẽ giải thích thế nào việc hắn có mặt ở đó thì bà ta không biết, chỉ biết bản thân bà ta xác định khó thoát tội, có tố cáo cũng chẳng ai tin.

Nhưng phải thú nhận một điều rằng thấy cô ngày một mở lòng thế này hắn cũng rất thỏa mãn.

Quá trình làm thủ tục từ chức rất suôn sẻ, có chăng là lãnh đạo các cấp luôn miệng thắc mắc về lựa chọn của ông. Giải thích mãi không xong, ông đăng luôn đơn từ chức và báo cáo khám sức khỏe của mình lên diễn đàn trang web chính thức.

Trước đây hắn là một thằng khốn chỉ biết ngược đãi Chu Yên, mấy phen cô suýt chết, hắn vẫn chứng nào tật nấy. Hắn hành hạ cô đến nỗi cô từ chối nói chuyện, từ chối bộc lộ dù chỉ một chút thay đổi trong cảm xúc. Cô trở thành một con búp bê vô hồn cho hắn tùy ý chơi, thế nhưng hắn vẫn cứ thấy không đủ.

Chu Tư Nguyên thả Chu Yên ra, vụng về cầm chiếc máy sưởi mini của mình áp lên má chị gái: “Em biết chú đẹp trai kia không phải đồng nghiệp của chị. Có người từng chửi em là cái đồ được đĩ nuôi, em tra từ điển rồi.”

Tư Văn nói bâng quơ: “Tôi muốn dùng hắn để dụ tên trùm ma túy ở biên giới Mỹ – Mexico ra, gã đó phải lộ diện thì tôi mới giết và chiếm lấy cái ghế của gã được. Vụ này phải làm cẩn thận, không là chết mất xác.”

Khi đó hắn không hiểu, và rồi hắn đánh mất cô.

Chu Tư Nguyên vươn tay nâng mặt cô: “Chị lạnh lắm ạ?”

Về sau may mắn được chứng kiến vẻ sắt đá của Chu Yên khi cô nhất quyết muốn dứt khỏi hắn, hắn mới hiểu cái cảm giác bất mãn dai dẳng bấy lâu là vì đâu. Hóa ra thứ hắn muốn, là một Chu Yên sống động như thế.

Hắn muốn nghe cô thoải mái khóc cười, muốn thấy cô căng tràn nhựa sống. Hắn muốn cô được là chính mình mà không phải e ngại bất kỳ điều gì.

Chu Tư Nguyên cũng ngoảnh mặt lại, nước mắt không biết từ lúc nào đã chảy ướt cả bầu má.

Hắn sẽ mở đường cho cô, và hắn cũng sẽ là đường lui của cô.

Họ một mực cho là ông bị ả đàn bà kia bỏ bùa mê thuốc lú, chứ không thì đời nào lại có chuyện ông bị bắt quả tang tại một địa điểm giao dịch ma túy.Bà ta có số của bà ta, pháp luật sẽ cho bà ta một cái kết hợp lý, nó có thể là bất cứ thứ gì, chỉ trừ chết chung với ông..

Bộ Công an.

Nhưng hắn bày biện bao nhiêu chuyện mà chỉ cần có vậy thôi sao? E là hắn còn muốn cái mạng của ông kia kìa. Ban đầu ông chưa chắc lắm, nhưng khi hay tin Triệu Vưu Kim được bảo lãnh thì ông đã hiểu ngay.

“Vậy tôi phải trả lời thế nào?”

Bộ trưởng ném thẳng văn kiện vào Phùng Trọng Lương: “Đọc đi! Đọc đi! Đọc cái đống hổ lốn ông bày ra đi! Bảo sao gần đây cứ thấy ông bí bí hiểm hiểm, ra là bắt đầu muốn hồi xuân rồi đấy hả?”

Thời gian của ông không còn nhiều nữa, căn bệnh thận đã đến giai đoạn mất kiểm soát, có trời cũng không cứu nổi.

Lý trí không cho phép bà ta nghĩ nhiều, bèn tranh thủ hỏi nốt câu cuối cùng: “Tại sao anh lại cứu tôi?”

Phùng Trọng Lương chụp lấy xấp giấy, chuyện xảy ra những ngày qua khiến ông trông già hẳn đi: “Tôi làm vậy là vì người khác.”

Triệu Vưu Kim buột miệng tò mò: “Anh muốn giữ Hồ Lai lại làm gì?”

Bộ trưởng mặt đỏ tía tai: “Vậy ông nói tôi nghe đó là ai xem nào?”

Bộ trưởng đi tới đi lui trước bàn làm việc, siết tách trà trong tay mạnh đến nỗi gồ cả xương.

Ông ta chưa bao giờ nghi ngờ lòng trung thành của Phùng Trọng Lương, đây cũng là thành tựu lớn nhất của Phùng Trọng Lương sau bao năm làm cục trưởng Cục Phòng chống ma túy: không ai trong Cục tin ông thật sự dính tới ma túy.

Đáng lẽ bà ta nên chết luôn theo hắn, như vậy sẽ không phải chịu đựng sự sai khiến của Tư Văn nữa.

Họ một mực cho là ông bị ả đàn bà kia bỏ bùa mê thuốc lú, chứ không thì đời nào lại có chuyện ông bị bắt quả tang tại một địa điểm giao dịch ma túy.

.

Phùng Trọng Lương không nói được, chỉ chìa ra lá đơn từ chức.

Hắn sẽ mở đường cho cô, và hắn cũng sẽ là đường lui của cô.

Bộ trưởng thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống luôn ông: “Rốt cuộc ông muốn gì!”

Bà ta có số của bà ta, pháp luật sẽ cho bà ta một cái kết hợp lý, nó có thể là bất cứ thứ gì, chỉ trừ chết chung với ông.

Phùng Trọng Lương nói một nửa sự thật: “Làm công chức mấy chục năm rồi, tôi vẫn thấy mình làm chưa đủ. Chỉ tiếc sức khỏe đã đến giới hạn, chẳng sống được mấy mùa xuân nữa. Tôi muốn tranh thủ vụ lùm xùm này mà về hưu luôn để khỏi gây khó xử cho Bộ ta, và cũng để trao lại cơ hội cho lớp trẻ.”

Đến giữa trưa, Chu Yên đưa Chu Tư Nguyên đi hoàn tất thủ tục nhận nuôi cùng vợ chồng bác sĩ. Xong xuôi hai vợ chồng dắt Chu Tư Nguyên đi, Chu Yên đứng đằng sau nhìn theo một hồi, cuối cùng vẫn chạy lên gọi: “Tư Nguyên!”

Bộ trưởng đi tới đi lui trước bàn làm việc, siết tách trà trong tay mạnh đến nỗi gồ cả xương.

Phùng Trọng Lương đưa mắt ra ngoài cửa sổ: “Lâu rồi tôi không nhìn thấy mặt trời, suýt thì đã quên nó chói chang thế nào.”

Hai chị em nói nói cười cười, nhưng trong lòng thì không hề nhẹ nhàng như vẻ bề ngoài.

Bộ trưởng nghe vậy thì khựng lại, đặt tách trà thủy tinh xuống. Ông ta chống hai tay lên mép bàn, đứng ngây ra một hồi rồi mới phất tay: “Thôi, đi làm thủ tục đi!”

Phùng Trọng Lương không đi ngay mà cúi gập người chào vị Bộ trưởng già lần cuối: “Cảm ơn ngài vì tất cả những gì ngài đã làm cho đất nước và nhân dân. Tôi sẽ không bao giờ quên cách ngài bất chấp muôn vàn khó khăn để giúp chúng tôi câu giờ, chớp lấy thời cơ cứu sống bao nhiêu sinh mạng.”

Phùng Trọng Lương không đi ngay mà cúi gập người chào vị Bộ trưởng già lần cuối: “Cảm ơn ngài vì tất cả những gì ngài đã làm cho đất nước và nhân dân. Tôi sẽ không bao giờ quên cách ngài bất chấp muôn vàn khó khăn để giúp chúng tôi câu giờ, chớp lấy thời cơ cứu sống bao nhiêu sinh mạng.”

Ông không sợ, chỉ cầu mong một điều, nếu Tư Văn đã không bỏ qua được quá khứ thì hãy chỉ nhằm vào một mình ông mà thôi.

Bộ trưởng đã lớn tuổi, không thích nghe mấy câu kiểu này, bèn lớn tiếng xua đuổi: “Đi ra đi ra!”

Phùng Trọng Lương kiên quyết cúi chào cho xong mới chịu rời khỏi phòng.

Nắm tay Chu Yên run lên lẩy bẩy, nước mắt dâng ứa chực trào.

Không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Triệu Vưu Kim buôn lậu thuốc phiện, chi tiết bắn chết Tiết Bằng cũng được coi là tự vệ chính đáng, hoặc cùng lắm là tự vệ quá mức cần thiết. Nhưng đối mặt với một kẻ buôn ma túy như Tiết Bằng thì bà ta chỉ có một lựa chọn là giết hắn mà thôi, nếu không người chết sẽ chính là bà ta.

Chờ cho cánh cửa khép lại rồi, bấy giờ gương mặt Bộ trưởng mới lộ ra vẻ khổ tâm, ông ta nện một đấm xuống bàn, thở dài đánh thượt.

Trước đây hắn là một thằng khốn chỉ biết ngược đãi Chu Yên, mấy phen cô suýt chết, hắn vẫn chứng nào tật nấy. Hắn hành hạ cô đến nỗi cô từ chối nói chuyện, từ chối bộc lộ dù chỉ một chút thay đổi trong cảm xúc. Cô trở thành một con búp bê vô hồn cho hắn tùy ý chơi, thế nhưng hắn vẫn cứ thấy không đủ.

Quá trình làm thủ tục từ chức rất suôn sẻ, có chăng là lãnh đạo các cấp luôn miệng thắc mắc về lựa chọn của ông. Giải thích mãi không xong, ông đăng luôn đơn từ chức và báo cáo khám sức khỏe của mình lên diễn đàn trang web chính thức.

Thời gian của ông không còn nhiều nữa, căn bệnh thận đã đến giai đoạn mất kiểm soát, có trời cũng không cứu nổi.

Ba ngày sau, Phùng Trọng Lương cầm quyết định phê duyệt đơn từ chức đi ra khỏi đơn vị. Ông ngẩng đầu nhìn mặt trời, chẳng mấy chốc đã rát ứa nước mắt, thế nhưng ông vẫn đứng lì tại chỗ trông thẳng về phía nó, đến tận khi nước mắt lăn dọc theo khuôn mặt chằng chịt những nếp nhăn, trượt xuống đất đọng thành vũng.

Không đành lòng thật đấy, nhưng ông cũng đâu còn cách nào khác. Con người có thể bảo vệ một vật đến chết và chỉ đến chết mà thôi, chết đi rồi thì sẽ chẳng còn gì nữa.

Đến đây Phùng Trọng Lương mới nhận ra, cái Tư Văn muốn là khiến ông phải từ chức. Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả, kết quả ra sao thì ấy chính là mục đích cuối cùng của Tư Văn.

Nhưng hắn bày biện bao nhiêu chuyện mà chỉ cần có vậy thôi sao? E là hắn còn muốn cái mạng của ông kia kìa. Ban đầu ông chưa chắc lắm, nhưng khi hay tin Triệu Vưu Kim được bảo lãnh thì ông đã hiểu ngay.

Có thể ông không hiểu rõ Triệu Vưu Kim nhưng ông dám chắc một điều, bà ta là kiểu người dễ bị cuống lên khi gặp sự cố – thành ra mới có vụ làm ăn đổ bể cách đây không lâu, người như bà ta mà vượt qua được âm mưu lần này thì chỉ có thể là do Tư Văn mách nước.

Tư Văn nắm lấy tay cô: “Hối hận không?”

Giả sử Tư Văn chỉ đơn thuần muốn ông từ chức thì đâu cần phải làm một chuyện thừa thãi như vậy? Hắn đưa Triệu Vưu Kim ra chứng tỏ hắn vẫn còn nước đi kế tiếp, và rất có khả năng nó hướng thẳng tới cái mạng của ông.

Tư Văn không trả lời, chỉ im lặng ôm cô, im lặng góp nhặt những đau buồn của cô rồi cẩn thận cất vào một góc trong tim. Hắn tự dặn mình, sau này tuyệt đối không được để cô khổ tâm như vậy nữa.

Ông không sợ, chỉ cầu mong một điều, nếu Tư Văn đã không bỏ qua được quá khứ thì hãy chỉ nhằm vào một mình ông mà thôi.

Trong chuyện hận thù giữa ông và Tư Văn, Triệu Vưu Kim là người vô tội.

Phùng Trọng Lương thì sao? Triệu Vưu Kim thì sao? Trùm ma túy ở biên giới Mỹ – Mexico thì sao?

Bà ta có số của bà ta, pháp luật sẽ cho bà ta một cái kết hợp lý, nó có thể là bất cứ thứ gì, chỉ trừ chết chung với ông.

***

Không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Triệu Vưu Kim buôn lậu thuốc phiện, chi tiết bắn chết Tiết Bằng cũng được coi là tự vệ chính đáng, hoặc cùng lắm là tự vệ quá mức cần thiết. Nhưng đối mặt với một kẻ buôn ma túy như Tiết Bằng thì bà ta chỉ có một lựa chọn là giết hắn mà thôi, nếu không người chết sẽ chính là bà ta.

Làm sao đây? Tư Nguyên không chịu tha thứ cho cô rồi.

Bằng lý lẽ này, Triệu Vưu Kim thành công qua mặt Đại đội Phòng chống ma túy, được luật sư hỗ trợ tìm người bảo lãnh rồi cứ thế tại ngoại chỉ sau vỏn vẹn một tuần trong cục cảnh sát.

Trở lại Kỳ Châu, vừa vào nhà bà ta liền mềm nhũn cả chân, phải ngồi khuỵu gối tựa đầu vào cửa, cảnh tượng Tiết Bằng ngã rạp ra sàn tại khách sạn Tây Di như hiện lên trước mặt.

Đáng lẽ bà ta nên chết luôn theo hắn, như vậy sẽ không phải chịu đựng sự sai khiến của Tư Văn nữa.

Sau khi giết Tiết Bằng, Tư Văn đã nói cho bà ta biết những gì nên khai với cảnh sát, nói đúng hai lần, tiếp đó Phùng Trọng Lương phá cửa xông vào.

Cô gục mặt vào đầu gối, co chân ngồi thu lu trên xô-pha. Không biết cô ngồi đó bao lâu, nhưng lúc ngẩng lên thì đã thấy Chu Tư Nguyên quay lại đứng trước mặt mình.

Hóa ra là coi trọng khả năng giao tiếp của bà ta.

Triệu Vưu Kim có nghĩ đến chuyện tố cáo Tư Văn, nhưng bà ta ít nhất vẫn ý thức được trên khẩu súng kia chỉ có dấu vân tay của mình. Tư Văn sẽ giải thích thế nào việc hắn có mặt ở đó thì bà ta không biết, chỉ biết bản thân bà ta xác định khó thoát tội, có tố cáo cũng chẳng ai tin.

Như một điều tất yếu, bà ta khai với Đại đội Phòng chống ma túy đúng theo những gì Tư Văn dặn, cũng nhờ đó nắm được cơ hội tìm người bảo lãnh.

Triệu Vưu Kim nằm nghỉ được một lát thì chiếc điện thoại dùng để liên lạc với Tiết Bằng và Tư Văn có cuộc gọi đến. Lúc nghe tiếng chuông, bà ta giật thót cả người, sau lại nhớ ra Tiết Bằng chết rồi, kẻ gọi tới chỉ có thể là Tư Văn, thì bà ta lại càng thêm run.

Lấy hết can đảm bắt máy, Triệu Vưu Kim không dám ho he một chữ nào, chỉ nín thinh chờ đầu bên kia mở lời.

Cô không sợ Tư Văn, Tư Văn có bóp cổ cô, ép cô dùng thuốc, bảo cô chết đi cô cũng không sợ, nhưng cô sợ Chu Tư Nguyên như vậy. Cô chỉ có mỗi thằng bé là người thân, với cô thằng bé giống như mặt trời, và cô sợ nhất là khi vầng mặt trời bé bỏng này không muốn sưởi ấm cho cô nữa.

“Sắp tới Phùng Trọng Lương sẽ đến hỏi bà, lời bà khai với cảnh sát có phải do tôi bày hay không, tiện thể dặn bà né xa tôi ra.”

“Vậy tôi phải trả lời thế nào?”

Chu Yên pha một ly nước cam rồi bưng đến cho em trai, chỉ đổi lại được một cái liếc mắt. Cô rầu rĩ từ bỏ ý định lại gần cậu, thay vào đó nép mình vào một góc thật xa.

“Phớt lờ, vạch rõ ranh giới với ông ta, đừng để ông ta biết Hồ Lai đang ở trong tay tôi.”

Triệu Vưu Kim buột miệng tò mò: “Anh muốn giữ Hồ Lai lại làm gì?”

Tư Văn nói bâng quơ: “Tôi muốn dùng hắn để dụ tên trùm ma túy ở biên giới Mỹ – Mexico ra, gã đó phải lộ diện thì tôi mới giết và chiếm lấy cái ghế của gã được. Vụ này phải làm cẩn thận, không là chết mất xác.”

Như một điều tất yếu, bà ta khai với Đại đội Phòng chống ma túy đúng theo những gì Tư Văn dặn, cũng nhờ đó nắm được cơ hội tìm người bảo lãnh.

Tim Triệu Vưu Kim đánh thịch một cái, cỡ Tư Văn mà cũng có ngày chết mất xác sao?

Lý trí không cho phép bà ta nghĩ nhiều, bèn tranh thủ hỏi nốt câu cuối cùng: “Tại sao anh lại cứu tôi?”

Chu Yên gật đầu, nước mắt lã chã: “Chị hứa mà. Em phải học hành chăm chỉ và nghe lời bác sĩ nhé. Gia đình bác sĩ đàng hoàng, rất được mọi người tôn trọng, Tư Nguyên sẽ có thật nhiều bạn bè và không còn bị xem thường nữa. Chị không kỳ vọng Tư Nguyên lớn lên thành người vĩ đại, chị chỉ mong Tư Nguyên sống thật hạnh phúc, được làm điều mình thích, được yêu người mình yêu.”

“Có thêm phụ nữ ra ra vào vào thì sẽ tiện hơn, vả lại tôi cũng không ngại chia thêm một miếng bánh.”

Hóa ra là coi trọng khả năng giao tiếp của bà ta.

Triệu Vưu Kim không hỏi nữa.

***

Tư Văn cúp điện thoại, khóe miệng nhếch lên trào phúng.

Triệu Vưu Kim thể nào cũng sẽ tiết lộ mấy câu vừa rồi cho Phùng Trọng Lương, hắn còn lạ gì cái ngữ gió chiều nào theo chiều ấy như bà ta.

Bà ta quá sợ chết, khi biết hắn có thể sắp bỏ mạng thì bà ta nhất định sẽ nhảy sang phe Phùng Trọng Lương, dù sao ông ta cũng chưa thua cuộc hoàn toàn. Phùng Trọng Lương hay tin ắt sẽ tới cản hắn, rồi hắn, ông ta, và Fanmar sẽ đụng độ trong ngõ hẹp. Đến lúc đó, hắn sẽ tự tay tiễn bọn chúng xuống địa ngục.

Phùng Trọng Lương nói một nửa sự thật: “Làm công chức mấy chục năm rồi, tôi vẫn thấy mình làm chưa đủ. Chỉ tiếc sức khỏe đã đến giới hạn, chẳng sống được mấy mùa xuân nữa. Tôi muốn tranh thủ vụ lùm xùm này mà về hưu luôn để khỏi gây khó xử cho Bộ ta, và cũng để trao lại cơ hội cho lớp trẻ.”

Đây chính là Tư Văn – thù rất dai, mà có thù ắt phải báo.

Phùng Trọng Lương thì sao? Triệu Vưu Kim thì sao? Trùm ma túy ở biên giới Mỹ – Mexico thì sao?

Chu Yên cắn mạnh hơn, cơ hồ dùng hết sức bình sinh: “Em giữ thằng bé lại cũng là yêu mà? Em có thể đưa thằng bé đến một nơi thật xa, một nơi không ai biết em từng làm ở hộp đêm. Bọn em sẽ sống hạnh phúc, bọn em…”

Tất cả bọn chúng đều đã góp tay tạo nên quá khứ kinh hoàng của hắn, vậy thì hãy để hắn gióng lên tiếng trống mở màn trận chiến này, đưa chúng đến cái kết máu chảy thành sông, thây chất thành núi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.