Phong Nguyệt - Tô Tha

Chương 49




Edit: Manh

Tư Văn lùi về sau vài bước theo quán tính, tay vững vàng đỡ mông Chu Yên. Chu Yên ôm dính lấy hắn, hôn từ mắt, mũi, má đến trán, mày, môi, cô vừa hôn vừa khóc, những giọt lệ vương cả lên mặt hắn.

Tư Văn để mặc cô hôn mình, cho phép cô tiếp tục lấn lướt.

Người ta thường nói phụ nữ ba mươi như sói đói, song thực tế phụ nữ đôi mươi cũng có nhu cầu rất mãnh liệt. Lần này, họ mây mưa đến hửng đông mới trút hết bao nỗi lòng, song niềm khao khát vẫn chẳng hề vơi đi.

Chu Yên mệt lả trong vòng tay Tư Văn, có muốn mấy cũng chỉ còn đủ sức để liếm bụng hắn, khi khóc khi cười: “Mấy tiếng trước em đã đến căn hộ của anh nhưng không vào.”

Bấy giờ Tư Văn đang ở khu công nghiệp dược phẩm nên không biết.

Chu Yên nhìn vòm ngực Tư Văn, muốn ở trên hắn: “Cho em lên.”

Tư Văn bèn ôm cô nằm úp sấp trên người mình.

Chu Yên dịch đầu, gối lên vai hắn rồi nói tiếp: “Em từng tự nhủ bản thân đừng giẫm lên vết xe đổ, em phải bỏ anh, phải trân trọng cuộc sống và sống thật tốt. Nhưng sau đó, chính em lại bỏ Tần Phong đi.”

Chu Yên sẽ không để Tư Văn biết, cô đã từng dối lòng rằng cô làm vì tiền, cô sẵn sàng giạng chân với bất kì ai chìa tiền cho mình. Ấy vậy mà giây lát sau cô đã tự vả, bởi cô chỉ biết có mình gã Tư Văn thôi.

Thề sẽ thoát khỏi miệng cọp, đến khi có cơ hội lột xác thì lại quyết đoán trở về. Đây là Chu Yên. Chu Yên có thể thừa nhận bất cứ điều gì, chỉ không muốn thừa nhận mình yêu Tư Văn. Chu Yên có thể từ bỏ hết thảy vì Chu Tư Nguyên, nhưng khoảnh khắc Tần Phong chìa tay đến, Chu Yên lại muốn bất chấp tất cả vì Tư Văn.

Chu Yên không rõ mầm tình được gieo từ bao giờ, nhưng cô có thể cảm nhận được nó ngày càng trở nên mãnh liệt hơn, vượt khỏi tầm kiểm soát của cô, dễ dàng khiến cô đánh mất lý trí. Bấy lâu nay, cô tìm biết bao cái cớ, biết bao lý do thiếu thuyết phục để tự tẩy não rằng cô không yêu Tư Văn, rằng cô không hề dại dột.

Nhưng kết quả thê thảm biết nhường nào.

Cô thật sự đã phải lòng Tư Văn.

Cô dại thật.

Chu Yên rướn mình, nhìn vào mắt Tư Văn: “Em bằng lòng chết bởi anh, bao nhiêu lần cũng được.” Chưa để Tư Văn lên tiếng, cô nói tiếp: “Nhưng anh phải chết cùng em. Dù anh có chịu hay không thì cả hai ta cũng phải chung một mồ.”

Tư Văn cầm ly rượu trên bàn ném xuống đất vỡ choang, lấy mảnh thủy tinh lớn nhất đưa cho cô, chĩa đầu nhọn về phía mình.

Hắn giao vũ khí có thể giết mình cho cô, điều còn hơn xa cả một lời đồng ý.

Chỉ vậy thôi đã đủ làm Chu Yên vừa lòng.

Cô trở về không phải vì những gì Vi Lễ An kể, không phải vì Tần Phong khích tướng thành công, càng không phải vì Tư Văn đã biết hối lỗi, mà vì chính cô muốn thế, chẳng trông mong nhận được một lời đáp.

Đây là chuyện của riêng cô, cô đã chọn gì thì có thể gánh lấy hậu quả, cho dù thịt nát, xương tan, đời tàn.

Có lẽ kể từ lúc cô luôn kiếm tìm hình bóng hắn;

Lúc cô ngoảnh lại thấy hắn xử đẹp đám du côn định sàm sỡ mình;

Lúc cô thở dồn vì cổ áo rộng mở đầy khiêu khích của hắn;

Lúc cô quên mình nhảy lầu vì hắn;

Lúc cô quay lại nhặt chiếc đồng hồ hắn tặng;

Tất thảy đã báo trước ngày hôm nay sớm muộn gì cũng đến. Cuối cùng, Chu Yên buộc phải thừa nhận là mình yêu Tư Văn.

Tư Văn cầm tay cô: “Dù có là anh hay ai đi chăng nữa cũng không thể hại em. Tin anh, anh sẽ bảo vệ được em.”

Chu Yên ngẩng đầu nhìn hắn. Tư Văn nhổm dậy vuốt tóc cô, nhìn đôi mắt như nai con, hắn đan tay vào tay cô, đặt lên tim mình: “Muốn động vào em thì phải bước qua xác anh.”

Chu Yên cười, không nói gì. Lát sau, cô chống khuỷu tay lên người hắn, ngồi dậy: “Em trở về vì em yêu anh, danh tính của anh có là gì cũng không quan trọng, nên cho em biết anh là ai được không?”

“Tư Văn.” Hắn trả lời không chút chần chừ, như buổi đầu gặp gỡ. Ngày ấy, Chu Yên đã hiến dâng cho hắn ánh mắt trong sáng và nét đẹp nhất đời mình.

“Tư Văn là ai?” Cô lại hỏi.

“Em cứ nói thẳng những gì em biết đi. Đừng bóng gió.”

Được thôi: “Anh từng là cảnh sát ngầm phục vụ hoạt động chống ma túy, là người hi sinh trong vụ án Lục Hoạt.”

“Phải.” Tư Văn thẳng thắn thừa nhận.

Đối mặt với Vi Lễ An hung hãn, với Phùng Trọng Lương đưa ra nhận định chính xác, hắn chẳng hề dao động, vậy mà Chu Yên chỉ thử suy đoán thì hắn lại nhận ngay.

Chu Yên không biết điều đó, thấy bầu không khí có vẻ là lạ, cô khẽ nghiến hai hàm răng, nén nỗi buồn xuống: “Anh bị nghiện thuốc từ khi đó à?”

“Ừ, bị nghiện ma túy.”

Tim Chu Yên quặn thắt, cô hổn hển ghìm chặt ngực. Lúc bình ổn hơn, cô đưa tay theo hàng mày thỉnh thoảng cau cau, mải miết vuốt ve đến khi nó dịu đi trong suy nghĩ của chính cô, rồi mới hỏi: “Đau không?”

Tư Văn nắm tay cô, hiếm khi dịu dàng một lần: “Không.”

Chu Yên cười buồn: “Nhưng em đau lắm.”

***

Tần Phong được đưa vào phòng cấp cứu của bệnh viện, khâu liền chín mũi trên đầu.

Người phụ nữ đưa anh đi cấp cứu hết sức toàn năng, đôn đáo lo từ việc mua thuốc, đổi thuốc, thanh toán tiền đến lật người vệ sinh cho anh. Cô chẳng than thở một lần, chừng như những việc ấy nhẹ nhàng lắm, nhưng phải thật sự làm rồi mới biết cô toàn năng cỡ nào.

Đến nửa thì đêm thuốc tê hết tác dụng, Tần Phong tỉnh lại vì đau. Anh cựa vai khó nhọc, không dám cử động mạnh, sợ cơn đau lan lên đầu.

Người phụ nữ ngủ bên mép giường bừng tỉnh, vô thức dìu tay anh: “Buồn đi vệ sinh à?”

Tần Phong lắc đầu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Người phụ nữ bật khóc: “Anh lúc nào cũng thế, lúc nào làm mấy chuyện mạo hiểm như vậy.”

Tần Phong chìa tay đến, mở miệng khe khẽ, gắng không động tới vết thương: “Anh chỉ có hai đường để xin vốn, một là chinh phục Chu Yên để thêm lợi thế khi đàm phán với đối thủ của Tư Văn rồi lấy tiền từ họ; hai là buộc Chu Yên phải suy nghĩ lại, sau đó tranh công với Tư Văn rồi lấy tiền từ gã.”

Người phụ nữ giơ tay toan tát anh, song cuối cùng lại đặt vào bàn tay rộng lớn: “Thế sao anh không nói với em! Em cứ tưởng… tưởng anh không cần em nữa!”

Tần Phong kéo tay cô lên hôn: “Tuy Chu Yên rất hấp dẫn, nhưng cô ấy không phải cảnh đẹp trong mắt anh.”

Người phụ nữ ngồi xuống, không mấy tin tưởng: “Vậy anh khai thật đi, hai người đã nói gì trước khi em đến? Anh đã làm gì để cô ấy phải suy nghĩ lại? Cả Kỳ Châu đều biết Tư Văn và cô gái bán hoa kia đã đường ai nấy đi, Tư Văn dỗ thế nào cô ấy cũng không dao động, thế sao anh lại thuyết phục được? Đừng có khoác lác với em về tài ăn nói của anh, em còn không hiểu anh chắc?”

Tần Phong im lặng xoa lòng bàn tay cô, ánh mắt dần đi về cõi xa xăm.

Vài giờ trước, anh và Chu Yên gặp nhau trong khách sạn. Rượu mang đến, cô chỉ nhấp mấy ngụm, sau đó ngồi ôm chân trên xô-pha đơn, bất an thấy rõ.

Anh ngồi trên xô-pha dài nhìn Chu Yên. Thành thật mà nói, anh cảm thấy do dự.

Khoan bàn đến chuyện lên giường với Chu Yên xong thì liệu anh có bị Tư Văn dần ra bã, với kinh nghiệm tình trường lão luyện, anh quá hiểu vì sao Chu Yên lại phản ứng như thế, nên chẳng đành lòng xuống tay. Quan trọng nhất là, chính anh cũng có một người mà anh thầm trân trọng, lưu luyến.

Vì cô, anh bỏ kiếp đào hoa, giữ mình tránh xa những bóng hồng. Anh không biết mình có nên bỏ cuộc sau bao năm nỗ lực để trở lại là chàng lãng tử năm nào hay không.

Những cảm xúc hỗn loạn thôi thúc anh uống một hơi cạn ly rượu trước khi bộc bạch: “Tôi lừa cô thôi.”

Chu Yên ngẩng đầu, vài giây sau mới ngoái lại nhìn anh ta.

Tần Phong nhìn vào mắt cô: “Trước đó tôi đã nói dối. Tôi đã thôi ăn chơi đàng điếm từ lâu rồi, cũng chẳng ham mê hoa đã có chủ. Hiện tại tôi đang thiếu tiền, nếu lên giường với cô thì tôi có thể giao dịch với đối thủ của Tư Văn, từ đó thêu dệt chuyện về hắn để gây ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh của Dược phẩm Đông Thăng.”

Chu Yên bình tĩnh hỏi: “Anh có thể kiếm được bao nhiêu?”

Tần Phong giơ hai ngón tay.

Hai mươi triệu.

Chu Yên đặt chân xuống đất. Cô từng nghĩ, có lẽ thách thức uy quyền của Tư Văn qua việc tiếp cận cô không phải điều duy nhất Tần Phong muốn làm, nhưng anh ta không đáng ngại nên cô đã chẳng buồn đắn đo nhiều: “Bảo sao anh cho tôi một triệu ba thẳng tay vậy.”

“Giờ tôi hối hận rồi, tôi không thắng nổi Tư Văn.”

“Đừng coi thường bản thân thế.”

Không phải Tần Phong coi thường bản thân, chỉ là anh đã hiểu rõ về Tư Văn mà thôi: “Cô đã từng gặp người nào tàn nhẫn hơn anh ta chưa?”

Chu Yên im lặng, đợi xem anh ta muốn nói gì.

“Để tôi lấy ví dụ thế này, ai cũng có thể buông lời dọa nạt, tôi cũng từng bốc phét với một cô nàng là sẽ giết cả nhà đứa nào dám động vào cô ấy, nhưng sống đến nay, tôi cũng chỉ từng đánh nhau chứ chưa giết ai bao giờ. Dù chưa hay tin Tư Văn dính líu đến vụ án mạng nào, nhưng tôi cảm thấy hắn thật sự dám làm một số việc.”

Chu Yên không muốn nghe Tần Phong dọa mình, mà cũng đừng hòng dọa được cô, tính Tư Văn thế nào, cô rõ hơn ai hết: “Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc anh muốn gì?”

Thay vì trả lời, Tần Phong chuyển sang một đề tài khác: “Tôi của hiện tại không hề qua lại với nhiều người cùng lúc, cũng không có đứa con riêng nào.” Anh cụp mắt, giấu đi vẻ dịu dàng: “Giờ cuộc đời tôi chỉ xoay quanh một cô gái ngây thơ, ngốc nghếch. Nhưng vì tiền, tôi lại lừa cô ấy để gặp cô tại đây.”

Chu Yên không biết Tần Phong đang nói thật hay đùa, nhưng anh ta vòng vo như vậy thì hẳn còn có mục đích khác. Cứ tiếp tục thế này thì chẳng đời nào cô đủ kiên nhẫn nghe tiếp.

Tần Phong không định vào đề nhanh như vậy, một thoáng do dự làm anh ta trông có vẻ sầu lo: “Cô thì sao? Cô đã từng nói dối bao giờ chưa?” Anh ta bâng quơ như đang than thở, chứ không thật sự muốn một câu trả lời.

Chu Yên lại đáp: “Rồi.”

“Dối gì?”

“Nhiều lắm. Tôi nói dối suốt ngày.” Chu Yên trả lời có lệ trước khi nói toạc: “Rồi anh có làm không thì bảo? Không làm thì tôi về nhé, một triệu ba này tôi vẫn sẽ cầm. Anh bỏ tiền chỉ để ‘đi tàu’ với tôi, nếu anh muốn lợi dụng tôi tính kế Tư Văn thì phải chia cho tôi mười triệu. Hơn nữa anh nói đúng, có vài việc, Tư Văn thật sự dám đấy.”

Tần Phong nghẹn họng.

Mọi bước đệm trước đó trở thành vô nghĩa. Anh ta thừa biết Chu Yên không phải dạng vừa, sao cô có thể mềm lòng chỉ vì mấy câu kể lể?

Tần Phong im lặng, Chu Yên gặng hỏi: “Anh định nghĩ đến bao giờ nữa? Lâu la thì tôi về trước đây, bao giờ thông suốt thì hẵng tìm tôi nhé.”

Thấy Chu Yên toan đi, anh vô thức đưa tay về phía cô.

Thời gian như ngừng trôi, cảnh tượng như ngưng đọng.

Chu Yên nhìn bàn tay kia, đó vốn chỉ là một động tác bình thường, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại thì lại có vẻ hết sức mập mờ. Chỉ cần cô nắm tay anh ta, có lẽ anh ta sẽ kéo cô vào lòng, hôn cô, ăn sạch cô, làm đủ chuyện với cô như Tư Văn đã từng.

Cô tưởng mình đã chuẩn bị sẵn sàng, song khi bàn tay xa lạ ấy chuồi về phía mình, tim cô bỗng chốc đập dồn, cả người nổi gai ốc. Cô đang kháng cự, cả cơ thể cô đang kháng cự.

Chỉ sau vài giây, cô hoàn toàn đánh mất sự kiêu ngạo vốn có.

Cô không muốn để Tần Phong chạm vào mình. Hoặc có lẽ cô không muốn để bất kì kẻ nào ngoài Tư Văn chạm vào cô, bất kể họ có cho cô nhiều tiền cỡ nào. Cô có thể đến chung cư của Tư Văn rồi về tay không, cô có thể thờ ơ trước mọi chuyện về hắn, song cô không cách nào đón nhận người khác.

Cảm giác quá đỗi mãnh liệt ấy mài mòn niềm kiêu ngạo trong cô.

Thật đau đớn làm sao.

Hóa ra cọng rơm nhẹ tựa lông hồng cũng có thể đè chết lạc đà.

Hồi lâu sau, Tần Phong lên tiếng: “Cô…”

Chu Yên rút từ trong túi xách ra một tấm thẻ, bỏ vào tay anh ta: “Tôi không làm nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.