Phong Nguyệt - Tô Tha

Chương 48




Edit: Manh

Sau khi tách khỏi Vi Lễ An, Chu Yên lập tức đến chung cư Tư Văn ở, được bảo vệ cho thẳng vào trong. Tới tầng trệt thì cô dừng bước, nhìn về phía cánh cửa vòm, bên trái sảnh có một quầy dịch vụ, nhân viên thường trực từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều để giúp cư dân quên thẻ thang máy quẹt thẻ.

Lúc này anh nhân viên đang hí hoáy đằng sau quầy, Chu Yên không thấy anh ta đang làm gì, mà cô cũng chẳng bận tâm.

Cô đứng lặng trong chốc lát, sau đó quay người bỏ về.

Tư Văn là ai cũng đâu quan trọng? Ngoài cái tên cô từng hỏi, hắn nào cho cô hay điều gì khác, mà chẳng phải cô cũng không buồn tìm hiểu đó thôi?

Giờ biết hắn chỉ vô tình dính phải ma túy thì đã sao? Điều đó có thể bào chữa cho mấy lần hắn suýt tiễn cô xuống suối vàng, để hắn tiếp tục chà đạp hay có cơ giết cô thêm một lần nữa chắc?

Hắn đáng thương, chẳng lẽ cô đáng tội?

Không, như thế là phi lý.

Cô không sai, cô phải rời khỏi nơi này.

Càng nghĩ, Chu Yên rảo bước càng nhanh, trán và lưng rịn mồ hôi, sau cùng cô không đi nổi nữa, ngồi xổm dưới gốc cây, run rẩy cắn lên tay đến khi rớm máu, cả cơ thể nổi gai ốc vì rùng mình, làm người qua kẻ lại ghé mắt.

Chẳng mấy chốc trời sập tối, bấy giờ Chu Yên mới thất thểu rời đi.

Cô đã cầm tiền của Tần Phong rồi, cứ làm cho xong việc rồi lại về với bộn bề trăn trở, hoặc tốt hơn hết là đừng nghĩ ngợi gì, bởi có gì để nghĩ đâu? Cô không muốn đi ngược lại với những gì mình từng nói, không muốn về bên Tư Văn nữa.

Cô không hề, không hề muốn chút nào.

Huống hồ, ai mà biết liệu những gì Vi Lễ An nói có phải thật hay không?

Sao anh ta có thể tiết lộ cho cô thông tin về việc buôn ma túy và nằm vùng được? Như vậy là làm trái kỷ luật và quá mạo hiểm. Chẳng may Tư Văn và cô đều thuộc phe phản diện thì ắt sẽ đề phòng phía cảnh sát, từ đó đẩy họ vào thế bị động. Tuy Vi Lễ An trông không có vẻ gì là nhạy bén, nhưng sẽ không khờ đến mức ấy chứ?

Tin sốc ấy quả thật đã làm cảm xúc lấn át lý trí trong cô, khiến cô đến đây trong hốt hoảng, ủ ê quay về.

Nhưng cô đã tỉnh táo rồi.

Cô phải về với cuộc sống của mình, như thể cô chưa từng nghe thấy gì và chưa từng đến đây.

***

Tin Chu Yên nhận tiền lên giường với Tần Phong truyền đến tai Tư Văn khi hắn đang có mặt tại một xưởng thuốc, khiến hắn đập nhà xưởng nát tanh bành.

Hắn lao đến nhà Chu Yên gõ cửa rầm rầm, ảnh hưởng đến cả hộ cách vách, chủ nhà hầm hè bước ra, vừa đối diện với ánh mắt sắc hơn dao của hắn thì tức khắc câm như hến.

Cửa phòng hé mở, Chu Tư Nguyên ngước nhìn hắn.

Tư Văn vốn không thích bị chắn lối, thông thường hắn sẽ dẹp ngay vật cản đường, ấy vậy mà lần này hắn lại kiên nhẫn ngồi xuống, hỏi: “Chị em đâu rồi?”

Chu Tư Nguyên hỏi ngược: “Anh là mầm cỏ độc kia ạ?”

Tư Văn nhíu mày.

Chu Tư Nguyên vào nhà, Tư Văn bước theo sau.

Khu chung cư Chu Yên sống là nơi có tuổi đời lớn nhất Kỳ Châu, cả ngoài lẫn trong đều đã tồi tàn, nhưng vì được Chu Yên thu xếp gọn gàng nên mang lại cảm giác rất dễ chịu.

Hệt như khi cô ở bên hắn. Dù là ở nhà, trong xe hay tại khu công nghiệp dược phẩm, nơi nào có cô, nơi ấy luôn sạch sẽ.

Tư Văn tìm khắp nhà cũng không thấy bóng Chu Yên, lúc hắn quay lại phòng khách, Chu Tư Nguyên đã ngồi vào bàn ăn bánh bao: “Chị em ra ngoài rồi ạ.”

“Chị ấy đi đâu rồi?”

Chu Tư Nguyên lắc đầu: “Em không biết.”

Tư Văn đang định đi thì Chu Tư Nguyên hỏi: “Anh là mầm cỏ độc kia ạ?”

Hắn dừng bước, quay lại: “Cỏ độc gì?”

Chu Tư Nguyên uống một ngụm sữa đậu nành: “Chị em bảo trong lòng chị ấy có một mầm cỏ độc, chị ấy đã nhổ nó đi rồi.”

Đã nhổ nó đi rồi.

Tư Văn từ từ khép mắt, rồi nhẹ nhàng mở ra. Đó chừng như chỉ là một cái chớp mắt, song thực tế là để giấu đi vẻ khổ sở.

Chu Tư Nguyên lại hỏi: “Em từng thấy anh hôn chị em, anh yêu chị ấy lắm ạ?”

Tư Văn đáp: “Cỏ độc chỉ có độc chứ không biết yêu.”

“Vậy sao anh còn tìm chị ấy?”

“Chị em lấy mất nọc độc duy trì sự sống của anh rồi.”

Chu Tư Nguyên nửa hiểu nửa không.

“Nếu không tìm được chị ấy thì anh sẽ chết.”

#

Vào buổi tối, Chu Yên có mặt tại khách sạn do Tần Phong chỉ định từ sớm, song không thay bộ đồ anh ta chọn ngay mà ngồi tần ngần trên xô-pha. Quá nhiều chuyện bận lòng làm con tim cô trĩu nặng, ánh mắt cũng vì vậy mà trở nên đăm chiêu.

Mối quan hệ giữa hai cá nhân là cả một quá trình tích lũy, thương bao nhiêu thì yêu nhau bấy nhiêu, ghét cỡ nào thì hận nhau cỡ đó. Ngày mà cảm xúc bị dồn nén đến tận cùng, nó sẽ nổ tung, thổi bay tên thủ phạm bằng hận thù tích tụ bấy lâu nay.

Chu Yên đã làm thế, chỉ là không ngờ, người chịu ảnh hưởng từ cú nổ, không riêng gì Tư Văn mà còn có cả cô.

Dẫu vậy, chuyện giữa cô và Tư Văn phải có một cái kết, hắn không làm thì cô làm. Dẫu tổn thương, nhưng chỉ cần cô còn kiểm soát được con tim mình thì không phải bên thua. Dẫu lúc này cô chật vật, nhưng không ai có thể nói cô là kẻ thua cuộc.

Không.

Cô không thua.

Chu Yên lắc đầu, rũ Tư Văn ra khỏi tâm trí, chuẩn bị tắm rửa thay đồ. Vừa tắm xong thì Tần Phong cũng có mặt, anh ta mang đến hai bình rượu thượng hạng, rót rượu cho cô.

Cô nhận ly, nhấp một ngụm.

***

Tư Văn lùng sục khắp Kỳ Châu để tìm bằng được khách sạn Tần Phong thuê, ngay khi có địa chỉ, hắn lập tức phóng như điên đến đó, xồng xộc đòi lên tầng bất chấp sự ngăn cản của nhân viên lễ tân.

Ban đầu cô lễ tân cảm thấy người đàn ông này tuy điển trai nhưng vô lí hết sức, đang định báo cảnh sát thì đồng nghiệp nhắc: đó là Tư Văn. Cô nàng nghe vậy sững sờ, vô thức để anh ta đi, cô biết Tư Văn, người đang nổi như cồn ở đất Kỳ Châu này.

Tư Văn bước vào thang máy, sau trận ngược xuôi, áo sơ-mi của hắn vẫn thẳng thớm, cà vạt bị nới lỏng treo hờ hững, phần đuôi vắt vẻo trước ngực như sợi xích đã mất tác dụng.

Trong tay hắn cầm một cây gậy gôn kim loại cứng rắn.

Chỉ cần Tần Phong dám động đến Chu Yên, hắn nhất định sẽ giết gã.

Dù sao tay hắn cũng từng dính máu tươi, từng tước đoạt mạng người, thêm hay bớt một mống cũng chẳng làm nên sự khác biệt.

Thang máy vừa lên đến nơi, Tư Văn lập tức đến trước phòng Tần Phong thuê, dùng thẻ tổng lấy từ quầy lễ tân mở cửa. Đập vào mắt hắn là Tần Phong quây khăn quanh hông đang đứng trước cửa sổ, có tiếng nước truyền ra từ phòng vệ sinh, cùng vài ba chiếc bao cao su nằm rải rác dưới đất.

Máu điên trong Tư Văn lên đến đỉnh điểm, hắn xông vào nện Tần Phong vỡ đầu, vẽ lên tường một đường vòng cung đỏ chói.

Biến cố bất ngờ xảy đến khiến Tần Phong không kịp trở tay, mà dù có sự chuẩn bị thì anh ta vẫn sẽ bị đánh gục như bây giờ. Anh ta không cách nào chống lại được Tư Văn, dù là về mặt tiền tài, vũ lực hay ý chí bất khuất trước cái chết.

Không để Tần Phong có cơ hội nằm rũ, Tư Văn bóp cổ gã giơ lên không, mặc cho máu chảy từ tay xuống ngực, nhuộm đỏ chiếc sơ-mi trắng.

Chỉ cần hắn thắt chặt gọng kìm thì họ Tần ắt sẽ tuyệt hậu, nhưng hắn không quan tâm đến chuyện đó. Hắn chỉ biết đúng một điều, ấy là thằng Tần Phong này đã động vào Chu Yên.

Chỉ vậy thôi là nó đáng tội chết rồi.

Người ta bảo điên lên thì cái gì cũng dám làm, Tư Văn lại càng làm không gớm tay, thiếu điều siết chết gã trai trước mắt: “Ai cho mày chạm vào cô ấy?”

Giọng hắn lạnh như tiền, nhưng Tần Phong thì không như vậy.

Mặt Tần Phong đỏ lừ, cổ và trán hằn gân xanh, anh ta càng giãy thì Tư Văn càng mạnh tay, thiếu dưỡng khí đến độ lưỡi lè ra, mắt trợn trắng, tay quờ quạng bắt lấy tay Tư Văn, chân quẫy đạp vô định, ú ớ không thành tiếng: “T… Tô…”

Thoạt tiên Tư Văn trông có vẻ là người chiếm ưu thế, song ai tinh ý hẳn sẽ thấy hắn thảm hại chẳng kém gì Tần Phong.

Cứ thế đến khi người trong phòng vệ sinh trần truồng bước ra, chứng kiến cảnh ấy thì rú lên: “Á——”

Tư Văn thả tay, quay lại nhìn, không phải Chu Yên.

Người phụ nữ lạ mặt quơ vội một chiếc khăn để che thân: “Anh là ai!?”

Tư Văn lùi về sau, không phải Chu Yên… Không phải Chu Yên? Sao lại thế?

Tần Phong đương sống dở chết dở không thể trả lời hắn, mà người phụ nữ không rõ duyên cớ kia càng không thể cho hắn một đáp án. Hắn lê từng bước nặng nề ra hành lang, sau lưng, người phụ nữ lập tức sập cửa lại.

Không phải Chu Yên.

Con tim như chực bắn ra khỏi lồng ngực dần bình ổn, Tư Văn tựa đầu lên tường, những giọt máu hẵng còn dính trên tay chảy xuôi theo thân gậy gôn.

Một phen hú vía, quả là từ thích hợp.

Tư Văn lấy lại bình tĩnh, song như không tự ý thức điều đó, cơ thể hắn vẫn túa mồ hôi đầm đìa, để thế nhân thấy hắn thảm hại cỡ nào.

Không biết từ bao giờ, một bóng hình xuất hiện ở phía bên kia hành lang. Tư Văn từ từ quay sang nhìn.

Người ấy xinh đẹp là thế mà gương mặt lại giàn rụa nước mắt, chẳng hay đang thương tâm vì điều gì.

Hắn sải bước đến áp đầu cô vào lòng rồi cúi xuống ngậm lấy môi cô, tham lam mút hết nước bọt, nhưng chỉ thế thôi chưa đủ. Hắn ôm cô vào khu thang bộ, đè cô lên cửa, dằn hai tay cô lên cao rồi dùng răng kéo áo cô lên, vùi đầu mải miết cắn mút đôi gò bồng đảo.

Nỗi khát khao mà hắn dành cho cơ thể này toát ra từ xương tủy, dù chỉ một phần nhỏ nhoi trỗi dậy thôi cũng đủ để khiến hắn mất đi lý trí.

Người dưới thân khẽ nỉ non, rồi dần cao giọng khi hắn ngày một mãnh liệt hơn nữa. Chẳng hề yếu thế hơn hắn, cô cởi thắt lưng lấy vật đã cương cứng của hắn ra rồi ngồi xuống ngậm trọn một nửa, liếm mút, cắn khẽ, tay kia xóc nửa còn lại liên hồi.

Cô quá hiểu Tư Văn, cô biết hắn đang sướng, hơi thở ngày một nặng nề của hắn là minh chứng rõ ràng nhất. Đến khi hắn bắn ra thì miệng cô đã mỏi nhừ.

Tư Văn bế cơ thể mềm như bún của cô dậy, hôn môi cô, cái lưỡi lành lạnh luồn vào cuốn lưỡi cô về miệng mình. Hôn đến khi cô lại sức phần nào, hắn lần tay xuống mơn man vùng đùi ẩm ướt rồi bế cô lên, kéo theo cả làn váy. Bấy giờ hắn mới phát hiện cô không mặc quần lót.

Hắn ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt cả hai mơ hồ như vừa đón khói, đoạn hắn gục đầu vào nơi bí ẩn, luồn cái lưỡi khéo léo vào sâu theo lối mòn, khuấy đảo ao nước bên trong.

Hắn cũng hiểu cô biết bao, môi lưỡi hắn làm tiếng rên sung sướng của Chu Yên vọng xuống tận hành lang tầng dưới, mãi đến khi cô run lẩy bẩy, bắn tất cả lên mặt hắn.

Hắn lần tay ra sau nhẹ nhàng đỡ gáy cô, động tác bên dưới thì hoàn toàn không khoan nhượng. Ở phương diện này, bao giờ hắn cũng dữ dội như thế, hắn sở hữu vòng eo tuyệt đỉnh và bộ hàng khủng, Chu Yên nghĩ, chỉ có hắn mới có thể làm bụng dưới của cô phồng lên.

Hai người ái ân với đủ mọi loại tư thế, từng cú thúc ngất ngây nhấn chìm Chu Yên trong niềm thỏa mãn tột độ.

Người đàn ông này thật trí mạng.

Không một ai có thể trí mạng hơn hắn.

Tư Văn đưa đẩy điên cuồng như không biết mệt, sung sướng rên rỉ vì được bọc khít khao, để rồi dập xuống Chu Yên mạnh hơn nữa.

Họ quấn lấy nhau với ham muốn vô bờ, ái ân từ chiếu tới lên thang bộ, ra đến hàng lang rồi vào một phòng nghỉ, lên giường, ra ban công, rồi lại ra bể bơi.

Dù mệt mỏi, nhưng chẳng ai trong họ muốn dừng lại, mà chỉ muốn vắt kiệt sức đối phương, rồi cứ thế hòa làm một cho đến chết.

***

Trăng khuya ngoài nóc pha lê rải lên mặt bể bơi những dải bạc lấp lánh.

Chu Yên ngồi bên thành bể, trên người chỉ mặc độc áo sơ-mi của Tư Văn ngồi, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm rượu cay đến rụt vai, sau đó tiếp tục uống không chút do dự.

Tựa như cơ thể rách nát này, dẫu bị Tư Văn chà đạp đến tan hoang, nó vẫn không ngừng thỏa hiệp, mặc cho hắn xâm chiếm.

Ngu ngốc và đáng thương biết mấy.

Cô tưởng Tần Phong sẽ là ngưỡng cửa dẫn mình đến tương lai, đã chuẩn bị sẵn sàng để chào đón cuộc sống mới, song khi chỉ còn cách cánh cửa một bước thì cô lại dừng lại, nhìn nó, rồi ngoảnh đầu quay đi.

Bất kể phía bên kia có đẹp cỡ nào, cô vẫn về với mảnh đất hoang vu này, đeo lên gông cùm quá khứ, trở lại bên ác quỷ.

Cô vĩnh viễn không bao giờ có thể từ chối ác quỷ, tựa như hắn có mất mấy năm cũng không cai nổi ma túy. Kể từ ngày hắn đưa cô đến khách sạn tồi tàn nọ, bắt đầu bao nuôi cô, có lẽ cả đời này cô cũng không thể bỏ được hắn.

Ai cũng kêu cô dại, nhưng cô tự nguyện đấy, nào oán trách gì ai, thế nên cô dại thì có can hệ gì đến họ? Dẫu phải hứng chịu đủ điều tiếng nhưng cô chưa từng màng, dù là dĩ vãng, hiện tại hay mai này.

Có tiếng động truyền xuống từ tầng trên, hẳn là Tư Văn vừa tắm xong. Chu Yên nhìn bể bơi, nhớ đến lần hắn lừa cô nhảy lầu thì bất mãn, muốn hắn cũng thử trải qua cảm giác đó, bèn cầm ghế ném ùm xuống nước rồi la lên.

Tư Văn lao từ tầng hai xuống bể bơi, hoảng loạn mò mẫm: “Chu Yên!”

Chu Yên đứng tựa vào tường, nhìn gã đàn ông không sợ đất trời, không màng chết sống cuống cuồng vì cô như một đứa ngốc, ly rượu bỗng trượt khỏi tay, rơi xuống đất vỡ tan tành.

Tư Văn dừng lại, thảng thốt nhìn về nơi cô đứng, giọng đầy bất lực: “Em lừa tôi.”

Chu Yên nghe vậy, chỉ muốn chết ngay trong tay hắn.

Ngay bây giờ. Ngay tức khắc.

Đó vốn chỉ là một trò đùa nhưng hắn lại tưởng thật, vẻ căng thẳng ấy in sâu vào lòng cô, thiêu đốt con tim cô, đưa máu cô chạy râm ran khắp người. Chuyện xảy ra đột ngột làm cô không còn nghĩ được gì, cơ thể mất kiểm soát, cơ hồ muốn điên lên.

Mắt cô ửng đỏ, bờ môi tái nhợt đi, cả người run lẩy bẩy, bất chợt nhảy xổ vào hắn: “Đ*t em! Đ*t em đi!”

“Em yêu anh! Yêu từ lâu lắm rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.