“Tôi không ốm.”
Chu Yên lặp lại lần nữa: “Anh buông tha cho tôi đi.”
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô từng nghe y tá nói cô đã nôn rất nhiều, nôn sạch lên người Tư Văn, nhưng hắn chẳng hề bận tâm đến bản thân mình mà vệ sinh cho cô trước.Chu Yên trợn mắt, nhắm sức mình không lại nổi thì chuyển sang ngoạm lên tay Tư Văn, cắn đến chảy máu mà hắn vẫn không chịu buông, mày không nhăn lấy một cái. Thấy làm thế không hù được hắn, cô nhả hắn ra, tự cắn chính mình.Edit: Manh
Chu Yên lồng lộn cào cấu Tư Văn, để lại vết máu trên cổ và tai hắn.
Chương 41
Trong phòng bệnh lặng im như tờ.
Tư Văn lại một lần nữa vươn tay về phía Chu Yên, lúc này bất kể cô có trốn, có đánh thế nào, hắn vẫn kiên quyết giữ chặt tay cô.
Tư Văn hôn lên mặt, lên cổ cô: “Cô đang ốm, người cô lạnh lắm.”
***
Tư Văn không rời Chu Yên nửa bước, mắt cứ dính vào cô, sợ mình ngẩn người một giây thôi là cô sẽ biến mất. Ý nghĩ hoang đường là thế mà lại nảy ra trong đầu hắn.
Tư Văn không thể làm gì khác ngoài thả cô xuống.
Một khi biết sợ, con người ta rất dễ trở nên đa nghi, ấu trĩ.
Tư Văn ôm Chu Yên về nhà, đoàn đội ở phía sau dừng chân dưới căn hộ.
Chu Yên hôn mê mười tiếng đồng hồ, tỉnh lại vào lúc hai giờ sáng.
Edit: Manh
Khi Canada hợp pháp hóa cần sa cách đây vài năm, những người bình thường bắt đầu lo lắng khôn nguôi, những con nghiện thì sung sướng phê pha trên muôn nẻo đường. Họ tin chắc rằng có bước đầu thì tất có bước hai, sớm muộn sẽ có ngày tất cả các loại ma túy được hợp pháp hóa.
Vừa thấy cô mở mắt, Tư Văn hoảng loạn va vào cốc nước, cốc rơi xuống đất vỡ tan tành. Hắn bước đến định sờ mặt cô nhưng lúc gần chạm vào thì lại không dám động vào cô, bèn rụt tay về, chuyển sang quan sát nhịp thở và nhịp tim cô: “Có đau ở đâu không?”
Chỉ trong một thời gian ngắn, vô số bi kịch liên quan đến ma túy phủ sóng khắp trên mạng.
Đã lần thứ chín mà còn không đi thì cô thật quá rẻ rúng.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô từng nghe y tá nói cô đã nôn rất nhiều, nôn sạch lên người Tư Văn, nhưng hắn chẳng hề bận tâm đến bản thân mình mà vệ sinh cho cô trước.
Tư Văn đứng bất động, mặc cho cô ném thỏa thích, đợi cô dừng lại, hắn bước đến ôm cô, hiếm khi dịu giọng một lần: “Vậy cô muốn gì?”
Vào thời điểm đó, Tư Văn chưa hề ghét ma túy, cho dù hắn đã tận mắt trông thấy xác chết nằm chơ vơ trên phố trong các khu ổ chuột ở nhiều quận, hay thấy gái mại dâm và con nghiện quần nhau ngay giữa đường, những việc đó không can hệ gì đến hắn.
Edit:
Một khi biết sợ, con người ta rất dễ trở nên đa nghi, ấu trĩ.
Hắn không hẳn là người máu lạnh, nhưng cũng không phải một kẻ đa cảm, hắn không có lòng bao dung với cả thiên hạ, không để bụng đến những chuyện đau khổ người khác gặp phải.
Trông hắn khổ sở thật đấy, nhưng đâu thể vì đó mà xem việc cô lại phải nhập viện như chưa từng xảy ra?
Tư Văn lo cho sức khỏe Chu Yên, vừa muốn bế cô, vừa lo mình mà đến gần thì cô lại tự tổn thương bản thân. Mãi đến khi Chu Yên bắt đầu loạng choạng, bước đi ngày một chông chênh, hắn mới quyết đi nhanh tới bế cô lên, áp cánh tay sát miệng cô để ngừa cô thật sự cắn lưỡi tự sát.
Tiếp xúc với đám buôn ma túy và đám nghiện suốt bao năm, hắn lại chưa từng thật sự ghét nó. Chỉ khi đến ngày hắn biết mình bị ruồng bỏ, trong hắn mới trỗi dậy một niềm ác cảm với nghề cảnh sát, và sự căm thù chưa từng có dành cho ma túy.Hắn đánh mất Chu Yên rồi.Hai tay Tư Văn ghìm bờ vai Chu Yên: “Cô đang bị ốm, cô không biết mình đang nói gì.”
Nhân lúc hắn dành một tay cầm điện thoại, Chu Yên đẩy hắn rồi lao ra cửa, cầm theo túi xách trên tủ ở lối thông thủy. Tư Văn không buồn dặn dò người ở đầu dây bên kia nữa, vội vã đuổi theo cô.
Trong mơ, trông cô hạnh phúc vô cùng.
Khi ấy hắn dùng ma túy vì mục đích phòng chống ma túy, tuy cơ thể phải hứng chịu nỗi đau nhưng niềm tin vẫn còn đó. Sau khi bị bỏ rơi, niềm tin của hắn sụp đổ, từ đây ma túy bắt đầu ăn mòn hắn.
Chỉ trong một thời gian ngắn, vô số bi kịch liên quan đến ma túy phủ sóng khắp trên mạng.
Với ý chí phi thường, hắn đã chiến đấu với ma túy nhiều năm mà không gục ngã, nhưng suy cho cùng nó vẫn là thứ nguy hiểm chết người. Những năm ấy hắn biến thành một con người hoàn toàn khác, không chỉ vì đánh mất niềm tin, mà còn vì nỗi đau thể xác ma túy gây ra.
Những kẻ sống về đêm trên đường đều dừng bước, lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt. Họ không biết cô gái mặc đồ bệnh nhân đi đầu là ai, nhưng họ biết người đàn ông đang theo sau, nhìn cô ả không chớp mắt.
Với ý chí phi thường, hắn đã chiến đấu với ma túy nhiều năm mà không gục ngã, nhưng suy cho cùng nó vẫn là thứ nguy hiểm chết người. Những năm ấy hắn biến thành một con người hoàn toàn khác, không chỉ vì đánh mất niềm tin, mà còn vì nỗi đau thể xác ma túy gây ra.
Thay đổi lớn nhất ma túy mang lại cho hắn phải kể đến sức chịu đựng của hắn với sự phản bội.Bác sĩ liến thoắng một tràng, ánh mắt nhanh như tên bắn của Tư Văn cũng cản không kịp. Ông nói xong mới thấy mặt mũi Tư Văn nặng như đeo đá, lạnh cả sống lưng, nghiêng đầu sang hướng khác.
Hắn đánh mất Chu Yên rồi.
Tư Văn siết vòng tay thêm chặt: “Tôi cho cô tiền nhé? Năm triệu được không? Hay năm mươi triệu? Hay cô muốn Dược phẩm Đông Thăng?”
Hắn coi Chu Yên là thứ thuộc quyền sở hữu của mình, thế nên hắn cho mình quyền quyết định cô sẽ tiếp xúc với ai. Từ góc độ của Tư Văn, Chu Yên đã dây dưa với Vi Lễ An, bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của hắn, vậy nên hắn muốn làm gì cô cũng được, bởi vì xưa nay hắn luôn vô lý và quá quắt với cô như thế.
Trước kia tay cô luôn dịu dàng, ở bên Tư Văn lâu rồi, chính hắn đã dạy cô biết phải bỏ đi vẻ dịu dàng, phải thật tàn nhẫn, phải thật độc ác, để đối phương ghi khắc mỗi một vết thương là đến từ ai.
Nhưng giờ đây hắn đã thật sự biết sợ.
Khác với những lần mông lung trước đó, lần này, hắn cảm nhận được nỗi sợ rõ ràng hơn bao giờ hết.
Tư Văn dừng lại, cô khóc, hắn lại đau.
Chu Yên bước đi rất chậm, đá cứa vào bàn chân làm cô đổ máu trên đường, nhưng cô lại không cảm thấy đau. Không gì có thể đau hơn những chuyện Tư Văn đã làm với cô.
***
Cô mơ một giấc chiêm bao đằng đẵng, trong mơ, cô và Chu Tư Nguyên sống bên nhau, đủ đầy không thiếu thứ gì, cô chưa phải là đào, quanh cô là những con người ấm áp, không ai cô lập cô, và cũng chẳng ai buông lời đàm tiếu.
Bác sĩ nổi giận: “Nếu cô không chịu phối hợp, có để lại di chứng gì thì sẽ chỉ thiệt cho chính cô thôi. Cô đã không thiết sống thì ai cũng không ngăn được, nhưng đừng để người khác phải lo lắng thấp thỏm vì cô.”
Chu Yên hôn mê mười tiếng đồng hồ, tỉnh lại vào lúc hai giờ sáng.
Chu Yên trợn mắt, nhắm sức mình không lại nổi thì chuyển sang ngoạm lên tay Tư Văn, cắn đến chảy máu mà hắn vẫn không chịu buông, mày không nhăn lấy một cái. Thấy làm thế không hù được hắn, cô nhả hắn ra, tự cắn chính mình.
Vừa thấy cô mở mắt, Tư Văn hoảng loạn va vào cốc nước, cốc rơi xuống đất vỡ tan tành. Hắn bước đến định sờ mặt cô nhưng lúc gần chạm vào thì lại không dám động vào cô, bèn rụt tay về, chuyển sang quan sát nhịp thở và nhịp tim cô: “Có đau ở đâu không?”
Tư Văn không nghe: “Cô phải về phòng bệnh.”
Thư kí và nhóm quản lý của Dược phẩm Đông Thăng như những con rô bốt mặc âu phục tinh tươm, phẳng phiu, máy móc nối gót hai người.
Chu Yên nhìn trần nhà, không hé môi nửa câu.
Cô ra sức đấm đá Tư Văn, đến khi cơn mệt mỏi sau ca rửa dạ dày trỗi dậy, cô dừng lại: “Thả tôi ra.”
Chu Yên dõi theo hành động của hắn. Hắn thật sự rất quyến rũ, ngay cả khi hắn đang nắm chân cô, vẻ cao quý của hắn vẫn chẳng hề bị ảnh hưởng.
Đó là Tư Văn, gã đàn ông mưu mô thủ đoạn, một tay che trời, người có đóng góp lớn nhất vào GDP của Kỳ Châu, gã khổng lồ hàng đầu của ngành dược phẩm trong nước.
Trước khi rửa dạ dày, ý thức của cô hết sức mơ hồ, cô thấy buồn ngủ nhưng lại không tài nào ngủ được, cảm giác nghẹt thở cứ bám theo cô mãi. Sau khi xong xuôi, cô kiệt sức vì mệt, chìm vào sâu trong giấc ngủ.
Chu Yên không chịu, đá văng giày của hắn, hắn bèn khom người bế bổng cô lên.
Tiếp xúc với đám buôn ma túy và đám nghiện suốt bao năm, hắn lại chưa từng thật sự ghét nó. Chỉ khi đến ngày hắn biết mình bị ruồng bỏ, trong hắn mới trỗi dậy một niềm ác cảm với nghề cảnh sát, và sự căm thù chưa từng có dành cho ma túy.
Cô mơ một giấc chiêm bao đằng đẵng, trong mơ, cô và Chu Tư Nguyên sống bên nhau, đủ đầy không thiếu thứ gì, cô chưa phải là đào, quanh cô là những con người ấm áp, không ai cô lập cô, và cũng chẳng ai buông lời đàm tiếu.
Chu Yên nhìn trần nhà, không hé môi nửa câu.
Cô có một người chồng rất mực thương mình, người hôn cô đầy trân trọng, người cười gọi cô là Yên Yên.
Chương 41
Trong mơ, trông cô hạnh phúc vô cùng.
Thế rồi gương mặt của Tư Văn thình lình xuất hiện, hắn gằn giọng chất vấn: “Chu Yên! Thằng kia là thằng nào!”
Cô có một người chồng rất mực thương mình, người hôn cô đầy trân trọng, người cười gọi cô là Yên Yên.
Vừa dứt lời, hắn gọi ngay cho thư kí, bảo thư kí chuyển toàn bộ tiền mặt của Dược phẩm Đông Thăng vào tài khoản của Chu Yên, đồng thời liên hệ với cố vấn tài chính để tính tổng tài sản cá nhân của hắn, căn cứ vào đó để lập hợp đồng, đề tên bên được tặng cho là Chu Yên.
Cô sợ hãi bỏ chạy về một hướng không tên, tìm đến một căn phòng rộng mười mét vuông nơi chồng cô đang ngủ, cô đi đánh thức anh, toan nói Tư Văn muốn giết anh, thế nhưng khi chồng cô quay sang, cô lại nhìn thấy gương mặt của Tư Văn.
Kể từ khoảnh khắc hắn trở nên lo lắng hãi hùng, giữa hai người đã không còn là quan hệ bao nuôi, hắn đã không còn tư cách để đến gần cô nữa.
Chồng của cô, hóa ra chính là Tư Văn.
Giấc mơ đáng sợ làm cô choàng tỉnh. Tỉnh dậy rồi lại trông thấy bản mặt của Tư Văn, tay hắn nắm chặt tay cô, cô rút tay về, trở mình không muốn nhìn hắn.
Mí mắt Tư Văn hơi giật giật, hàng mi rung rung như được gió vuốt ve. Khi đau, hắn luôn là thế.
Hắn coi Chu Yên là thứ thuộc quyền sở hữu của mình, thế nên hắn cho mình quyền quyết định cô sẽ tiếp xúc với ai. Từ góc độ của Tư Văn, Chu Yên đã dây dưa với Vi Lễ An, bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của hắn, vậy nên hắn muốn làm gì cô cũng được, bởi vì xưa nay hắn luôn vô lý và quá quắt với cô như thế.
Chu Yên nhìn dịch trong chai truyền vào tĩnh mạch trên mu bàn tay, cảm nhận được cơ thể đang dần hồi nước. Cô giành lại được sự sống nhưng chẳng hề thấy vui. Còn sống, cũng tức là còn phải đối mặt với Tư Văn.
Đã là lần thứ chín mà ông trời vẫn không chấp nhận cô, cô muốn sống vì chính mình. Dù mai sau có xảy ra chuyện gì, cô vẫn quyết định đặt dấu chấm hết tại đây.
Đã lần thứ chín mà còn không đi thì cô thật quá rẻ rúng.
Tư Văn dẫn bác sĩ vào song Chu Yên không chịu khám, cũng không trả lời bất cứ câu hỏi nào. Bác sĩ nhìn Tư Văn bất lực, hy vọng hắn có thể nghĩ ra cách để chí ít bệnh nhân chịu nói mình có đau ở đâu không.
Chu Yên há miệng cắn hắn, cắn đến chảy máu cũng không làm Tư Văn thả cô xuống. Nếu đổ máu có thể làm cô vui, hắn có thể để máu mình chảy đến khi khô cạn. Tư Văn hắn chưa bao giờ sợ đổ máu.
Chu Yên tới chỗ thang máy, ấn nút xuống tầng, Tư Văn đi theo sau lưng cô. Cô ra khỏi bệnh viện, lướt qua nhóm nhân viên của Dược phẩm Đông Thăng, bộ đồ bệnh nhân xanh sọc trắng nổi bật dưới ánh đèn đường giữa đêm đen, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Tư Văn thử chìa tay về phía Chu Yên, vừa thoáng chạm thì bị cô hất ra.
Bác sĩ nổi giận: “Nếu cô không chịu phối hợp, có để lại di chứng gì thì sẽ chỉ thiệt cho chính cô thôi. Cô đã không thiết sống thì ai cũng không ngăn được, nhưng đừng để người khác phải lo lắng thấp thỏm vì cô.”
Bác sĩ liến thoắng một tràng, ánh mắt nhanh như tên bắn của Tư Văn cũng cản không kịp. Ông nói xong mới thấy mặt mũi Tư Văn nặng như đeo đá, lạnh cả sống lưng, nghiêng đầu sang hướng khác.
Bác sĩ liến thoắng một tràng, ánh mắt nhanh như tên bắn của Tư Văn cũng cản không kịp. Ông nói xong mới thấy mặt mũi Tư Văn nặng như đeo đá, lạnh cả sống lưng, nghiêng đầu sang hướng khác.
Tư Văn lại một lần nữa vươn tay về phía Chu Yên, lúc này bất kể cô có trốn, có đánh thế nào, hắn vẫn kiên quyết giữ chặt tay cô.
Nhưng giờ đây hắn đã thật sự biết sợ.
Chu Yên vùng mạnh: “Anh bị điên à? Đừng chạm vào tôi!”
Chu Yên cắn răng rút ra một tay, tát một cú bỏng rát lên mặt mình: “Giờ thì nóng rồi đấy.”
Tư Văn ghì lấy cô, lặp lại từng câu bác sĩ vừa hỏi: “Có thấy chóng mặt không?”
Sợ Chu Yên làm tổn thương bản thân, Tư Văn thả tay, ngăn cô lại.
Trước khi rửa dạ dày, ý thức của cô hết sức mơ hồ, cô thấy buồn ngủ nhưng lại không tài nào ngủ được, cảm giác nghẹt thở cứ bám theo cô mãi. Sau khi xong xuôi, cô kiệt sức vì mệt, chìm vào sâu trong giấc ngủ.
Chu Yên trợn mắt, nhắm sức mình không lại nổi thì chuyển sang ngoạm lên tay Tư Văn, cắn đến chảy máu mà hắn vẫn không chịu buông, mày không nhăn lấy một cái. Thấy làm thế không hù được hắn, cô nhả hắn ra, tự cắn chính mình.
Sợ Chu Yên làm tổn thương bản thân, Tư Văn thả tay, ngăn cô lại.
Tư Văn đi theo nhịp chân cô, đến đại lộ trung tâm vào lúc tờ mờ sáng, ánh mắt khóa chặt vào bóng lưng gầy gò trước mắt. Hắn thấy chân cô chảy máu, nhưng cô không chịu để hắn lại gần.
Tư Văn không thể làm gì khác ngoài thả cô xuống.Trong mơ, trông cô hạnh phúc vô cùng.Chu Yên chớp thời cơ xuống giường, băng qua bác sĩ, chạy về phía thang máy. Tư Văn chỉ sải mấy bước đã đuổi kịp. Hắn ôm ghì cô vào lòng bất chấp sự phản kháng, cởi giày nhấc cô dậy rồi đi giày cho cô.
Chu Yên không chịu, đá văng giày của hắn, hắn bèn khom người bế bổng cô lên.
“Nếu anh không chịu thì tôi sẽ cắn lưỡi tự sát.”
Chu Yên lồng lộn cào cấu Tư Văn, để lại vết máu trên cổ và tai hắn.
Hai tay Tư Văn ghìm bờ vai Chu Yên: “Cô đang bị ốm, cô không biết mình đang nói gì.”
Hắn không hẳn là người máu lạnh, nhưng cũng không phải một kẻ đa cảm, hắn không có lòng bao dung với cả thiên hạ, không để bụng đến những chuyện đau khổ người khác gặp phải.
Trước kia tay cô luôn dịu dàng, ở bên Tư Văn lâu rồi, chính hắn đã dạy cô biết phải bỏ đi vẻ dịu dàng, phải thật tàn nhẫn, phải thật độc ác, để đối phương ghi khắc mỗi một vết thương là đến từ ai.
Cô ra sức đấm đá Tư Văn, đến khi cơn mệt mỏi sau ca rửa dạ dày trỗi dậy, cô dừng lại: “Thả tôi ra.”
“Tôi muốn rời khỏi anh.”
Tư Văn không nghe: “Cô phải về phòng bệnh.”
“Nếu anh không chịu thì tôi sẽ cắn lưỡi tự sát.”
Chu Yên chạy vào cây ATM ở cổng khu chung cư, rút đầy một ví tiền, đứng trên bậc thềm quẳng tiền vào mặt Tư Văn vừa chạy đến: “Anh có tiền, anh là nhất, nhưng tôi mới là người quyết định có nhận hay không!”
Tư Văn không rời Chu Yên nửa bước, mắt cứ dính vào cô, sợ mình ngẩn người một giây thôi là cô sẽ biến mất. Ý nghĩ hoang đường là thế mà lại nảy ra trong đầu hắn.
Tư Văn không thể làm gì khác ngoài thả cô xuống.
“Anh buông tha cho tôi đi.”
Trái tim Tư Văn rối bời, chuỗi hạt trấn tĩnh trong lòng hắn bị con dao vô hình của Chu Yên cứa đứt, từng hạt nện xuống đất ầm ầm, át đi cả tiếng mưa trong tháng nóng nhất ngày hạ, khiến hắn kinh hồn bạt vía.
Chu Yên tới chỗ thang máy, ấn nút xuống tầng, Tư Văn đi theo sau lưng cô. Cô ra khỏi bệnh viện, lướt qua nhóm nhân viên của Dược phẩm Đông Thăng, bộ đồ bệnh nhân xanh sọc trắng nổi bật dưới ánh đèn đường giữa đêm đen, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô từng nghe y tá nói cô đã nôn rất nhiều, nôn sạch lên người Tư Văn, nhưng hắn chẳng hề bận tâm đến bản thân mình mà vệ sinh cho cô trước.
Tư Văn thử chìa tay về phía Chu Yên, vừa thoáng chạm thì bị cô hất ra.
Thế thì đã sao?
Thế thì đã sao?
Trông hắn khổ sở thật đấy, nhưng đâu thể vì đó mà xem việc cô lại phải nhập viện như chưa từng xảy ra?
Chu Yên bước đi rất chậm, đá cứa vào bàn chân làm cô đổ máu trên đường, nhưng cô lại không cảm thấy đau. Không gì có thể đau hơn những chuyện Tư Văn đã làm với cô.
Chu Yên vùng mạnh: “Anh bị điên à? Đừng chạm vào tôi!”
Tư Văn đi theo nhịp chân cô, đến đại lộ trung tâm vào lúc tờ mờ sáng, ánh mắt khóa chặt vào bóng lưng gầy gò trước mắt. Hắn thấy chân cô chảy máu, nhưng cô không chịu để hắn lại gần.
Cô sợ hãi bỏ chạy về một hướng không tên, tìm đến một căn phòng rộng mười mét vuông nơi chồng cô đang ngủ, cô đi đánh thức anh, toan nói Tư Văn muốn giết anh, thế nhưng khi chồng cô quay sang, cô lại nhìn thấy gương mặt của Tư Văn.
Kể từ khoảnh khắc hắn trở nên lo lắng hãi hùng, giữa hai người đã không còn là quan hệ bao nuôi, hắn đã không còn tư cách để đến gần cô nữa.
Mảnh đất duy nhất trong tim Tư Văn bắt đầu nổi bão, vẻ u ám bao phủ gương mặt hắn.
Thư kí và nhóm quản lý của Dược phẩm Đông Thăng như những con rô bốt mặc âu phục tinh tươm, phẳng phiu, máy móc nối gót hai người.
Những kẻ sống về đêm trên đường đều dừng bước, lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt. Họ không biết cô gái mặc đồ bệnh nhân đi đầu là ai, nhưng họ biết người đàn ông đang theo sau, nhìn cô ả không chớp mắt.
Vào thời điểm đó, Tư Văn chưa hề ghét ma túy, cho dù hắn đã tận mắt trông thấy xác chết nằm chơ vơ trên phố trong các khu ổ chuột ở nhiều quận, hay thấy gái mại dâm và con nghiện quần nhau ngay giữa đường, những việc đó không can hệ gì đến hắn.
Mí mắt Tư Văn hơi giật giật, hàng mi rung rung như được gió vuốt ve. Khi đau, hắn luôn là thế.
Đó là Tư Văn, gã đàn ông mưu mô thủ đoạn, một tay che trời, người có đóng góp lớn nhất vào GDP của Kỳ Châu, gã khổng lồ hàng đầu của ngành dược phẩm trong nước.
Trong phòng bệnh lặng im như tờ.
Tư Văn lo cho sức khỏe Chu Yên, vừa muốn bế cô, vừa lo mình mà đến gần thì cô lại tự tổn thương bản thân. Mãi đến khi Chu Yên bắt đầu loạng choạng, bước đi ngày một chông chênh, hắn mới quyết đi nhanh tới bế cô lên, áp cánh tay sát miệng cô để ngừa cô thật sự cắn lưỡi tự sát.
Chu Yên há miệng cắn hắn, cắn đến chảy máu cũng không làm Tư Văn thả cô xuống. Nếu đổ máu có thể làm cô vui, hắn có thể để máu mình chảy đến khi khô cạn. Tư Văn hắn chưa bao giờ sợ đổ máu.
Chồng của cô, hóa ra chính là Tư Văn.
Tư Văn ôm Chu Yên về nhà, đoàn đội ở phía sau dừng chân dưới căn hộ.
Vừa bước qua cửa, Tư Văn tiến thẳng đến phòng giữ đồ, đặt Chu Yên lên xô-pha, lấy một đôi tất bông cao cấp đi vào cho cô. Bất chấp điều đó, hai chân cô vẫn lạnh toát, hắn nâng chân cô lên, ủ một hồi không thấy ấm, bèn gục xuống khẽ hà hơi sưởi ấm.
Chu Yên dõi theo hành động của hắn. Hắn thật sự rất quyến rũ, ngay cả khi hắn đang nắm chân cô, vẻ cao quý của hắn vẫn chẳng hề bị ảnh hưởng.
Nước mắt cô trào khóe mi, rơi xuống tay Tư Văn.
Chu Yên nhìn dịch trong chai truyền vào tĩnh mạch trên mu bàn tay, cảm nhận được cơ thể đang dần hồi nước. Cô giành lại được sự sống nhưng chẳng hề thấy vui. Còn sống, cũng tức là còn phải đối mặt với Tư Văn.
Tư Văn dừng lại, cô khóc, hắn lại đau.
Nước mắt cô trào khóe mi, rơi xuống tay Tư Văn.
“Anh buông tha cho tôi đi.”
Mảnh đất duy nhất trong tim Tư Văn bắt đầu nổi bão, vẻ u ám bao phủ gương mặt hắn.
Khi Canada hợp pháp hóa cần sa cách đây vài năm, những người bình thường bắt đầu lo lắng khôn nguôi, những con nghiện thì sung sướng phê pha trên muôn nẻo đường. Họ tin chắc rằng có bước đầu thì tất có bước hai, sớm muộn sẽ có ngày tất cả các loại ma túy được hợp pháp hóa.
Sao Chu Yên có thể bỏ hắn mà đi?
Hắn ôm chầm lấy cô: “Tôi sẽ xem như cô chưa nói gì.”
Chu Yên lặp lại lần nữa: “Anh buông tha cho tôi đi.”
Tư Văn siết vòng tay thêm chặt: “Tôi cho cô tiền nhé? Năm triệu được không? Hay năm mươi triệu? Hay cô muốn Dược phẩm Đông Thăng?”
Vừa dứt lời, hắn gọi ngay cho thư kí, bảo thư kí chuyển toàn bộ tiền mặt của Dược phẩm Đông Thăng vào tài khoản của Chu Yên, đồng thời liên hệ với cố vấn tài chính để tính tổng tài sản cá nhân của hắn, căn cứ vào đó để lập hợp đồng, đề tên bên được tặng cho là Chu Yên.
Nhân lúc hắn dành một tay cầm điện thoại, Chu Yên đẩy hắn rồi lao ra cửa, cầm theo túi xách trên tủ ở lối thông thủy. Tư Văn không buồn dặn dò người ở đầu dây bên kia nữa, vội vã đuổi theo cô.
Chu Yên giật phăng áo bệnh nhân, cúc áo đứt phựt, phơi bộ ngực trần: “Chơi đi. Chơi xong tôi có thể đi chứ?”
Chu Yên chạy vào cây ATM ở cổng khu chung cư, rút đầy một ví tiền, đứng trên bậc thềm quẳng tiền vào mặt Tư Văn vừa chạy đến: “Anh có tiền, anh là nhất, nhưng tôi mới là người quyết định có nhận hay không!”
Tư Văn đứng bất động, mặc cho cô ném thỏa thích, đợi cô dừng lại, hắn bước đến ôm cô, hiếm khi dịu giọng một lần: “Vậy cô muốn gì?”
“Tôi muốn rời khỏi anh.”
Hai tay Tư Văn ghìm bờ vai Chu Yên: “Cô đang bị ốm, cô không biết mình đang nói gì.”
“Tôi không ốm.”
Tư Văn hôn lên mặt, lên cổ cô: “Cô đang ốm, người cô lạnh lắm.”
Chu Yên cắn răng rút ra một tay, tát một cú bỏng rát lên mặt mình: “Giờ thì nóng rồi đấy.”
Tư Văn đè cô lên cửa cây ATM,Chu Yên lặp lại lần nữa: “Anh buông tha cho tôi đi.” mắt long sòng sọc, gầm lên như con sư tử: “Giờ vẫn còn chưa hết tháng! Cô không được đi! Cô vẫn còn nợ tôi! Tôi vẫn muốn chơi cô! Tôi vẫn có thể chơi cô được!”
Khi ấy hắn dùng ma túy vì mục đích phòng chống ma túy, tuy cơ thể phải hứng chịu nỗi đau nhưng niềm tin vẫn còn đó. Sau khi bị bỏ rơi, niềm tin của hắn sụp đổ, từ đây ma túy bắt đầu ăn mòn hắn.
Chu Yên giật phăng áo bệnh nhân, cúc áo đứt phựt, phơi bộ ngực trần: “Chơi đi. Chơi xong tôi có thể đi chứ?”
Trái tim Tư Văn rối bời, chuỗi hạt trấn tĩnh trong lòng hắn bị con dao vô hình của Chu Yên cứa đứt, từng hạt nện xuống đất ầm ầm, át đi cả tiếng mưa trong tháng nóng nhất ngày hạ, khiến hắn kinh hồn bạt vía.
Sao Chu Yên có thể bỏ hắn mà đi?
Hơi thở của hắn trở nên dồn dập, đôi môi tái ngắt run rẩy, chẳng khác nào một kẻ thất bại ê chề.
Hắn đánh mất Chu Yên rồi.