Phong Nguyệt - Tô Tha

Chương 3




Edit | Beta: Manh, MDL & Cá

Khu đất Truyền Quốc ở Đông Thành là lô bất động sản đầu tiên được khai thác ở Kỳ Châu, tuy nhiên, quyền sử dụng đã hết hạn từ năm năm trước. Về sau Công ty Bất động sản Tây Lâm giành được quyền xây dựng, tháng Sáu cùng năm mở phiên giao dịch, hiện nay tỷ lệ vào ở đã lên đến tám mươi phần trăm.

Ở đây, căn hộ có diện tích khiêm tốn nhất cũng phải ngốn hơn sáu triệu. Đích đến của Chu Yên là căn hộ lớn nhất.

Trước đó, Thẩm Ngọc Điệp chẳng thiết tha gì với đứa bé không rõ cha này, song khi con chào đời, suy nghĩ của bà lại thay đổi. Nhìn sinh mệnh bé bỏng nọ, bà như tìm lại được mục đích sống, từ đây nhận việc thêm siêng. Nhưng khi ấy tin bà mắc bệnh đã truyền xa, chẳng ai muốn tìm đến bà nữa.

Dọn phòng tắm xong, Chu Yên vào bếp, cứ thế trần truồng đeo tạp dề làm bữa tối cho Tư Văn. Hắn thích món thịt lợn thái sợi xào ớt cô nấu, tuy hắn chưa bao giờ nói, nhưng lần nào cũng ăn thêm mấy bát cơm. Trong tủ lạnh vẫn còn đồ cô mua từ hôm qua, biết hôm nay hắn sẽ về nước nên cô đã chuẩn bị tươm tất, để không phải cuống cuồng lao ra chợ nếu hắn đột nhiên cảm thấy đói.

Taxi dừng trước cổng khu chung cư. Sau khi quét mã trả tiền, Chu Yên cà thẻ tiến vào trong. Đến đây đã không biết bao nhiêu lần, cô hướng thẳng đến tòa số sáu, phòng 2303.

Cô lắc đầu: “Chưa.”

Bước vào căn hộ, Chu Yên loáng thoáng nghe thấy tiếng nước. Cô đặt thẻ từ ở sảnh, sau đó tháo giày, vừa cởi đồ vừa đi chân trần về phía phòng tắm. Dừng trước cửa lấy khăn bông trên giá rồi vào chà lưng cho người đang tắm dưới vòi sen, cô hoàn toàn dửng dưng trước tấm thân chằng chịt những sẹo là sẹo. Cô đã thấy nó quá nhiều lần.

Hai mươi năm trước, Kỳ Châu từng có một nàng đào nổi như cồn tên Thẩm Ngọc Điệp. Trước khi lỡ bước, bà là một người mẹ đơn thân đang nuôi đứa con gái mới hai tuổi, ấy chính là Chu Yên. Sểnh chân rồi, bà tống Chu Yên đi. Sau mấy năm sống cuộc sống không ra người, bà trở thành gái gọi đắt giá nhất đất Kỳ Châu.

Có lẽ chẳng ai quen thuộc với cơ thể này hơn cô.

Tình cảnh của cô lúc ấy chẳng khá hơn những năm cuối đời của mẹ là bao, một ngày làm quần quật bốn công việc khác nhau, đôi tay chai sần, mặt mày nứt nẻ mà vẫn không sao gánh nổi chi phí điều trị của em trai. Đương lúc cô nản lòng, mụ má mì từng dìu dắt mẹ đến mách nước cho cô, bảo cô đi bán mình.

Chu Tư Nguyên lắc đầu: “Em có nghịch đất đâu.”

Người vốn đưa lưng về phía cô quay lại, để mặc cho cô lau mình: “Mấy giờ rồi?”

“Tám giờ.”

Hắn cầm đũa lên, chẳng buồn nâng mí: “Chu Yên, tôi là ai?”

“Tám giờ.”

“Chị à?”

Bước vào căn hộ, Chu Yên loáng thoáng nghe thấy tiếng nước. Cô đặt thẻ từ ở lối sảnh vào, sau đó tháo giày, vừa cởi đồ vừa đi chân trần về phía phòng tắm. Cô dừng trước cửa lấy khăn bông trên giá, rồi vào chà lưng cho người đang tắm dưới vòi sen, hoàn toàn dửng dưng trước tấm thân chằng chịt những sẹo là sẹo. Cô đã thấy nó quá nhiều lần.

“Mấy giờ cơ?”

Thời điểm đó, cô mới đỗ đại học, học phí tốn hơn sáu ngàn. Cha mẹ nuôi vốn đã không muốn cho cô đi học, tách khỏi họ rồi, cô càng không có tiền để học.

Chu Tư Nguyên cúi đầu, có lẽ thấy không giấu nổi nữa, cậu mới khẽ đáp: “Các bạn bảo em là thằng con hoang không cha không mẹ.”

Về sau bà bị má mì hãm hại, đi du lịch Quảng Châu hai tuần cùng một vị khách về thì bị nhiễm bệnh lây qua đường tình dục. Bà bụng mang dạ chửa đã bốn tháng, bác sĩ nói nếu phá thai lần nữa có thể sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng, vậy nên bà đành đẻ đứa bé ra.

“Tám giờ.”

Chu Tư Nguyên vòng tay ôm cô, rất lâu sau mới nói: “Các bạn còn bảo em bẩn nữa. Em không hiểu chị à, ngày nào em cũng tắm mà.”

Tư Văn về phòng mặc áo ba lỗ và quần thể thao bó ống, bộ đồ khiến cơ bắp của hắn trông nổi bật hơn cả khi ở trần. Hắn vào bàn ăn, Chu Yên cũng ngồi xuống, múc cho hắn một bát canh.

Hắn thình lình siết cổ tay cô đau điếng, khiến cô bất giác đánh rơi khăn, rồi hắn thả cô ra, lùi về hai bước: “Nhặt lên.”

Chịu ảnh hưởng của tư tưởng truyền thống, mới đầu Chu Yên không bằng lòng, nhưng oái ăm một nỗi là chẳng có con đường nào kiếm tiền nhanh hơn thế ngoài đi vay.

Cuối cùng, như một điều tất yếu, cô sa ngã.

Chu Yên ngồi xuống nhặt khăn, đang định đứng dậy thì bị hắn giữ ghì đầu, không cục cựa nổi.

Có lẽ chẳng ai quen thuộc với cơ thể này hơn cô.

Chu Yên nhìn vào mắt cậu, nhưng thật sự không thể cầm lòng nhìn thêm nữa, cô đứng dậy, hỏi: “Có đói không? Ăn gì để chị nấu.”

Người hắn nóng hầm hập: “Há mồm.”

Chu Yên mở miệng, cuống họng đã quen việc nên chẳng hề có cảm giác buồn nôn. Cô cẩn thận nâng vật kia lên, đưa lưỡi vẽ lại những đường vân nổi cộm, thi thoảng trao cho hắn cái nhìn say đắm.

Chu Yên mở miệng, cuống họng đã quen việc nên chẳng hề có cảm giác buồn nôn. Cô cẩn thận nâng vật kia lên, đưa lưỡi vẽ lại những đường vân nổi cộm, thi thoảng trao cho hắn cái nhìn say đắm.

Mà đi vay cô cũng đã từng thử, cô vẫn nhớ như in cái ngày mụ Hồng dẫn cô đến ngân hàng, người phụ nữ ngồi đằng sau ô cửa nhìn cô một lượt từ đầu tới chân rồi nói giọng chẳng mấy hòa nhã: “Em không có hộ khẩu hả? Hộ khẩu và chứng minh thư không khớp, ngân hàng không xử lý cho đâu.”

Lửa giận trong lòng Chu Yên tắt ngóm. Mi cô giần giật, từ từ nâng tay: “Em qua đây.”

Hắn không thích cô ngây đơ như một cái xác, mà muốn thấy vẻ hoan lạc nơi cô.

Chu Yên ôm em trai, hôn lên đỉnh đầu cậu: “Tụi nó xạo đấy. Em còn có chị, con hoang là con hoang thế nào.”

Cô thuê căn hộ gồm hai phòng ngủ, một phòng khách tại một chung cư xây dựng trái phép ở phía Nam với giá bốn ngàn rưỡi mỗi tháng. Khu ấy có vị trí khá đẹp, nếu căn hộ không quá tồi tàn thì có khi đã phải trả sáu ngàn.

Chu Yên biết rõ từng thói quen của hắn, chúng đã ăn sâu vào tiềm thức của cô. Giả vờ sướng thôi mà, cái này cô làm được.

Mỗi khi xong việc, Tư Văn thường không muốn ngó ngàng gì đến cô. Hắn ra ngoài lấy lon bia trong tủ lạnh, bật nắp nhấp một ngụm, tiện tay mở tivi. Màn hình phát một trận bóng NBA đang dang dở.

Hơi thở của hắn dần trở nên dồn dập, sau cùng như trút được gánh nặng.

Chu Yên nuốt hết tất cả, còn tỉ mỉ dùng tay quệt nốt những gì còn sót trên cằm và hai má, sau đó mút sạch dưới cái nhìn chằm chặp của hắn, đoạn đứng dậy vò sạch khăn rồi treo lên giá.

Thoạt đầu Chu Yên đồng ý suy nghĩ lại, dù cô biết họ đã luống tuổi và bị vô sinh nên mới muốn nuôi cô để có người chăm bẵm lúc về già, chứ chẳng phải thật lòng yêu thương gì cô. Nhưng khi trông thấy cậu bé gầy trơ xương nằm trên giường bệnh viện, cô đã dứt khoát ký giấy nợ một trăm ngàn, cam kết sẽ trả hết trong vòng năm năm, sau đó rời đi không ngoảnh lại.

Mỗi khi xong việc, Tư Văn thường không muốn ngó ngàng gì đến cô. Hắn ra ngoài lấy lon bia trong tủ lạnh, bật nắp nhấp một ngụm, tiện tay mở tivi. Màn hình phát một trận bóng NBA đang dang dở.

Về đến nhà, Chu Yên bật đèn rồi ra ban công. Quần áo đã được cất hết.

Dọn phòng tắm xong, Chu Yên vào bếp, cứ thế trần truồng đeo tạp dề làm bữa tối cho Tư Văn. Hắn thích món thịt lợn thái sợi xào ớt cô nấu, tuy hắn chưa bao giờ nói, nhưng lần nào cũng ăn thêm mấy bát cơm. Trong tủ lạnh vẫn còn đồ cô mua từ hôm qua, biết hôm nay hắn sẽ về nước nên cô đã chuẩn bị tươm tất, để không phải cuống cuồng lao ra chợ nếu hắn đột nhiên cảm thấy đói.

Hắn không thích cô ngây đơ như một cái xác, mà muốn thấy vẻ hoan lạc nơi cô.

Nấu nướng xong xuôi, trận bóng cũng đi đến hồi kết.

Ở cái thành phố này, người cần vay vốn sinh viên thì chẳng tới phiên. Kẻ vay được, thì lại không thật sự cần.

“Tám giờ.”

Tư Văn về phòng mặc áo ba lỗ và quần thể thao bó ống, bộ đồ khiến cơ bắp của hắn trông nổi bật hơn cả khi ở trần. Hắn vào bàn ăn, Chu Yên cũng ngồi xuống, múc cho hắn một bát canh.

Nấu nướng xong xuôi, trận bóng cũng đi đến hồi kết.

Hắn cầm đũa lên, chẳng buồn nâng mí: “Chu Yên, tôi là ai?”

“Tư Văn.”

Hắn cảm thấy đáp án này không đúng: “Tôi là ai?”

Cô quay đầu, thấy Chu Tư Nguyên thì nhíu mày: “Sao em không đến lớp phụ đạo?”

Chu Tư Nguyên mím môi, lảng sang chuyện khác: “Chị về sớm thế.”

Chu Yên buông thìa, đứng dậy: “Bố.”

Bấy giờ hắn mới ngước mắt: “Bố cho bay lên bàn chưa?”

***

Cô lắc đầu: “Chưa.”

Mỗi khi cắn thuốc, tâm trạng khá khẩm hơn chút đỉnh, Tư Văn sẽ cho cô rất nhiều quyền lợi, chẳng hạn như mút ngực cô thay vì nhay cắn, ôm cô ngủ, hôn lên mặt cô, cho phép cô đi giày của hắn hay ngồi ăn cùng hắn.

“Thế sao bay chưa cút?”

Bấy giờ cậu mới bước đến.

Chu Yên cởi tạp dề, thay quần áo rồi rời đi.

Mỗi khi cắn thuốc, tâm trạng khá khẩm hơn chút đỉnh, Tư Văn sẽ cho cô rất nhiều quyền lợi, chẳng hạn như mút ngực cô thay vì nhay cắn, ôm cô ngủ, hôn lên mặt cô, cho phép cô đi giày của hắn hay ngồi ăn cùng hắn.

Chu Yên biết rõ từng thói quen của hắn, chúng đã ăn sâu vào tiềm thức của cô. Giả vờ sướng thôi mà, cái này cô làm được.

Còn lúc hắn khó ở, chỉ riêng việc cô ở chung một chỗ với hắn cũng đã là sai.

Ra khỏi khu chung cư, sấm đánh đì đùng, mưa giông kéo đến. Chu Yên vội vã gọi xe về, quần áo ở nhà vẫn còn đang phơi ngoài ban công.

Một tháng sau khi bà mất, Chu Yên mới hay tin. Biết mình có một đứa em trai, cô tỏ ý muốn chăm sóc cậu. Cha mẹ nuôi không chịu, họ bảo, mấy năm nay cô ăn bao nhiêu của nhà họ, ói ra bằng hết rồi hãy mơ đến chuyện về.

Cô thuê căn hộ gồm hai phòng ngủ, một phòng khách tại một chung cư xây dựng trái phép ở phía Nam với giá bốn ngàn rưỡi mỗi tháng. Khu ấy có vị trí khá đẹp, nếu căn hộ không quá tồi tàn thì có khi đã phải trả sáu ngàn.

Móng tay Chu Yên cào mạnh lên thớt.

Nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng, có cố gắng cũng chẳng ích gì, nên cô mới buông tay hoàn toàn.

Về đến nhà, Chu Yên bật đèn rồi ra ban công. Quần áo đã được cất hết.

“Chị à?”

Cô quay đầu, thấy Chu Tư Nguyên thì nhíu mày: “Sao em không đến lớp phụ đạo?”

Chu Tư Nguyên chẳng muốn ăn gì, xoay lưng về phòng: “Em chưa làm xong bài, để em làm nốt đã.”

Chu Tư Nguyên mím môi, lảng sang chuyện khác: “Chị về sớm thế.”

Nhưng vô ích. Họ có vô vàn lý do cho việc không xử lý được.

Chu Yên kéo ghế ngồi xuống, nhìn cậu: “Chị đang hỏi tại sao em lại không đến lớp phụ đạo?”

“Thế sao bay chưa cút?”

Chu Tư Nguyên cúi đầu, có lẽ thấy không giấu nổi nữa, cậu mới khẽ đáp: “Các bạn bảo em là thằng con hoang không cha không mẹ.”

Khốn một nỗi đứa trẻ vừa lọt lòng đã mắc bệnh lậu, người ta bảo bé bị nhiễm vi khuẩn khi đi qua âm đạo trong cơ thể mẹ.

Lửa giận trong lòng Chu Yên tắt ngóm. Mi cô giần giật, từ từ nâng tay: “Em qua đây.”

Chu Tư Nguyên liếc tay cô, đứng chôn chân tại chỗ.

Chu Yên kéo ghế ngồi xuống, nhìn cậu: “Chị đang hỏi tại sao em lại không đến lớp phụ đạo?”

Cô lặp lại: “Qua đây nào.”

Bấy giờ cậu mới bước đến.

“Mấy giờ cơ?”

Chu Yên ôm em trai, hôn lên đỉnh đầu cậu: “Tụi nó xạo đấy. Em còn có chị, con hoang là con hoang thế nào.”

Chu Tư Nguyên vòng tay ôm cô, rất lâu sau mới nói: “Các bạn còn bảo em bẩn nữa. Em không hiểu chị à, ngày nào em cũng tắm mà.”

Chu Yên nghe mà lặng người, nỗi xót xa in hằn trên gương mặt, đến khi bình tâm hơn, cô mới thả Chu Tư Nguyên ra, xoa má cậu thủ thỉ: “Em lại nghịch đất đúng không, nghịch đất là tè dầm đấy biết chưa hả? Sau này không được như thế nữa nhé.”

Chu Tư Nguyên lắc đầu: “Em có nghịch đất đâu.”

Chu Yên nhìn vào mắt cậu, nhưng thật sự không thể cầm lòng nhìn thêm nữa, cô đứng dậy, hỏi: “Có đói không? Ăn gì để chị nấu.”

Chu Tư Nguyên chẳng muốn ăn gì, xoay lưng về phòng: “Em chưa làm xong bài, để em làm nốt đã.”

Chu Yên nghe mà lặng người, nỗi xót xa in hằn trên gương mặt, đến khi bình tâm hơn, cô mới thả Chu Tư Nguyên ra, xoa má cậu thủ thỉ: “Em lại nghịch đất đúng không, nghịch đất là tè dầm đấy biết chưa hả? Sau này không được như thế nữa nhé.”

Móng tay Chu Yên cào mạnh lên thớt.

Ở đây, căn hộ có diện tích khiêm tốn nhất cũng phải ngốn hơn sáu triệu, mà đích đến của Chu Yên lại là căn hộ lớn nhất.

Bấy giờ hắn mới ngước mắt: “Bố cho bay lên bàn chưa?”

***

Hai mươi năm trước, Kỳ Châu từng có một nàng đào nổi như cồn tên Thẩm Ngọc Điệp. Trước khi lỡ bước, bà là một người mẹ đơn thân đang nuôi đứa con gái mới hai tuổi, ấy chính là Chu Yên. Sểnh chân rồi, bà tống Chu Yên đi. Sau mấy năm sống cuộc sống không ra người, bà trở thành gái gọi đắt giá nhất đất Kỳ Châu.

Còn lúc hắn khó ở, chỉ riêng việc cô ở chung một chỗ với hắn cũng đã là sai.

Về sau bà bị má mì hãm hại, đi du lịch Quảng Châu hai tuần cùng một vị khách về thì bị nhiễm bệnh lây qua đường tình dục. Bà bụng mang dạ chửa đã bốn tháng, bác sĩ nói nếu phá thai lần nữa có thể sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng, vậy nên bà đành đẻ đứa bé ra.

Khốn một nỗi đứa trẻ vừa lọt lòng đã mắc bệnh lậu, người ta bảo bé bị nhiễm vi khuẩn khi đi qua âm đạo trong cơ thể mẹ.

Taxi dừng trước cổng khu chung cư. Sau khi quét mã trả tiền, Chu Yên cà thẻ tiến vào trong. Đến đây đã không biết bao nhiêu lần, cô hướng thẳng đến tòa số sáu, phòng 2303.

Trước đó, Thẩm Ngọc Điệp chẳng thiết tha gì với đứa bé không rõ cha này, song khi con chào đời, suy nghĩ của bà lại thay đổi. Nhìn sinh mệnh bé bỏng nọ, bà như tìm lại được mục đích sống, từ đây nhận việc thêm siêng. Nhưng khi ấy tin bà mắc bệnh đã truyền xa, chẳng ai muốn tìm đến bà nữa.

Những năm ấy, dù sống rất chật vật nhưng bà chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đón con về để đỡ đần phần nào, cứ thế đến tận lúc bà lên cơn nghiện rồi chết trước cửa nhà.

Người vốn đưa lưng về phía cô quay lại, để mặc cho cô lau mình: “Mấy giờ rồi?”

Một tháng sau khi bà mất, Chu Yên mới hay tin. Biết mình có một đứa em trai, cô tỏ ý muốn chăm sóc cậu. Cha mẹ nuôi không chịu, họ bảo, mấy năm nay cô ăn bao nhiêu của nhà họ, ói ra bằng hết rồi hãy mơ đến chuyện về.

Thoạt đầu Chu Yên đồng ý suy nghĩ lại, dù cô biết họ đã luống tuổi và bị vô sinh nên mới muốn nuôi cô để có người chăm bẵm lúc về già, chứ chẳng phải thật lòng yêu thương gì cô. Nhưng khi trông thấy cậu bé gầy trơ xương nằm trên giường bệnh viện, cô đã dứt khoát ký giấy nợ một trăm ngàn, cam kết sẽ trả hết trong vòng năm năm, sau đó rời đi không ngoảnh lại.

Chu Tư Nguyên liếc tay cô, đứng chôn chân tại chỗ.

Thời điểm đó, cô mới đỗ đại học, học phí tốn hơn sáu ngàn. Cha mẹ nuôi vốn đã không muốn cho cô đi học, tách khỏi họ rồi, cô càng không có tiền để học.

Người hắn nóng hầm hập: “Há mồm.”

Tình cảnh của cô lúc ấy chẳng khá hơn những năm cuối đời của mẹ là bao, một ngày làm quần quật bốn công việc khác nhau, đôi tay chai sần, mặt mày nứt nẻ mà vẫn không sao gánh nổi chi phí điều trị của em trai. Đương lúc cô nản lòng, mụ má mì từng dìu dắt mẹ đến mách nước cho cô, bảo cô đi bán mình.

Chu Yên buông thìa, đứng dậy: “Bố.”

Chịu ảnh hưởng của tư tưởng truyền thống, mới đầu Chu Yên không bằng lòng, nhưng oái ăm một nỗi là chẳng có con đường nào kiếm tiền nhanh hơn thế ngoài đi vay.

Mà đi vay cô cũng đã từng thử, cô vẫn nhớ như in cái ngày mụ Hồng dẫn cô đến ngân hàng, người phụ nữ ngồi đằng sau ô cửa nhìn cô một lượt từ đầu tới chân rồi nói giọng chẳng mấy hòa nhã: “Em không có hộ khẩu hả? Hộ khẩu và chứng minh thư không khớp, ngân hàng không xử lý cho đâu.”

Cô xòe giấy báo trúng tuyển ra ngay trước mặt chị ta, lớn tiếng khẩn cầu: “Xin chị xem giúp em, xem giúp em một chút thôi, em đỗ thật mà!”

Nhưng vô ích. Họ có vô vàn lý do cho việc không xử lý được.

Ở cái thành phố này, người cần vay vốn sinh viên thì chẳng tới phiên. Kẻ vay được, thì lại không thật sự cần.

Cuối cùng, như một điều tất yếu, cô sa ngã.

Chu Yên ngồi xuống nhặt khăn, đang định đứng dậy thì bị hắn giữ ghì đầu, không cục cựa nổi.

Kì thật, cô đã từng thử cố gắng.

Nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng, có cố gắng cũng chẳng ích gì, nên cô mới buông tay hoàn toàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.