Edit | Beta: Manh & MDL
Suốt buổi tối Chu Yên không bị gọi đi tiếp khách, đến nửa đêm, cô bèn về nhà.
Con Chevrolet second-hand lại chết máy lần thứ tư trong tháng, đến nước này thì phải đi sửa thôi. Đòi tiền Tư Văn vậy.
Chu Yên rời khỏi bãi đỗ, lên mạng đặt một cuốc taxi. Cô đứng ngáp dài bên lề đường, sụt sịt lấy bao thuốc ra châm một điếu, gương mặt xinh đẹp ẩn hiện sau làn khói lảng bảng, lại như toát lên một ý vị khác.
Thuốc lá, nếu đủ quyết tâm thì việc cai hẳn là hoàn toàn khả thi.
Nhưng với ma túy thì khác.
Có người bảo, trừ một số loại ma túy mạnh dùng một liều tất nghiện, còn lại phần lớn các chất gây nghiện đều có thể cai được, ví dụ như morphine, methadone hay heroin. Điều này phụ thuộc vào sức khỏe và ý chí của người nghiện, nhiều người vốn không muốn cai nên mới không dứt ra được.
Chu Yên thấy cũng không hẳn là thế.
Chu Tư Nguyên nghiện ma túy từ trong bụng mẹ, cậu thèm nhớ ma túy, nhưng lại không biết rằng ma túy chính là thứ làm cậu đau, nay đã được cách ly khỏi môi trường ma túy nên cậu mới có hy vọng cai nghiện.
Tuy nhiên, trường hợp của Chu Tư Nguyên khủng khiếp ở chỗ, về sau cậu tuyệt đối không được tìm hiểu quá nhiều về ma túy, cũng như không được tiếp xúc với môi trường hút chích, bằng không sẽ rất dễ tái nghiện.
Người lớn hầu như ai cũng thấy mình khổ, từ đó dễ sinh ra tâm lý buông thả, dẫn đến rất nhiều trường hợp tái nghiện. Có thể ban đầu họ vì một nguyên nhân phức tạp nào đó mà bị đẩy vào đường nghiện ngập, nhưng một khi tái nghiện, tức là sâu trong tiềm thức họ đã tự nguyện bước tiếp trên con đường này.
Ngắn gọn là, họ muốn cai nghiện, nhưng thâm tâm họ mong điều ngược lại.
Ma túy đáng sợ vậy đấy. Nó hủy hoại cuộc sống con người, ăn mòn ý chí của họ.
Taxi đã muộn hai phút, bác tài gọi tới báo đường Đông Tương đang bị kẹt xe, chừng năm phút nữa mới đến điểm hẹn. Chu Yên cũng không giục, giờ có về sớm hơn mấy phút thì Chu Tư Nguyên cũng đã ngủ.
Đúng năm phút sau có xe chạy tới, không chỉ một mà là hai chiếc.
Chu Yên chẳng buồn nhìn con Jaguar của Tư Văn, đi thẳng về phía chiếc taxi. Tư Văn xuống xe, níu cô lại. Cô để mặc cho hắn kéo mình, bởi có cố vùng ra cũng vô ích.
Sức lực Tư Văn đến đâu, cô trải nghiệm bốn năm cũng đủ nhớ đời rồi. Cứ nhìn cái cách hắn làm tình cả tiếng vẫn không bắn là hiểu, thậm chí hắn còn chẳng cần dùng thuốc.
Tư Văn hầm hầm đè Chu Yên lên cửa xe: “Dám cúp máy giữa chừng, cô chán sống à?”
Chu Yên giương mắt nhìn hắn: “Anh vẫn tìm được tôi đấy thây?”
Tư Văn bóp cằm cô, ngón tay lún vào da thịt: “Cô phải biết mình là thứ gì chứ.”
Chu Yên nhíu mày vì đau. Tư Văn lập tức lơi tay, gương mặt nhăn nhó cũng thoáng dịu lại.
Bắt được biểu cảm ấy, Chu Yên vô thức đứng thẳng dậy, đẩy hắn ra như một đứa trẻ hờn dỗi: “Tôi không phải một món đồ, xin anh để tôi yên giùm. Anh hết việc để làm hay sao mà cứ suốt ngày theo dõi tôi thế?”
Bác tài vẫn đỗ ở đầu kia, đợi mãi không thấy khách đâu nên bèn gọi lại. Tư Văn mò tay vào túi cô, ngắt luôn máy.
Mẹ kiếp. Chu Yên chẳng muốn tốn thêm nước bọt với hắn nữa.
Thấy cô lại về với cái vẻ vô cảm, Tư Văn đè lên hai tay cô, giam cô trước cửa xe, len vào giữa hai chân cô, từ từ nâng gối đến gần suối nguồn nguyên thủy: “Chẳng phải tôi đã nói cô không có tư cách chống đối tôi sao?”
Chu Yên không nhúc nhích, nhưng ánh mắt trừng trừng đã tỏ rõ ý kháng cự.
Ngay khi Tư Văn sắp chạm đích thì di động có cuộc gọi đến. Hắn đành dùng thắt lưng trói tay cô lại rồi một tay giữ dây, tay kia lấy điện thoại ra nghe máy.
Chu Yên dán mắt vào Tư Văn. Hắn nói được vài câu, thấy cô nhìn mình thì thoáng chau mày, quay sang hướng khác. Cô cụp mắt, nhìn xuống bắp chân hắn.
Hắn có đôi chân thon dài thẳng tắp, mặc quần không lộ rõ lắm, lúc cởi ra thì đến phụ nữ cũng phải ganh tị. Đặc biệt là phần bắp chân, không hề bị thô to chút nào. Nếu được chọn thì thú thật cô thích liếm chân của hắn hơn.
Hiềm một nỗi, chỉ có cơ bụng và thứ kia của hắn là nhạy cảm hơn cả, thế nên thường hắn sẽ bảo cô liếm mút mấy chỗ đó. Những lúc ấy, Tư Văn trông vẫn vững vàng như núi, nhưng ánh mắt thì đã mơ màng tự bao giờ, đê mê quên cả trời trăng mây gió, đắm mình trong hoang đàng trụy lạc.
Quả nhiên bản chất đàn ông là tinh trùng lên não. Hừ.
Trong phút đăm chiêu, Chu Yên vô thức đá vào cẳng chân Tư Văn. Hắn ngoái lại, nhướng mày nhìn cô, mắt lộ vẻ chất vấn. Chu Yên điềm nhiên trông sang nơi khác, nom vô tội cực kì, cứ như đang nói: Không phải tôi.
Tư Văn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, hắn bóp má Chu Yên, quay mặt cô về phía mình rồi ghé sát: “Có phải tôi chiều cô quá rồi không?”
Hai người mặt kề mặt, hơi thở như hòa làm một.
“Tôi phải về nhà.”
Tư Văn mở cửa ô tô. Chu Yên không vào: “Nhà của tôi.”
Hắn bế thốc cô lên, ném vào trong xe: “Cô lấy quyền gì mà đòi hỏi.”
Chu Yên nhích sát ra ngoài, mắt chỉ nhìn cảnh sau ô cửa, lờ tịt Tư Văn đi.
***
Tư Văn lái xe về chung cư, vừa đến dưới tầng, Chu Yên lập tức mở cửa lao ra ngoài. Tư Văn với ưu thế hình thể trời cho dễ dàng chộp eo kéo ngay cô về, khóa lại thật chặt trong lòng. Nhưng Chu Yên nào chịu để yên, còn đạp luôn lên giày của hắn.
Càng ngày càng càn rỡ, cô lại nốc rượu hay cắn thuốc đấy ư?
Cả hai đều không phải đáp án đúng. Thật ra từ lúc Tư Văn bóp cổ Chu Yên, sau lại lo sợ ôm chặt cô vào lòng rồi cả hai lại tiếp tục ân ái, mối quan hệ này đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Hoặc có khi còn sớm hơn thế.
Chu Yên ngày càng được đà lên mặt, mà sự tàn nhẫn của Tư Văn nay cũng chỉ còn ở vẻ ngoài. Nhưng giữa họ chẳng ai chịu thừa nhận điều đó, mà không, đến đối mặt với nó họ còn không muốn nữa là.
Tư Văn vác luôn cô gái ương bướng trước mặt lên vai rồi đi lên lầu. Hắn mở cửa vào nhà, khoái trái lại rồi ném cô lên xô-pha, cởi chiếc thắt lưng đang trói tay cô xong liền đè cô xuống. Hơi thở nóng bỏng phả vào bờ mi, làm mắt cô lấp loáng ánh nước: “Đừng khiêu khích tôi, tôi sẽ chơi chết cô đấy.”
Chu Yên đã chai lì trước kiểu hăm dọa này từ lâu, còn điềm nhiên điểm lại cho hắn nghe: “Bốn năm trước, trong văn phòng của anh, anh nện mạnh đến nỗi tôi phải vào viện, âm đạo bị rách bốn xen-ti-mét. Tháng Sáu cùng năm, anh giữ rịt tôi trên giường, tôi không nhớ nổi anh đã đòi bao nhiêu lần, cuối cùng tôi phải vào viện vì mất nước. Về sau còn có nhiều lần tồi tệ hơn thế, nhưng vì năm đó là năm đầu ở cạnh anh nên tôi có ấn tượng sâu sắc.”
Cô vẫn nhớ mấy bận sau khi cô phẫu thuật xong, trong lúc Tư Văn trò chuyện với bác sĩ, cô y tá bên cạnh cứ nhìn hắn đắm đuối.
Ai có thể ngờ kẻ hại cô ra nông nỗi ấy lại chính là người đàn ông có vẻ ngoài trau chuốt, từng cử chỉ đều khiến con người ta rung rinh này chứ?
Ngoại trừ mang thai, chẳng có gì mà cô và Tư Văn chưa từng thử.
Nên còn gì để sợ nữa đâu? Chẳng thà hắn bảo không cho cô tiền thì may ra.
Tư Văn ngồi dậy, với lấy bao thuốc, ra ban công châm lửa.
Chu Yên nằm lì trên xô-pha, nhìn lên chiếc đèn trần, đèn được thiết kế mô phỏng chuông gió, hễ gió thoảng qua là kêu leng keng. Chính nó đã quấy nhiễu giấc mộng lành của cô suốt mấy năm nay, nhưng vì không thuộc về cô, nên cũng chẳng cách nào gỡ xuống.
Tiếng tin nhắn trên WeChat cắt ngang dòng suy nghĩ của Chu Yên, cô rút điện thoại ra xem. Là tin nhắn từ cô đào tuyển, cô ấy nói mình đã bỏ đứa bé.
Nhìn dòng chữ trên màn hình, Chu Yên bất giác để lộ một biểu cảm dịu dàng. Từ chỗ Tư Văn đứng, hắn có thể thấy cô đang cười với điện thoại.
Tư Văn dập thuốc, ánh mắt lạnh căm như chực kết băng, hùng hổ bước đến giật phăng món đồ trong tay cô: “Cô đang nhắn tin với ai?”
Tối nay đã là lần thứ hai hắn làm vậy, Chu Yên cau mày, xẵng giọng: “Trả máy cho tôi.”
Tư Văn không trả, còn hung tợn gằn: “Là đứa nào!”
Chu Yên chẳng buồn đáp, vươn tay toan giành điện thoại về, Tư Văn bèn giơ tít lên cao. Cô tức tối đứng lên xô-pha mới ngang được tầm với thì Tư Văn lại thả tay xuống, lia thẳng điện thoại vào tivi, đập trúng nút nguồn. Tivi sáng lên, phát nhạc inh ỏi, còn chiếc điện thoại thì vỡ tan tành, mảnh văng đầy sàn.
Chu Yên nhìn cảnh này mà tức phát điên, vung tay về phía Tư Văn: “Anh bị điên à!”
Tư Văn tóm cổ tay cô: “Cô đang ở cùng tôi mà còn nhắn tin với ai, cô tưởng tôi không nuôi nổi cô nữa hay cô gặp được thằng nào làm cô sướng hơn tôi? Cô thừa biết là tôi rất dễ nổi nóng cơ mà!”
Hai tay đều bị giữ cứng, Chu Yên lao đến ngoạm ngập răng vào cổ Tư Văn, cơ hồ muốn cắn chết hắn. Tư Văn không sợ đau, nhưng hắn không cho phép Chu Yên dám cắn hắn.
Hắn túm hai tay cô lại rồi đoạn xốc váy cô lên, kéo rách quần lót.
Chu Yên nhả cổ hắn ra, khép chặt hai chân lại: “Anh xéo đi! Đừng chạm vào tôi!”
Tư Văn cởi giày của Chu Yên, dùng chân đè một chân cô lại rồi tách chân kia ra. Thấy chốn đẹp nhất của người phụ nữ bày ra trước mặt, hắn liếm răng, xoay khớp cổ, tiếng vang rõ mồn một giữa nền nhạc ầm ĩ.
Chu Yên đã bị Tư Văn dạy dỗ đến nỗi mà cơ thể luôn sẵn sàng đón nhận hắn, bất kể thời gian và địa điểm, lắm lúc hắn còn chưa giở ngón nào, cô cũng đã ướt sũng sĩnh. Dưới ánh nhìn chòng chọc của hắn, cô ghìm không nổi thế nước ào ạt.
Ngón tay thon dài của Tư Văn len lỏi vào trong rồi dần dần tiến sâu. Chu Yên buột miệng rên rỉ, nghe dâm đãng đến mức chính cô cũng muốn tự chửi mình đĩ thõa. Bên dưới thình lình siết chặt, làm Tư Văn bị kẹp cứng, hơi thở của hắn trở nên nặng nề.
Hắn rút tay ra, vừa nhìn vừa miết mảng dịch bám trên hai ngón: “Cô lúc nào cũng nghĩ một đằng nói một nẻo.”
Chu Yên ngoảnh đi, không muốn ngó ngàng đến hắn: “Còn khướt!”
Tư Văn quay mặt cô lại, bắt cô phải nhìn hắn bỏ hai ngón tay kia vào miệng.
Thấy hắn nhấm nháp mật dịch của mình, mắt còn hơi lim dim, nom quyến rũ trí mạng, Chu Yên càng nổi đoá, ra sức giãy giụa. Nhân lúc hắn lơ là, cô vùng khỏi gọng kìm, vung hai tay tát vào mặt hắn.
Tư Văn thản nhiên nâng đùi cô lên, vùi đầu vào giữa núi rừng, đưa lưỡi xâm nhập chốn nhỏ hẹp.
Cả người Chu Yên cứng đờ, Tư Văn chưa bao giờ làm chuyện này cho cô.
Chưa bao giờ.
Kỹ thuật của hắn không vụng về chút nào, nhưng không hiểu sao Chu Yên lại có cảm giác đây là lần đầu hắn thực hành, dù gì cô cũng từng được chứng kiến tốc độ học hỏi phi thường của hắn.
Hai mắt cô mơ màng, phải liên tục nuốt nước bọt để ngăn cơn khoái cảm chết tiệt này ăn mòn lý trí. Không, cô nào còn lý trí nữa đâu, cô đã đánh mất nó từ lâu rồi.
Chẳng mấy chốc đê mê đã chực trào, Chu Yên ấn đầu Tư Văn: “Đừng…”
Hắn không dừng lại, ngậm trọn hai cánh hoa, mút vang chầng chậc.
Chu Yên thật sự sắp không trụ nổi nữa, bấm móng vào vai hắn đến rớm cả máu, nhưng vẫn chẳng thể ngăn Tư Văn tiếp tục, mãi đến khi cô bắn vào miệng hắn mới thôi.
Chu Yên thấy cơ thể như muốn tan ra. Tư Văn nhìn cô, cả trong lẫn ngoài miệng vương đầy mật dịch.
Thấy thế, mặt Chu Yên đỏ lựng. Lần đầu làm tình cô còn chẳng đỏ mặt, vậy mà nay lại nóng hết cả lên.
Cô đạp Tư Văn một cái: “Anh… cút ngay cho tôi…”
Tư Văn bóp má cô, cúi xuống trả lại một phần cho cô. Đương khi môi lưỡi quấn quýt, hắn vẫn không quên kéo tay Chu Yên xuống khóa quần mình. Cô cục cựa không chịu, Tư Văn bèn bóp tay cô.
Đáp trả lại cơn đau, Chu Yên cắn rách lưỡi Tư Văn, mùi máu xộc lên trong miệng cả hai. Hắn vẫn giữ cô khư khư, đến khi nếm đủ ngọt ngào, lưỡi hắn rê dần xuống.
Mặc cho Chu Yên đẩy hắn, tát hắn, đánh hắn, cào cấu khắp bụng hắn, hắn vẫn mải miết cướp đoạt, mút từ cổ xuống ngực cô, để lại những vết bầm đỏ thẫm đau thấu màng tang.
Chu Yên quẫy đạp một hồi cuối cùng cũng thoát ra được, cô bò vào góc tường nhìn quanh quất, thấy cây gậy gôn thì vơ vội, chỉ lên đèn trần dọa: “Biến! Còn đụng vào tôi nữa là tôi đập vỡ cái đèn này đấy! Nó có giá hơn một triệu đúng không! Tôi sẽ đập nát nó ra đấy!”
Tư Văn chỉ hờ hững nhìn cô.
Chu Yên không nói đùa, thẳng tay vụt gậy đánh “choang”, chiếc đèn vỡ tan tành, thủy tinh lẫn kim cương rơi liểng xiểng xuống sàn.
Tư Văn không để bụng, vẫn cất bước về phía cô, Chu Yên dí gậy vào ngực hắn: “Giờ tới lượt anh, tôi sẽ cho anh ra bã!”
Tư Văn dễ dàng giật luôn cây gậy, quẳng nó sang một bên. Chu Yên tay không tấc sắt bèn nảy ý chạy, cô đảo mắt liếc ra ban công, nhấc chân toan đào tẩu.
Thấy dưới đất đầy mảnh thủy tinh, Tư Văn nhíu mày, bế bổng cô lên.
Chu Yên vùng vẫy: “Thả tôi ra! Đồ khốn kiếp!”
Tư Văn ôm cô vào phòng ngủ, vừa được bế lên giường, cô liền giơ chân đá văng hắn: “Nói cho anh biết, tôi chịu hết nổi rồi! Tôi không muốn ở cạnh anh, không muốn cho anh đ*t nữa! Anh đi mà kiếm người khác đi! Quân sát nhân! Tên già chết giẫm!”
Mắt cô hoe đỏ, mắng không lựa lời, như thể cô thật sự không thể chịu thêm một phút nào ở bên Tư Văn nữa. Nhưng nếu cô bằng lòng suy nghĩ lý trí, cô sẽ biết là ngay lúc này, cô giống một người nữ phụ tủi thân đang phụng phịu, trút giận với người đàn ông mình yêu đến thế nào.
Cô chẳng hề muốn rời xa hắn.
Tư Văn hôn cô, hôn đầy dịu dàng. Vào khoảnh khắc Chu Yên kháng cự sự tiếp cận của hắn, hắn mới nhận ra rằng mình có thể chấp nhận điều này, cũng như việc cô đấm đá, nhục mạ hắn. Chỉ có điều hắn không rõ thứ hắn chấp nhận là bản thân những hành động đó, hay là một Chu Yên với những hành động đó.
Dần dà, hắn lặng đi, cứ thế nhìn cô giương nanh múa vuốt.
Chuyện cô cúp máy, ngồi cười với điện thoại; chuyện hắn mắng mỏ, ra lệnh cho cô, tất cả dần trôi vào dĩ vãng.
Chu Yên vẫn chưa thôi phản kháng, mặc cho Tư Văn lấp đầy cô, công phá cô, từng chút, từng chút tiến sâu vào cô, khiến cô bật rên thành tiếng, cô vẫn cắn lên tay hắn, cào lên lưng hắn, chửi bới trong cơn hoan lạc, thăng hoa nối tiếp thăng hoa.
Hai người mây mưa không ngơi nghỉ, mây mưa đủ kiểu tư thế. Mùi tanh mặn đã ngập tràn khắp phòng nhưng không ai trong họ muốn dừng lại. Giờ phút này, họ chỉ còn khao khát được hòa làm một.
Bọn họ điên cả rồi.
Mà việc này cũng có gì lạ đâu.