Edit | Beta: Manh & MDL
Tư Văn nhìn xuống Chu Yên: “Dậy.”
Chu Yên đứng lên, đang định hút nốt điếu thuốc thì Tư Văn kéo tay cô, rít mất hơi cuối. Cô quẳng đầu lọc đi, ngước nhìn hắn.
Tư Văn rất cao, nhỉnh hơn cô hẳn mười mấy xen-ti-mét, mỗi khi nhìn hắn, cô luôn phải ngẩng đầu. Cô không nói gì, chỉ nhìn hắn đăm đăm đến khi hắn phải nhíu mày, lùi về né tránh ánh mắt của cô mới thôi.
Chu Yên cảm thấy buồn cười, hắn đang ngượng ngùng đấy ư? Dưới lớp âu phục ấy, có tấc da thịt nào mà cô chưa từng thấy, chưa từng liếm đâu? Trước kia cô xấu hổ ngại ngần, hắn vẫn ép cô làm bằng được.
Hóa ra gã đàn ông nào cũng tưởng mình kéo quần lên là thành quân tử ư? Cô nghĩ mà không khỏi bật cười.
Nụ cười đập vào mắt Tư Văn, hắn duỗi tay ôm eo Chu Yên, kéo cô vào lòng: “Đang nghĩ gì vậy?”
Chu Yên ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn, nó như thuốc mê nhiễu loạn lý trí cô: “Nghĩ anh đấy.” Hai mắt cô mơ màng, như say như si. Có lẽ cô say thật, nên mới thấy đôi mày lưỡi mác của Tư Văn hiện lên nét dịu dàng.
“Cô uống thuốc à?”
Chu Yên lắc đầu: “Đâu có, chẳng phải anh bảo tôi đừng uống còn gì?”
Tư Văn chạm vào môi cô, đầy đặn, mềm mềm, khiến hơi thở của hắn trở nên nóng rực: “Cô nghe lời cơ à?”
Câu hỏi mới hài hước làm sao: “Bốn năm nuôi tôi, đã bao giờ anh thấy tôi không nghe lời chưa?”
Bốn năm nay, Tư Văn luôn là người chiếm thế chủ đạo, mấu chốt trong quan hệ giữa bọn họ nằm ở chỗ hắn có vui hay không. Thân là một món đồ chơi, Chu Yên vẫn tương đối ngoan ngoãn. Lúc bị tổn thương, thi thoảng cô cũng lâm vào bế tắc, nhưng chỉ cần Tư Văn tìm đến là cô lại coi nhẹ tất thảy.
Song ngay cả khi đã quen thỏa hiệp, cô vẫn có những ngoại lệ.
Mối quan hệ giữa người và chó phụ thuộc vào mức độ tình cảm mà con người sẵn sàng trao đi, chó không có quyền lựa chọn. Nhưng nếu chiều chuộng quá, con chó sẽ được đằng chân lân đằng đầu
Đây là quy luật tự nhiên.
Chu Yên vừa là chó vừa không, thật ra cô giống một con báo châu Phi nhạy bén hơn. Nhận thấy Tư Văn ngày một dung túng cho mình, những lúc hắn trong tâm trạng tốt, cô sẽ từ từ trút bỏ vẻ khúm núm thường ngày, lặng lẽ giương vuốt sắc, ẩn mình chờ thời cơ.
Đây là điều cô kiểm soát được, nhưng đồng thời cũng nằm ngoài tầm khống chế của cô, lắm lúc nó giống một loại bản năng hơn, như bản năng muốn chạy khỏi Tư Văn mỗi lần cô bị hắn tổn thương vậy.
Hai sinh vật ở bên nhau, chỉ cần kề cận là có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương.
Hôm nay Tư Văn còn vui hơn cả hôm qua. Đã vậy, cô sẽ mặc sức làm càn, dù sao đây cũng chẳng phải chuyện lạ gì.
Cô đã từng mượn men say nhổ nước bọt vào ly rượu của hắn, đổi hình nền di động của hắn. Mấy lần hắn bảo cô cút cô cũng cút thật, để rồi khi hắn nổi đóa tìm đến cô, cô sẽ ưỡn ngực bắt hắn giúp cởi quần áo, còn ghì chặt cánh tay và rúc sâu vào lòng hắn, hoặc như tối hôm qua, kéo hắn xuống, hôn lên môi hắn, gọi hắn là ông xã.
Tư Văn luồn ngón tay vào trong miệng Chu Yên, ấn xuống chiếc lưỡi mềm, cơ thể hắn hừng hực như phát sốt. Chu Yên cắn ngón tay hắn, hàng mày cong cong, đôi mắt xinh đẹp đầy cám dỗ.
Bầu không khí giữa hai người nóng dần lên, ở bên kia đường, đám nhóc ngừng khoe hàng, huýt sáo ghẹo: “Hôn nhau đi!”
“Sao phải xoắn thế, nút lưỡi chị gái đi ông anh!”
Tư Văn dừng lại, bước luôn qua đó, mắt sắc như dao.
Chu Yên lùi về tựa vào tường, lấy bao thuốc và bật lửa trong áo lót ra châm một điếu rồi cất lại, tay kia đỡ khuỷu tay cầm thuốc. Từ đầu đến cuối, không một giây nào cô rời mắt khỏi Tư Văn.
Tư Văn bước đến giữa đám nhóc, chẳng biết hắn nói gì mà chúng tái mét cả mặt, ba chân bốn cẳng chạy mất hút khỏi con ngõ.
Lúc hắn quay lại, ánh đèn đường như soi tỏ duy mình hắn.
Tư Văn đến trước mặt Chu Yên, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng cô, dụi lên tường rồi ném một đường cung vào thùng rác. Hắn ôm cô vào lòng lần nữa, khom lưng ghé sát môi cô: “Ban nãy đến đâu rồi?”
Chu Yên ngoảnh đi, trong miệng cô vẫn đang nồng mùi thuốc lá. Tư Văn quay mặt cô lại, quyết đưa hơi thở của cô vào phổi bằng được.
“Vừa rồi anh bảo gì với đám trẻ thế?”
Tư Văn giở quẻ: “Tại sao tôi phải cho cô biết?”
Chu Yên ngửa đầu: “Không nói thì đừng hôn tôi.”
Tư Văn xoay cổ răng rắc, gân xanh nổi lên, nhìn mà rạo rực.
“Nói tôi nghe đi.” Chu Yên vẫn liều lĩnh đòi một đáp án.
Tư Văn giữ cả hai cổ tay Chu Yên, tay kia cởi cà vạt, trói cô lại rồi giật mạnh làm cô ngã về phía mình, hắn khom lưng bắt kịp khoảnh khắc lấp kín môi cô, quấn quít vấn vương. Lưỡi hắn xông vào khuấy đảo đột ngột, nhưng cô chẳng mất bao lâu để bắt nhịp với hắn.
Khác hẳn bao lần trước đó, nụ hôn này không mang theo chút ham muốn nào.
Rất lâu sau Tư Văn mới buông Chu Yên ra, nhìn đôi môi cô hơi sưng dưới ánh đèn đường: “Nhớ kĩ, lần sau đừng ra điều kiện với tôi.”
Nhỏ mọn. Chu Yên làm lơ hắn, gắng vùng ra khỏi chiếc cà vạt, nhưng Tư Văn nào cho phép, còn nắm một đầu cà vạt kéo cô tới chỗ sáng sủa hơn.
Chu Yên nhìn y như tội phạm bị cảnh sát áp giải khỏi hiện trường gây án, nhưng Tư Văn trông cũng chẳng đàng hoàng gì cho cam, trái lại, hắn mới là kẻ giống tội phạm hơn cả, một minh họa sống động cho câu thành ngữ “lòng lang dạ sói”.
Chu Yên cười, không sao hiểu nổi tình cảnh hiện tại. Tư Văn không nghe thấy tiếng nhưng có thể cảm giác được cô đang cười, cảm giác ấy làm hắn thoải mái.
Cả hai đi lướt qua xe của Tư Văn, Chu Yên nhướng mày, không phải về nhà à?
“Đi đâu đây?”
Tư Văn đáp mà như đang tự nói với chính mình: “Ăn.”
Chu Yên nhớ trong tủ lạnh vẫn còn nguyên liệu nấu ăn: “Về rồi tôi làm cơm cho anh nhé?”
Tư Văn đứng khựng lại, hại Chu Yên đập mặt vào lưng hắn theo quán tính. Cô giơ tay xoa cái mũi bị đau.
Hắn quay người: “Sao tôi phải ăn đồ cô nấu? Tôi không thể ăn đồ người khác nấu chắc?”
Chu Yên nghe thế, lặng thinh. Cô có báu bở gì việc hầu hạ hắn, làm ô sin cho hắn cô còn chẳng được cắc nào nữa là.
Tư Văn quẳng cà vạt lại: “Cầm đi!”
Chu Yên đón lấy, không hiểu mới nãy mình cười đếch gì. Tên già khốn kiếp này thì có gì đáng để cô vui vẻ cơ chứ?
Thấy Chu Yên không vui, hàng mi Tư Văn hấp háy.
Bốn năm nay, thứ Chu Yên trưng cho hắn thấy hầu như chỉ có vẻ vô hồn, mọi biểu cảm và cử chỉ sinh động của cô đều nằm ngoài tầm mắt hắn. Tỉ như ban nãy qua máy nghe trộm, hắn nghe thấy mấy câu cô đáp khéo với gã khách gạ gẫm mình, với hắn, cô chưa bao giờ làm vậy.
Thỉnh thoảng uống quá chén, hay đầu óc chập mạch thì cô mới bộc lộ một góc cá tính, nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi.
Ấy vậy mà vừa rồi cô lại tỏ thái độ. Cô nổi đóa ở ngay trước mặt hắn.
Chu Yên bước qua Tư Văn, đi được vài bước thấy thiêu thiếu nên bèn quay lại, quả nhiên hắn vẫn đứng đó. Cô không lên tiếng, chỉ dừng chân chờ hắn.
Tư Văn định thần lại, xoay người đi tiếp. Lúc đi ngang qua Chu Yên, hắn nắm lấy tay cô.
Chu Yên trợn tròn hai mắt, gần như có thể cảm nhận được vẻ ngỡ ngàng trên mặt mình. Cô cúi đầu nhìn bàn tay mình lọt thỏm trong tay Tư Văn, phải chăng hắn định kéo cà vạt nhưng cầm nhầm?
Chu Yên không hỏi, Tư Văn cũng không giải thích.
Hai người đến chỗ con hào, lúc băng qua cầu, có người bán rong cao giọng chào mời: “Chỉ mười, hai mươi đồng thôi!”
Chu Yên nghiêng đầu ngó thử, chủ sạp chớp ngay cơ hội, lân la đến chào hàng: “Cô ơi, xem nhẫn đi cô! Toàn kim cương nhân tạo đấy!”
Chu Yên chưa mua kim cương bao giờ, không biết rõ về kim cương nhân tạo: “Làm từ pha lê à?”
Chủ sạp đưa cho cô một món: “Làm từ thủy tinh, trông như hàng thật luôn, rẻ lắm, chỉ hai mươi đồng thôi, mua một cái đi cô!”
Chu Yên ngắm nghía, cảm thấy không ưng nên bèn trả lại. Chủ sạp vẫn chưa bỏ cuộc, lùi về hai bước, quảng cáo: “Cô thử cái khác xem, đây, cô mà cài cái này thì hợp lắm.”
Chu Yên cài thử cái cặp tóc, đoạn hỏi ý Tư Văn: “Đẹp không?”
Tư Văn không nói gì, nhưng trên mặt như viết rành rành chữ “xấu”.
Thấy khách có ý mua, chủ sạp ra sức nịnh: “Cô gái vốn đã xinh xắn rồi, đeo chiếc cặp này trông càng thêm xinh. Anh đây mà không thích thì cô có thể đeo cho người khác xem đó.”
Tư Văn kéo chiếc cặp rẻ tiền khỏi tóc Chu Yên, ném trả chủ sạp: “Gan đâu mà dám.”
Chủ sạp vốn đã dành sẵn một kịch bản tâng bốc, nhưng trông đến bản mặt sầm sì, dữ dằn kia, anh ta đành im thin thít.
Tư Văn mất hết kiên nhẫn, kéo Chu Yên xuống cầu.
Sang đến bên kia là khu chợ đêm lớn nhất Kỳ Châu, Chu Yên đưa mắt ngó quanh quất. Chợt Tư Văn dừng bước, làm cô cũng khựng lại theo.
Chu Yên nhìn hắn, đang định hỏi sao lại ngừng thì thấy hắn cởi khuy măng-sét, nhấc một lọn tóc của cô rồi cài khuy vào, cố định ở ngay nơi cô vừa thử cặp.
Một loạt động tác diễn ra nhanh gọn, Chu Yên còn chưa kịp hiểu gì thì hắn đã rút tay về.
Tư Văn không có vẻ gì là định giải thích, nhưng Chu Yên vẫn muốn hỏi cho ra nhẽ: “Anh tặng tôi luôn hay nhờ tôi giữ hộ thôi?”
Cô hỏi một đằng, hắn lại đáp một nẻo: “Cái khuy này giá hai mươi ngàn.”
Chu Yên yếu lòng: “Tôi giữ nhé.”
Tư Văn để mặc cô.
“Anh có đòi tôi cũng không trả đâu.”
Hắn vẫn tiếp tục phớt lờ.
Chu Yên thò lại gần: “Giữ thật đấy nhé.”
Tư Văn nhíu mày, lôi cô đi tiếp hòng kết thúc đề tài này, đáng tiếc là chẳng ích gì. Trên đường đi Chu Yên vẫn gặng hỏi không ngừng, mãi đến khi họ gặp một quầy đồ nướng.
Thấy Chu Yên thèm ăn, Tư Văn nói rõ: “Tôi không ăn.”
“Thế anh đứng nhìn nhé?”
“Cái gì?”
Chu Yên không lặp lại, quay đi gọi món: “Ông chủ! Cho năm xiên động mạch tim bò!”
Chủ quán nhanh tay xếp đồ lên bếp: “Có ngay!”
Những lúc thế này, đáng ra Tư Văn đã bỏ Chu Yên lại một mình rồi, nhưng không hiểu sao lần này hắn lại đứng đó, đến tận khi đồ được nướng xong.
Chu Yên cầm nắm xiên, cắn một miếng, hỏi: “Ăn không?”
Tư Văn không ăn.
Chu Yên nhìn hắn, cái vẻ tự phụ trời sinh kia như vạch ra một khoảng cách xa xôi giữa hai người, cô nổi hứng đùa dai, kéo giật áo hắn xuống, nhắm đôi môi dính sốt nướng đúng ngay môi hắn.
Tư Văn nổi cáu, giật bằng hết mớ xiên nướng cô đang cầm rồi liệng thẳng vào thùng rác, mặc kệ ánh nhìn của cô, trả tiền xong liền lôi cô đi.
Hắn cho cô quyền làm mình làm mẩy, nhưng không được phép quá đà.
Vi Lễ An đang ăn xiên nướng trong góc tối nhìn thấy tất cả, thấy Tư Văn đối xử với Chu Yên như một con chó. Anh ta nghiến răng lên chiếc xiên tre.
Trịnh Trí cũng thấy bọn họ, nhưng anh ta không hiểu vì sao Vi Lễ An lại để bụng đến thế: “Cậu vẫn khó chịu à? Vụ của Tư Văn mình chỉ có thể tra từ từ. Giờ cậu có tức cành hông khi thấy hắn cũng chịu thôi.”
Vi Lễ An nhìn theo bóng Chu Yên, bỗng tìm ra câu trả lời cho điều anh ta từng hỏi Trịnh Trí.
Nếu một người không thích lo chuyện bao đồng mà lại đi giúp cảnh sát phá án, thì chứng tỏ người đó vẫn rất đàng hoàng chính trực đúng không?
Không, chẳng qua là Chu Yên biết bọn giao dịch trứng trong mắt chỉ có tiền, hãm hại cô sẽ không lời cho chúng bằng lấy trứng của cô, khả năng chúng thực sự tổn thương cô là rất thấp, thế nên cô mới đến.
Bằng không dù sếp có ra lệnh cho cô, cô cũng sẽ không làm.
Đàng hoàng chính trực cái gì cơ chứ, chỉ là cô giỏi tính toán thiệt hơn mà thôi.
Biết được đáp án, đáng lý anh ta phải vui mừng mới đúng, cớ sao lại buồn bực thế này?
Biết cô sống lý trí, sẽ không vì một phút xúc động mà đếm xỉa đến anh ta, hóa ra lại cay đắng đến vậy sao?
Vốn anh ta đã không có cửa thắng trước một Tư Văn quyền thế, định đoạt được sống chết của cô, anh ta chỉ mong chí ít mình được gần cô thêm chốc lát, được cô trao thêm vài ánh nhìn. Song đôi mắt cô lại nói rằng, cô sẽ không bao giờ làm điều anh ta muốn.
Sao mà đau đớn thế này?
Nhưng cô khôn ngoan như thế hẳn sẽ không phải lòng Tư Văn, đây cũng coi như một chuyện đáng mừng… nhỉ?
Nhưng cô lại chỉ cười với Tư Văn.
Nụ cười chân thành ấy, anh ta chưa từng có được.
Anh ta uống cạn chén rượu trắng, nâng chén tiêu sầu, sầu chẳng vơi.