Phong Nguyệt - Tô Tha

Chương 26




Edit | Beta: Manh & MDL

Đã nửa tiếng kể từ lúc rời khu công nghiệp dược phẩm, nhưng sắc mặt của Vi Lễ An vẫn u ám như cũ.

Thấy anh ta cáu kỉnh, Trịnh Trí chủ động cầm lái.

Đến đây thì ông ta đã phát ốm, bỏ đi trước cả khi hết giờ.

Cô đào không có ý này: “Tôi đang nói hôm cô thấy tôi ở bệnh viện ấy.”

Ra khỏi địa bàn của Tư Văn, Trịnh Trí mới nói: “Cuối cùng vẫn rút dây động rừng. Tại tôi cả.”

Chu Yên không để ý đến cô nàng, mở ngăn kéo, lấy gói khăn ướt ra lau mặt. Lau xong thấy mùi hơi nồng, cô bèn ra ngoài rửa mặt.

Cô thấy không khí trong Kẹo ngột ngạt nên bèn ra ngoài hóng gió, tiện đà làm điếu thuốc.

Vi Lễ An lắc đầu: “Do Tư Văn quá kín kẽ thôi.”

Cô đào đứng cạnh cô, kế bên kê một chiếc ghế, song cô ấy không ngồi: “Cô sẽ không nhiều chuyện đúng không?”

Tuy rằng phía Tây là hướng đến phòng thay quần áo của cô.

Trịnh Trí mờ mịt: “Chẳng lẽ thằng ấy biết mình sẽ đến? Thái độ của gã kinh chết đi được, tôi nổi gai ốc cả buổi luôn đấy.”

“Đ*t tôi.”

Chưa đầy năm phút, đã có tay sếp lại gần ôm eo cô: “Anh thấy em phải mấy lần rồi đấy.”

Vi Lễ An mở cửa sổ xe, làn gió ùa vào xua đi phần nào nỗi bực dọc trong anh ta: “Hoặc là gã vô tội thật, hoặc là gã cực kì ghê gớm.”

, nhưng cô thật sự không kìm được.

Trịnh Trí tán thành: “Giờ làm gì tiếp đây? Đầu không xuôi sợ đuôi khó lọt, cứ tiếp tục thế này thì hỏng việc mất.”

Chu Yên cười có lệ: “Vậy sao?”

Tay sếp biến sắc, nén giận một hồi, cuối cùng đành im lặng. Ông ta không thể đắc tội Tư Văn.

Chu Yên mở tuýp kem lót, bóp một chấm bôi lên mặt: “Liên quan gì tới tôi đâu?”Vi Lễ An nhìn thẳng về trước, nghiêm túc và kiên định: “Mình điều tra!”

Nhìn ly rượu rẻ tiền vừa chát vừa chua trong tay, hắn đổ luôn vào gạt tàn thuốc, đặt ly sang một bên rồi đứng dậy rời phòng. Hắn không muốn chờ nữa.

Mụ nhất định phải mắng cho thỏa thích, cho nguôi cơn xót cả trăm ngàn mụ phải bỏ ra.

“Điều tra kiểu gì?”

Vi Lễ An nheo mắt: “Chuyến này cũng không phải công cốc, ít ra hai ta đã biết Tư Văn có quan hệ với Phạm Sưởng thật. Giờ cứ bí mật điều tra Tư Văn và Dược phẩm Đông Thăng thôi.”

Dạo này trời trở rét, Chu Yên cóng đến độ da gà nổi khắp người nhưng vẫn muốn hút cho xong điếu thuốc trong tay.

Vi Lễ An nheo mắt: “Chuyến này cũng không phải công cốc, ít ra hai ta đã biết Tư Văn có quan hệ với Phạm Sưởng thật. Giờ cứ bí mật điều tra Tư Văn và Dược phẩm Đông Thăng thôi.”

Chu Yên cười, đẹp đẽ mà mỉa mai: “Cô đẻ đứa bé ra, ấy mới là giết nó.”

Thấy Vi Lễ An còn hào hứng phá vụ này hơn cả mình, Trịnh Trí cảm thán: “Anh giai, anh hợp với nghề này thật. Không làm thì thôi chứ đã làm là làm tới cùng luôn.”

Tư Văn là kẻ mà dính vào là chết như chơi, bọn họ nghĩ Chu Yên bị hắn chọn thì chắc đời sẽ khốn đốn lắm nên cũng chẳng buồn tăm tia hay để ý đến cô, cùng lắm chỉ đâm chọt vài câu chứ không coi cô là mối đe dọa. Nhưng sau pha “anh hùng cứu mỹ nhân” của hắn, thái độ thù hằn với cô bắt đầu hiện rõ trên mặt họ, không khác gì những nốt mụn xấu xí.

Vi Lễ An không nói gì. Động lực anh ta theo vụ này có trộn lẫn cả cảm xúc cá nhân, ấy là nỗi lo cho cô gái làng chơi nọ.

Cô đào rùng mình, môi lập cập không thốt nên lời.

***

Lo cô biết non cao có hổ, mà vẫn đặt bước chân lên.

Cho mụ Hồng đạp lên lòng tự trọng, bù lại đổi được tiền, Chu Yên thấy vậy vẫn hời lắm.

***

Vi Lễ An lắc đầu: “Do Tư Văn quá kín kẽ thôi.”

Buổi tối trước khi đi làm, Chu Yên nhận được một trăm ngàn chuyển khoản từ mụ Hồng.

Nói xong, hắn lại sửa lời: “Gọi qua đây.”

Chu Yên chẳng dựa vào đâu cả, thậm chí chuyện này còn chẳng liên quan gì đến cô, với tính của cô thì hẳn phải bàng quan mới đúng, nhưng cô thật sự không kìm được.

Hắn vốn đang khó chịu, gặp cảnh này lại càng thêm cáu bẳn. Ý gì đây? Nhìn đám oắt còm nhom kia thích lắm hả, bắt đầu chê cái cơ thể hơn ba mươi của hắn rồi chứ gì? Quên là hàng của ai đưa cô lên đỉnh rồi à?

Lúc đến Kẹo, cô đứng trơ ra ở đại sảnh, đón nhận ánh mắt khinh thường của đám gà vịt đến nhóm bảo vệ, lao công, mặc cho mụ Hồng chỉ mặt mắng té tát.

Chu Yên dừng ở đây. Những điều nên nói cô đều nói cả rồi, lựa chọn thế nào là quyền của cô ấy, cô sẽ không nhúng tay vào. Ốc còn chưa mang nổi mình ốc, huống chi là mang cọc cho rêu.

Chu Yên không nhìn cô ấy: “Không phải phụ nữ nào cũng có quyền sinh đẻ đâu. Người chưa thoát phận làm gái không, người nghiện ma túy không, người không nuôi nổi chính mình cũng không nốt. Họ không xứng có được cái quyền ấy.”

Mụ sỉ nhục cô bằng tất cả những ngôn từ độc ác nhất, tục tĩu nhất mà cuộc đời này đã dạy mụ. Sao lại như vậy? Không thể như vậy được.Ông ta nhướng mày, rất hào hứng với câu trả lời đó: “Kiểu thế nào cơ?”Vi Lễ An không nói gì. Động lực anh ta theo vụ này có trộn lẫn cả cảm xúc cá nhân, ấy là nỗi lo cho cô gái làng chơi nọ.Mụ nhất định phải mắng cho thỏa thích, cho nguôi cơn xót cả trăm ngàn mụ phải bỏ ra.

Cô không thích tỏ ra đáng thương, nếu có thể, cô luôn muốn bản thân trông thật tươm tất.

Mụ không sợ chết, chỉ sợ bị đuổi việc.

Ban đầu ông ta tới là để bắt chẹt đào tuyển, xem đã đánh cô ta sảy thai chưa, có điều trong lúc chọn người, ông ta thấy Chu Yên xinh đẹp ngời ngời nên nảy sinh ý xấu, tạm gác việc bới móc lại. Vốn định tán gẫu vài câu rồi dẫn đi luôn, nhưng nếu là người của Tư Văn thì thôi.

Lạ một nỗi, mụ mắng mãi mà không tài nào nuốt trôi cục tức.

Cô đào tuyển lại gần, cười gọi: “Chu Yên.”

Chẳng gì tệ bằng cái cảm giác bị kiểm soát bởi kẻ mình mắc nợ.

Mụ sỉ nhục cô bằng tất cả những ngôn từ độc ác nhất, tục tĩu nhất mà cuộc đời này đã dạy mụ. Mụ nhất định phải mắng cho thỏa thích, cho nguôi cơn xót cả trăm ngàn mụ phải bỏ ra.

Thấy Vi Lễ An còn hào hứng phá vụ này hơn cả mình, Trịnh Trí cảm thán: “Anh giai, anh hợp với nghề này thật. Không làm thì thôi chứ đã làm là làm tới cùng luôn.”

Mụ chưa bao giờ nghĩ rằng mụ sẽ có ngày phải khúm núm trước một ả đào do chính mình quản lý,Vi Lễ An nheo mắt: “Chuyến này cũng không phải công cốc, ít ra hai ta đã biết Tư Văn có quan hệ với Phạm Sưởng thật. Giờ cứ bí mật điều tra Tư Văn và Dược phẩm Đông Thăng thôi.” mụ chẳng những không được tỏ thái độ mà còn phải đáp ứng mọi yêu cầu của đối phương, bằng không đón chờ mụ sẽ là kết cục bị đuổi việc.

Trong căn phòng kế bên, Tư Văn cầm ly vang đỏ, nhàn nhã nhấm nháp. Ở đây chỉ có mình hắn và bộ tai nghe kết nối với máy nghe lén cài bên phòng Chu Yên.

Mụ không sợ chết, chỉ sợ bị đuổi việc.

Đều là giòi bọ chìm trong bùn lầy, chẳng ai là không tanh tưởi, tàn tạ, lại gần nhau chỉ khó chịu thêm thôi.

Chồng cũ bỏ trốn để lại một món nợ khổng lồ, trong nhà chỉ còn cha mẹ đã ngoài bảy mươi, nếu mụ mà bị đá khỏi Kẹo thì ai chèo chống trả nợ đây? Đến nước chó cùng rứt giậu, mụ không dám tưởng tượng bọn ngân hàng tư nhân sẽ còn làm ra những chuyện gì. Cảnh chúng đổ tinh dịch vào miệng mẹ mụ vẫn rõ mồn một như chỉ mới hôm qua.

Em là gì không quan trọng, chẳng qua sếp của em là Tư Văn.

Nghĩ đến đây, mắt mụ đỏ kè, càng chửi lại càng hăng, gần như đã phát rồ.

Đứa bé không có lỗi, nó không đáng phải đối mặt với thế giới khốn nạn này.

ứng dậy rời phòng. Hắn không muốn chờ nữa.

Suốt quá trình mụ chửi bới, Chu Yên vô cùng phối hợp, nước miếng văng đầy lên mặt cũng thờ ơ, nhiêu đây chẳng là gì so với những chuyện cô từng trải qua.

Cũng chẳng phải cô xót gì cô đào kia, chỉ là thấy thương cho đứa bé chưa chào đời.

***

Thấy anh ta cáu kỉnh, Trịnh Trí chủ động cầm lái.

Nỗi ấm ức suốt mấy ngày nay của các cô đào cuối cùng cũng được giải tỏa. Họ ngây thơ vậy đấy, hTrong căn phòng kế bên, Tư Văn cầm ly vang đỏ, nhàn nhã nhấm nháp. Ở đây chỉ có mình hắn và bộ tai nghe kết nối với máy nghe lén cài bên phòng Chu Yên.Chu Yên im lặng giây lát rồi mới bảo: “Cô đừng nên sinh thì hơn.”ay nói trắng ra là dễ bị dắt mũi.

Nghĩ đến đây, mắt mụ đỏ kè, càng chửi lại càng hăng, gần như đã phát rồ.

Người ta tưởng chỉ những môi trường chính thống mới xảy ra mâu thuẫn lục đục, song trên thực tế, ở đâu có người, ở đó tất có toan tính. Song gái mại dâm đa phần không có trình độ văn hóa, thế nên họ chỉ biết dồn tâm trí vào việc giành khách từ đào khác. Họ không quan tâm cô nào ngoài kia lấy được chồng giàu, được ăn sung mặc sướng, mà chỉ ghen ghét bướm đêm nào đi khách lời hơn họ năm trăm.

Nhưng sau pha “anh hùng cứu mỹ nhân” của hắn, thái độ thù hằn với cô bắt đầu hiện rõ trên mặt họ, không khác gì những nốt mụn xấu xí.

Tư Văn không đáp. Anh nhân viên hiểu ý, xoay người đi ra.

Tư Văn là kẻ mà dính vào là chết như chơi, bọn họ nghĩ Chu Yên bị hắn chọn thì chắc đời sẽ khốn đốn lắm nên cũng chẳng buồn tăm tia hay để ý đến cô, cùng lắm chỉ đâm chọt vài câu chứ không coi cô là mối đe dọa. Nhân viên phục vụ làm việc ở Kẹo đã lâu, dần dà cũng học được cách nghe hiểu ẩn ý của các sếp. Ý của Tư Văn hẳn là: Chỉ nói miệng, đừng động chạm gì.Nghĩ đến đó, biểu cảm vốn bình thản của Tư Văn trở sắc như dao. Hắn bực bội gọi nhân viên phục vụ vào, bảo anh ta dẫn Chu Yên đến. Nói xong, hắn lại sửa lời: “Gọi qua đây.”Nhưng sau pha “anh hùng cứu mỹ nhân” của hắn, thái độ thù hằn với cô bắt đầu hiện rõ trên mặt họ, không khác gì những nốt mụn xấu xí.

Sao lại như vậy? Không thể như vậy được.

Hôm nọ Chu Yên bị Triệu Vưu Kim tới gây sự thì trước đó một ngày cô đào này cũng bị khách đánh ngay trong phòng bao. Không ai biết nguyên nhân cụ thể, chỉ biết cảnh tượng lúc bấy giờ rất thê thảm, cô ấy bị khách đạp liên tiếp vào bụng, phải nằm viện cả một tuần ròng. Một hôm Chu Yên đi lấy thuốc cho Chu Tư Nguyên, tình cờ bắt gặp cô nàng ở khoa phụ sản.

Sao Chu Yên lại có được đãi ngộ đó? Cô ta không được thế.

Chu Yên cứ dán mắt vào đám nhóc mãi, cơ hồ quên luôn cả thực tại. Tư Văn đứng sau lưng gần năm phút mà cô vẫn chẳng hay.

Họ ngấm ngầm đố kị, bấp bênh bên lằn ranh nhân tính, Kẹo cũng vì thế mà biến thành một mớ bòng bong ngột ngạt. Mà càng là chốn hỗn loạn không phép tắc, thì lại càng lý tưởng cho những người không thích bị chi phối như Chu Yên.

Nếu cô nàng không nhắc thì khéo Chu Yên cũng quên khuấy đi mất.

Chu Yên nghĩ, lúc bằng ấy tuổi, cô cũng ngốc nghếch như thế sao?

Cho mụ Hồng đạp lên lòng tự trọng, bù lại đổi được tiền, Chu Yên thấy vậy vẫn hời lắm.

Suốt những tháng năm nghèo túng, cô đã được trải nghiệm sâu sắc tiền là thứ tuyệt vời cỡ nào.

Chu Yên rời mắt, đóng nắp tuýp kem lót: “Sinh con có thể giúp cô kéo dài hương khói, cảm thấy bản thân hoàn chỉnh hơn. Nhưng cô đã thử nghĩ đến cảm nhận của con cô chưa? Liệu nó có muốn mẹ nó là một cô gái bán hoa không? Liệu nó có được sinh ra khỏe mạnh không?”

Nghĩ mình chỉ đến cho đủ sĩ số, Chu Yên chọn chỗ ngồi rất xa.

#

Suốt những tháng năm nghèo túng, cô đã được trải nghiệm sâu sắc tiền là thứ tuyệt vời cỡ nào.

Sau khi màn xử tội công khai kết thúc, Chu Yên ưỡn ngực đi về phòng thay đồ, mặc kệ ánh nhìn trào phúng của đám đông. Ngồi còn chưa ấm chỗ thì một cô đào tuyển lạ mặt bước vào, nói phòng cách vách có vài thợ nam đang sửa điều hòa, cô ấy không tiện thay đồ nên sang đây.

Người ta tưởng chỉ những môi trường chính thống mới xảy ra mâu thuẫn lục đục, song trên thực tế, ở đâu có người, ở đó tất có toan tính. Song gái mại dâm đa phần không có trình độ văn hóa, thế nên họ chỉ biết dồn tâm trí vào việc giành khách từ đào khác. Họ không quan tâm cô nào ngoài kia lấy được chồng giàu, được ăn sung mặc sướng, mà chỉ ghen ghét bướm đêm nào đi khách lời hơn họ năm trăm.

Chu Yên không để ý đến cô nàng, mở ngăn kéo, lấy gói khăn ướt ra lau mặt. Mụ không sợ chết, chỉ sợ bị đuổi việc.Chu Yên cười: “Đừng lo, em không dính đâu. Chính vì em không dính nên chúng nó mới bảo em bỉ ổi.”Suốt quá trình mụ chửi bới, Chu Yên vô cùng phối hợp, nước miếng văng đầy lên mặt cũng thờ ơ, nhiêu đây chẳng là gì so với những chuyện cô từng trải qua.Lau xong thấy mùi hơi nồng, cô bèn ra ngoài rửa mặt.

Lúc Chu Yên về phòng, cô đào đang gọi điện thoại cho ai đó, vừa gọi vừa khóc nức nở, tuy giọng không cao nhưng tiếng sụt sùi lại rất rõ. Thấy cô vào, cô nàng lảng đi, vờ chào tạm biệt thật to rồi cúp máy.

Buổi tối trước khi đi làm, Chu Yên nhận được một trăm ngàn chuyển khoản từ mụ Hồng.

Chu Yên ngồi xuống trước gương, bắt đầu dưỡng da, vỗ nhẹ nước hoa hồng lên mặt.

Lúc đến Kẹo, cô đứng trơ ra ở đại sảnh, đón nhận ánh mắt khinh thường của đám gà vịt đến nhóm bảo vệ, lao công, mặc cho mụ Hồng chỉ mặt mắng té tát.

Cô đào tuyển lại gần, cười gọi: “Chu Yên.”

Cô đào ngã ngửa, bụng va trúng góc bàn.

Chu Yên đáp, tay vẫn tiếp tục: “Sao?”

Nói đoạn, cô nàng xoay người rời phòng, gần ra đến cửa thì nghe Chu Yên gọi lại: “Này.”

Cô đào đứng cạnh cô, kế bên kê một chiếc ghế, song cô ấy không ngồi: “Cô sẽ không nhiều chuyện đúng không?”

Đương lúc anh ta chuẩn bị đi, hắn lại đổi ý: “Thôi.”

Cô đào siết chặt nắm tay, móng ghim vào thịt, giọng đè nén, run rẩy: “Cô dựa vào đâu mà nói thế!”

“Nhiều chuyện về cái gì? Việc cô khóc lóc gọi cho người khác?”

Cô đào không có ý này: “Tôi đang nói hôm cô thấy tôi ở bệnh viện ấy.”

Mụ chưa bao giờ nghĩ rằng mụ sẽ có ngày phải khúm núm trước một ả đào do chính mình quản lý, mụ chẳng những không được tỏ thái độ mà còn phải đáp ứng mọi yêu cầu của đối phương, bằng không đón chờ mụ sẽ là kết cục bị đuổi việc.

Lo cô biết non cao có hổ, mà vẫn đặt bước chân lên.

Nếu cô nàng không nhắc thì khéo Chu Yên cũng quên khuấy đi mất.

Tức mình, hắn đá Chu Yên một cái.

Hôm nọ Chu Yên bị Triệu Vưu Kim tới gây sự thì trước đó một ngày cô đào này cũng bị khách đánh ngay trong phòng bao. Không ai biết nguyên nhân cụ thể, chỉ biết cảnh tượng lúc bấy giờ rất thê thảm, cô ấy bị khách đạp liên tiếp vào bụng, phải nằm viện cả một tuần ròng. Một hôm Chu Yên đi lấy thuốc cho Chu Tư Nguyên, tình cờ bắt gặp cô nàng ở khoa phụ sản.

Chu Yên mở tuýp kem lót, bóp một chấm bôi lên mặt: “Liên quan gì tới tôi đâu?”

Nỗi ấm ức suốt mấy ngày nay của các cô đào cuối cùng cũng được giải tỏa. Họ ngây thơ vậy đấy, hay nói trắng ra là dễ bị dắt mũi.

Vi Lễ An không nói gì. Động lực anh ta theo vụ này có trộn lẫn cả cảm xúc cá nhân, ấy là nỗi lo cho cô gái làng chơi nọ.

Cô đào tuyển thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn.”

Chu Yên ngậm hớp rượu một lát mới nuốt, có giọt rượu bướng bỉnh tràn khỏi khóe môi, như máu của một nạn nhân xấu số dưới tay ma cà rồng: “Trước kia em từng làm một đồng nghiệp dính AIDS.”

Nói đoạn, cô nàng xoay người rời phòng, gần ra đến cửa thì nghe Chu Yên gọi lại: “Này.”

Cô đào quay đầu nhìn cô.

Chu Yên im lặng giây lát rồi mới bảo: “Cô đừng nên sinh thì hơn.”

Nét ảm đạm thoáng qua đôi mắt cô đào: “Tôi sẽ nuôi được đứa bé, chỉ cần cô đừng báo với ai.”

Chu Yên rời mắt, đóng nắp tuýp kem lót: “Sinh con có thể giúp cô kéo dài hương khói, cảm thấy bản thân hoàn chỉnh hơn. Nhưng cô đã thử nghĩ đến cảm nhận của con cô chưa? Liệu nó có muốn mẹ nó là một cô gái bán hoa không? Liệu nó có được sinh ra khỏe mạnh không?”

Hắn băng qua cửa phía Tây cốt để rời đi, không ngờ vừa bước chân ra đã thấy Chu Yên ngồi xổm dưới bậc thang hút thuốc. Tuy rằng phía Tây là hướng đến phòng thay quần áo của cô.

Gương mặt xinh đẹp của cô đào đanh lại.

Chu Yên không nhìn cô ấy: “Không phải phụ nữ nào cũng có quyền sinh đẻ đâu. Người chưa thoát phận làm gái không, người nghiện ma túy không, người không nuôi nổi chính mình cũng không nốt. Họ không xứng có được cái quyền ấy.”

Vi Lễ An nhìn thẳng về trước, nghiêm túc và kiên định: “Mình điều tra!”

Cô đào siết chặt nắm tay, móng ghim vào thịt, giọng đè nén, run rẩy: “Cô dựa vào đâu mà nói thế!”

Chu Yên chẳng dựa vào đâu cả, thậm chí chuyện này còn chẳng liên quan gì đến cô, với tính của cô thì hẳn phải bàng quan mới đúngHôm nọ Chu Yên bị Triệu Vưu Kim tới gây sự thì trước đó một ngày cô đào này cũng bị khách đánh ngay trong phòng bao. Không ai biết nguyên nhân cụ thể, chỉ biết cảnh tượng lúc bấy giờ rất thê thảm, cô ấy bị khách đạp liên tiếp vào bụng, phải nằm viện cả một tuần ròng. Một hôm Chu Yên đi lấy thuốc cho Chu Tư Nguyên, tình cờ bắt gặp cô nàng ở khoa phụ sản.Cũng chẳng phải cô xót gì cô đào kia, chỉ là thấy thương cho đứa bé chưa chào đời., nhưng cô thật sự không kìm được.

Tựa như Chu Tư Nguyên vậy.

Mắt cô đào đỏ au: “Không người mẹ nào có quyền giết chết một sinh mệnh!”

Chu Yên cười: “Đừng lo, em không dính đâu. Chính vì em không dính nên chúng nó mới bảo em bỉ ổi.”

Chu Yên cười, đẹp đẽ mà mỉa mai: “Cô đẻ đứa bé ra, ấy mới là giết nó.”

Cô đào rùng mình, môi lập cập không thốt nên lời.

Sau khi màn xử tội công khai kết thúc, Chu Yên ưỡn ngực đi về phòng thay đồ, mặc kệ ánh nhìn trào phúng của đám đông. Ngồi còn ấm chỗ thì một cô đào tuyển lạ mặt bước vào, nói phòng cách vách có vài thợ nam đang sửa điều hòa, cô ấy không tiện thay đồ nên sang đây.

Chu Yên đứng dậy, bấy giờ mới nhìn thẳng vào cô ấy: “Như cô thấy đấy, tôi là mục tiêu công kích của cả hộp đêm, ai ai cũng nói tôi ích kỷ. Vốn dĩ không định nhắc nhở cô, nhưng tôi cảm thấy nếu tôi đã lường trước bi kịch mà không nói cho cô hay thì tôi chẳng khác nào người tạo nên bi kịch ấy.”

Chỉ thế thôi, rồi ra khỏi phòng bao lại đường ai nấy đi.

Câu nói đó như đẩy sự khó chịu trong ông ta lên đến đỉnh điểm, ông ta quay lại vả cô ấy cái chát: “Tôi cho cô nói chuyện à!?”

Cô đào đau đớn, đến đứng cũng không vững, phải chống tay lên cạnh cửa, tựa chân vào tường mới giữ được chút vẻ bình tĩnh.

Học nhanh thật. Vừa cho cô quyền lợi, cô đã cáo mượn oai hùm ngay.

Chu Yên dừng ở đây. Những điều nên nói cô đều nói cả rồi, lựa chọn thế nào là quyền của cô ấy, cô sẽ không nhúng tay vào. Ốc còn chưa mang nổi mình ốc, huống chi là mang cọc cho rêu.

Cô đào đau đớn, đến đứng cũng không vững, phải chống tay lên cạnh cửa, tựa chân vào tường mới giữ được chút vẻ bình tĩnh.

Cũng chẳng phải cô xót gì cô đào kia, chỉ là thấy thương cho đứa bé chưa chào đời.

Đứa bé không có lỗi, nó không đáng phải đối mặt với thế giới khốn nạn này.

Tựa như Chu Tư Nguyên vậy.

“Điều tra kiểu gì?”

***

Nghĩ đến đó, biểu cảm vốn bình thản của Tư Văn trở sắc như dao. Hắn bực bội gọi nhân viên phục vụ vào, bảo anh ta dẫn Chu Yên đến. Nói xong, hắn lại sửa lời: “Gọi qua đây.”

“Đ*t gì?”

Buổi tối Chu Yên có sô tiếp rượu, được gọi vào cùng một phòng với cô đào tuyển, thượng đế chính là người từng bạo hành cô ấy.

Sao lại như vậy? Không thể như vậy được.

Nghĩ mình chỉ đến cho đủ sĩ số, Chu Yên chọn chỗ ngồi rất xa.

Hút đến điếu thứ ba, cô vẫn ngồi ở đó.

Thật ra cô chẳng bao giờ ngồi quá gần khách, nhưng đàn ông đến đây bỏ năm đồng cũng muốn được thỏa mãn như tiêu mười đồng, sẽ không bỏ sót cô đào nào. Bất kể cô có ngồi xa tới đâu, sẽ luôn có một bàn tay dầu mỡ tìm đến, chuồi vào áo cô.

Chưa đầy năm phút, đã có tay sếp lại gần ôm eo cô: “Anh thấy em phải mấy lần rồi đấy.”

Cô đào tuyển thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn.”

Chu Yên cười có lệ: “Vậy sao?”

Ông sếp cầm lấy ly rượu trên bàn, kề sát môi cô: “Các em khác bảo em dâm lắm. Có thật là thế không?”

Mắt cô đào đỏ au: “Không người mẹ nào có quyền giết chết một sinh mệnh!”

Chu Yên nhấp một ngụm: “Không hẳn. Em không chỉ dâm mà còn bỉ ổi nữa.”

Lau xong thấy mùi hơi nồng, cô bèn ra ngoài rửa mặt.

Ông ta nhướng mày, rất hào hứng với câu trả lời đó: “Kiểu thế nào cơ?”

Ra khỏi địa bàn của Tư Văn, Trịnh Trí mới nói: “Cuối cùng vẫn rút dây động rừng. Tại tôi cả.”

Cô đào quay đầu nhìn cô.

Em là gì không quan trọng, chẳng qua sếp của em là Tư Văn.

Chu Yên ngậm hớp rượu một lát mới nuốt, có giọt rượu bướng bỉnh tràn khỏi khóe môi, như máu của một nạn nhân xấu số dưới tay ma cà rồng: “Trước kia em từng làm một đồng nghiệp dính AIDS.”

Tay sếp bật dậy, mắt trợn tròn như muốn lồi ra: “Cô!”

Chu Yên cười: “Đừng lo, em không dính đâu. Chính vì em không dính nên chúng nó mới bảo em bỉ ổi.”

Tay sếp mất hết cả hứng thú, giơ tay toan tát Chu Yên thì cô đào tuyển lên tiếng nhắc: “Em này có ô dù đấy anh.”

Câu nói đó như đẩy sự khó chịu trong ông ta lên đến đỉnh điểm, ông ta quay lại vả cô ấy cái chát: “Tôi cho cô nói chuyện à!?”

Ông sếp cầm lấy ly rượu trên bàn, kề sát môi cô: “Các em khác bảo em dâm lắm. Có thật là thế không?”

Thật ra cô chẳng bao giờ ngồi quá gần khách, nhưng đàn ông đến đây bỏ năm đồng cũng muốn được thỏa mãn như tiêu mười đồng, sẽ không bỏ sót cô đào nào. Bất kể cô có ngồi xa tới đâu, sẽ luôn có một bàn tay dầu mỡ tìm đến, chuồi vào áo cô.

Cô đào ngã ngửa, bụng va trúng góc bàn.

Tư thế co quắp của cô ấy cơ hồ càng kích thích máu bạo lực trong người tay sếp. Ông ta đứng dậy, đang định cho cô đào một cú đá thì Chu Yên đã gạt văng chân ông ta trước.

Chỉ khi vắng mặt hắn cô mới trở nên sinh động như vậy.

Ông ta kinh ngạc thốt lên: “Cô quên cô là cái loại gì rồi đúng không?”

Chẳng gì tệ bằng cái cảm giác bị kiểm soát bởi kẻ mình mắc nợ.

Chu Yên lạnh nhạt đáp: “Em là gì không quan trọng, chẳng qua sếp của em là Tư Văn.”

Tay sếp bật dậy, mắt trợn tròn như muốn lồi ra: “Cô!”

Tay sếp biến sắc, nén giận một hồi, cuối cùng đành im lặng. Ông ta không thể đắc tội Tư Văn.

Ban đầu ông ta tới là để bắt chẹt đào tuyển, xem đã đánh cô ta sảy thai chưa, có điều trong lúc chọn người, ông ta thấy Chu Yên xinh đẹp ngời ngời nên nảy sinh ý xấu, tạm gác việc bới móc lại. Vốn định tán gẫu vài câu rồi dẫn đi luôn, nhưng nếu là người của Tư Văn thì thôi.

Lần đầu nghe nói ở Kẹo có cô gái tên Chu Yên được Tư Văn bao, ông ta còn tưởng cô nàng sẽ được cưng như trứng hứng như hoa, mà cho dù không đến mức đó thì chí ít Tư Văn cũng sẽ để cô nàng được giữ mình. Ai ngờ cô nàng vẫn buôn hương bán phấn thế này.

Đến đây thì ông ta đã phát ốm, bỏ đi trước cả khi hết giờ.

Con đào kia, lần sau xử cũng không muộn.

Chu Yên làm vậy chẳng qua là có qua có lại, nếu cô đào đã mở lời nói đỡ cho cô thì cô cũng không ngại giúp cô ấy.

Gã đàn ông vừa đi khuất, Chu Yên liền đỡ cô đào tuyển dậy. Cô ấy khẽ nói lời cảm ơn.

Chu Yên đứng dậy, bấy giờ mới nhìn thẳng vào cô ấy: “Như cô thấy đấy, tôi là mục tiêu công kích của cả hộp đêm, ai ai cũng nói tôi ích kỷ. Vốn dĩ không định nhắc nhở cô, nhưng tôi cảm thấy nếu tôi đã lường trước bi kịch mà không nói cho cô hay thì tôi chẳng khác nào người tạo nên bi kịch ấy.”

Chu Yên làm vậy chẳng qua là có qua có lại, nếu cô đào đã mở lời nói đỡ cho cô thì cô cũng không ngại giúp cô ấy.

Chỉ thế thôi, rồi ra khỏi phòng bao lại đường ai nấy đi.

Không việc gì phải thân thiết với nhau, như vậy mới là tốt nhất.

Nhân viên phục vụ hỏi: “Không gọi nữa hả anh?”

Đều là giòi bọ chìm trong bùn lầy, chẳng ai là không tanh tưởi, tàn tạ, lại gần nhau chỉ khó chịu thêm thôi.

***

#

Trong căn phòng kế bên, Tư Văn cầm ly vang đỏ, nhàn nhã nhấm nháp. Ở đây chỉ có mình hắn và bộ tai nghe kết nối với máy nghe lén cài bên phòng Chu Yên.

Suốt quá trình mụ chửi bới, Chu Yên vô cùng phối hợp, nước miếng văng đầy lên mặt cũng thờ ơ, nhiêu đây chẳng là gì so với những chuyện cô từng trải qua.

Chu Yên mặc váy, mái tóc gợn sóng để xõa trên vai. Cô thấy không khí trong Kẹo ngột ngạt nên bèn ra ngoài hóng gió, tiện đà làm điếu thuốc.Em là gì không quan trọng, chẳng qua sếp của em là Tư Văn.

Học nhanh thật. Vừa cho cô quyền lợi, cô đã cáo mượn oai hùm ngay.

Chỉ khi vắng mặt hắn cô mới trở nên sinh động như vậy.

Nghĩ đến đó, biểu cảm vốn bình thản của Tư Văn trở sắc như dao. Hắn bực bội gọi nhân viên phục vụ vào, bảo anh ta dẫn Chu Yên đến. Nhưng sau pha “anh hùng cứu mỹ nhân” của hắn, thái độ thù hằn với cô bắt đầu hiện rõ trên mặt họ, không khác gì những nốt mụn xấu xí.Thấy anh ta cáu kỉnh, Trịnh Trí chủ động cầm lái.Nói xong, hắn lại sửa lời: “Gọi qua đây.”

Chu Yên nhấp một ngụm: “Không hẳn. Em không chỉ dâm mà còn bỉ ổi nữa.”

Nhân viên phục vụ làm việc ở Kẹo đã lâu, dần dà cũng học được cách nghe hiểu ẩn ý của các sếp. Ý của Tư Văn hẳn là: Chỉ nói miệng, đừng động chạm gì.

ay nói trắng ra là dễ bị dắt mũi.

Đương lúc anh ta chuẩn bị đi, hắn lại đổi ý: “Thôi.”

Nhân viên phục vụ hỏi: “Không gọi nữa hả anh?”

Chu Yên bị bất ngờ, suýt ngã lộn cổ, thế là ngoắt lại mắng: “Cái đ*t!” Nhưng bắt gặp cặp chân dài quen thuộc thì cô lại im bặt. Ngẩng đầu trông lên, quả nhiên thấy ngay gương mặt cô có nhắm mắt cũng mường tượng ra được.

Tư Văn không đáp. Anh nhân viên hiểu ý, xoay người đi ra.

Nhìn ly rượu rẻ tiền vừa chát vừa chua trong tay, hắn đổ luôn vào gạt tàn thuốc, đặt ly sang một bên rồi đTay sếp mất hết cả hứng thú, giơ tay toan tát Chu Yên thì cô đào tuyển lên tiếng nhắc: “Em này có ô dù đấy anh.”ứng dậy rời phòng. Hắn không muốn chờ nữa.

Sao Chu Yên lại có được đãi ngộ đó? Cô ta không được thế.

#

Gặp được Chu Yên hoàn toàn chỉ là trùng hợp, Tư Văn nghĩ vậy.

Nhân viên phục vụ làm việc ở Kẹo đã lâu, dần dà cũng học được cách nghe hiểu ẩn ý của các sếp. Ý của Tư Văn hẳn là: Chỉ nói miệng, đừng động chạm gì.

Hắn băng qua cửa phía Tây cốt để rời đi, không ngờ vừa bước chân ra đã thấy Chu Yên ngồi xổm dưới bậc thang hút thuốc. Chẳng gì tệ bằng cái cảm giác bị kiểm soát bởi kẻ mình mắc nợ.Vi Lễ An nhìn thẳng về trước, nghiêm túc và kiên định: “Mình điều tra!”Tuy rằng phía Tây là hướng đến phòng thay quần áo của cô.

Chu Yên mặc váy, mái tóc gợn sóng để xõa trên vai. Chu Yên nghĩ, lúc bằng ấy tuổi, cô cũng ngốc nghếch như thế sao?Cô thấy không khí trong Kẹo ngột ngạt nên bèn ra ngoài hóng gió, tiện đà làm điếu thuốc.

Chu Yên im lặng giây lát rồi mới bảo: “Cô đừng nên sinh thì hơn.”

Hút đến điếu thứ ba, cô vẫn ngồi ở đó. Dạo này trời trở rét, Chu Yên cóng đến độ da gà nổi khắp người nhưng vẫn muốn hút cho xong điếu thuốc trong tay.

Ở ngã tư có đám nhóc đang cười đùa, mới thò lò mũi xanh đã học đòi người lớn hút thuốc, lắc mông. Áo xống xắn cao, quần cạp trễ thì lộ cả rãnh mông, trông như sắp rơi đến nơi mà chúng cứ tưởng là đẹp lắm.

Chu Yên nghĩ, lúc bằng ấy tuổi, cô cũng ngốc nghếch như thế sao?

Có lẽ là không. Khi đó cô đang quay cuồng với mấy công việc làm thêm, trên hông toàn là cao dán rẻ tiền, một tệ một tờ, được cô giấu rất kỹ.

Cô không thích tỏ ra đáng thương, nếu có thể, cô luôn muốn bản thân trông thật tươm tất.

Ông ta kinh ngạc thốt lên: “Cô quên cô là cái loại gì rồi đúng không?”

Chu Yên cứ dán mắt vào đám nhóc mãi, cơ hồ quên luôn cả thực tại. Tư Văn đứng sau lưng gần năm phút mà cô vẫn chẳng hay.

“Nhiều chuyện về cái gì? Việc cô khóc lóc gọi cho người khác?”

Tay sếp mất hết cả hứng thú, giơ tay toan tát Chu Yên thì cô đào tuyển lên tiếng nhắc: “Em này có ô dù đấy anh.”

Hắn vốn đang khó chịu, gặp cảnh này lại càng thêm cáu bẳn. Ý gì đây? Nhìn đám oắt còm nhom kia thích lắm hả, bắt đầu chê cái cơ thể hơn ba mươi của hắn rồi chứ gì? Quên là hàng của ai đưa cô lên đỉnh rồi à?

Tức mình, hắn đá Chu Yên một cái.

Chu Yên bị bất ngờ, suýt ngã lộn cổ, thế là ngoắt lại mắng: “Cái đ*t!” Nhưng bắt gặp cặp chân dài quen thuộc thì cô lại im bặt. Ngẩng đầu trông lên, quả nhiên thấy ngay gương mặt cô có nhắm mắt cũng mường tượng ra được.

“Đ*t gì?”

“Đ*t tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.