Edit | Beta: Manh & MDL
Hậu quả sau một đêm giày vò là buổi sáng Chu Yên nằm li bì không dậy nổi, lúc tỉnh hẳn thì mặt trời đã treo cao. Cô dụi mắt, ngồi dậy xuống giường, trong phòng tuyệt nhiên không thấy bóng Tư Văn đâu.
Cầm di động lên xem, có sáu cuộc gọi nhỡ từ một số lạ.
Hắn còn có một gương mặt khiến đám phụ nữ lẳng lơ thèm khát: ngũ quan sắc sảo, đường nét dữ dằn, không giống người phương Đông, cộng thêm khí chất lạnh lùng xa cách, có cảm giác hắn là một tồn tại không thể bị nhúng chàm mà người ta chỉ được phép chiêm ngưỡng từ xa.
Gã này rốt cuộc là thứ quái vật gì thế?
Tư Văn giơ tay gọi thư kí đến: “Hạ nhiệt độ điều hòa xuống, rót ly trà lạnh cho hai đồng chí đây, họ nóng toát cả mồ hôi rồi kìa.”
Chu Yên không để tâm lắm, thay vào đó cô bỏ đi tắm, đồ để thay đã có sẵn trong căn hộ. Tắm táp xong xuôi, cô vào bếp mở tủ lạnh rót cho mình một cốc sữa. Vừa uống hết cốc thì di động reo chuông. Vẫn dãy số lạ đó.
Không, Tư Văn mà là tội phạm thật thì có gì lạ lùng đâu, cái Vi Lễ An không chấp nhận nổi là chuyện Chu Yên đứng về phía hắn.
Vi Lễ An nghĩ, bọn họ mà không động cỏ thì có lẽ sẽ chẳng một ai đánh con rắn ấy.
Vi Lễ An nghe vậy nhíu mày: “Cậu tưởng chỉ có mình cậu phải sống chắc? Vô kỷ luật! Bộ nhà nước nuôi hơn một tỷ dân no đủ là dễ lắm hay sao? Trong ngành có biết bao nhân viên chấp pháp, có thể họ hơi chậm chạp thật, nhưng chẳng ai cố ý làm trễ việc của cậu! Cậu quên lý do cậu chọn làm cảnh sát rồi à? Bản thân cậu đã cáng đáng được hết mọi vụ lớn nhỏ chưa? Cậu nhiều thời gian rảnh thế cơ mà? Nhưng cậu có bao giờ thấy mình không phải một cảnh sát tốt đâu?”
Chu Yên bắt máy, tưởng ai hóa ra là Vi Lễ An.
Chỉ là một cái tên và một thông tin chưa rõ thực hư thôi mà, đáng ra hắn phải phủ nhận chứ? Suy cho cùng hôm nay họ đến chỉ đơn giản là để dò xét hắn, họ còn không chắc liệu em họ của Phạm Sưởng có phải hắn hay không, tất cả vẫn chỉ dừng ở mức suy đoán.
Vi Lễ An chưa chào câu nào đã hỏi: “Cô đang cặp với Tư Văn à?”
Thế mà hắn lại nhận.
Giọng điệu của anh ta quá kì lạ, làm Chu Yên không muốn đáp: “Chẳng liên quan gì tới anh, anh cảnh sát ạ.”
Thật ra các ban ngành không chỉ xử lý thiếu dứt khoát với vấn đề của người dân, mà vấn đề của chính họ phần lớn cũng vậy.
Vi Lễ An ngừng trong chốc lát rồi lại hỏi: “Cô yêu anh ta sao?”
Trịnh Trí ngồi xổm xuống cạnh anh ta, cũng châm một điếu: “Chưa. Mình bắt buộc phải lập hồ sơ nộp cấp trên trước khi hành động hả?”
Chu Yên nhíu mày, hỏi kiểu gì vậy? Dạo này cảnh sát còn quan tâm đến cả đời sống tình cảm của công dân nữa à? “Nếu anh không có việc gì thì thôi nhé.”
Đời người cay đắng, chùn chân là chuyện thường tình, nhưng có những lúc phải bứt lên mà đi.
Nghe tới đây, hai viên cảnh sát liền trở nên căng thẳng.
Chưa để cô kịp cúp máy, Vi Lễ An đã nôn nóng cướp lời: “Đừng yêu anh ta.”
Triệu Vưu Kim gật đầu: “Vậy phiền cô báo với anh Tư một câu, ngày mai tôi sẽ quay lại.”
Chu Yên nhíu mày, hỏi kiểu gì vậy? Dạo này cảnh sát còn quan tâm đến cả đời sống tình cảm của công dân nữa à? “Nếu anh không có việc gì thì thôi nhé.”
Chu Yên chẳng hiểu ra làm sao, phải đưa điện thoại ra trước mặt nhìn kỹ một lần nữa, đây có phải Vi Lễ An thật không đấy? Hay lại đứa nào gọi chơi khăm?
Anh ta đứng dậy: “Rồi! Đừng thể hiện mớ quan điểm nông cạn của cậu nữa. Quay về làm việc đi!”
Thấy Chu Yên không muốn trả lời mình, Vi Lễ An sốt ruột cao giọng: “Đừng yêu anh ta, được không?”
Tư Văn không nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của anh ta, có điều khả năng diễn giải thật sự quá kém: “Đọc trôi chảy quá, ‘chấp hành nhiệm vụ theo pháp luật’, vậy xin hỏi tôi đã phạm phải luật gì?”
Chu Yên dập máy, đưa thẳng số anh ta vào danh sách đen.
Bốn mươi triệu, quả là một con số khiến người ta phẫn uất.
Tư Văn thản nhiên: “Trước tiên mời hai đồng chí nghĩ xem nên bồi thường vì đã lãng phí nửa tiếng của tôi thế nào đi.”
Tư Văn là người duy nhất cứu được bà ta, đã đến nước này rồi, vết thương chưa lành trên mặt cũng chẳng còn đáng bận tâm. Mặc cho bị từ chối liên tiếp, bà ta vẫn tuyệt đối không bỏ cuộc.
Triệu Vưu Kim gật đầu: “Vậy phiền cô báo với anh Tư một câu, ngày mai tôi sẽ quay lại.”***Vi Lễ An mở tập tài liệu ra trước mặt hắn: “Người tên Hạ Nhất này có phải là anh không?”Mắc mớ gì tới anh ta chứ.
Sự kiện Phạm Sưởng đã hủy hoại biết bao nhiêu gia đình, thậm chí sau nhiều năm, nó vẫn còn là cơn ác mộng của không ít người.
Biết nhóm Vi Lễ An đến, Tư Văn chẳng tỏ vẻ gì, vẫn tiếp tục làm việc như thường, chừng nửa tiếng sau mới đứng dậy. Hôm nay hắn mặc một bộ Âu phục màu xanh với gi-lê ôm khít vòng eo. Chiếc cúc cuối cùng bỏ ngỏ không cài, khiến bộ đồ trang trọng trông càng thêm lôi cuốn.
Chu Yên từng mơ thấy Diêm Vương không chịu nhận hắn, trong mơ cô khóc bù lu bù loa, oán thán số mình sao mà thê thảm, cô còn sống ngày nào là hắn sẽ còn tồn tại ngày đó. Cô tưởng mình sẽ thấy mừng vì đó chỉ là mơ, nào ngờ cái bồi hồi trong cô lại là cảm giác nuối tiếc.
Tâm trạng đang phơi phới tự dưng bị cú điện thoại này phá hỏng. Chu Yên xoa trán, quyết định về nhà.
***
Thư kí tỏ vẻ đồng ý, mỉm cười tiễn bà ta về, vừa ra ngoài thì cả hai chạm mặt Trịnh Trí và Vi Lễ An.
***
Hai bên ngồi đối diện, lúc này Vi Lễ An đã không còn hòa nhã như lần trước: “Chào anh Tư.”
Vi Lễ An cầm bao thuốc đã hút gần hết, bắt đầu thấy hoa mắt, run tay.
Chu Yên bắt máy, tưởng ai hóa ra là Vi Lễ An.
Lý trí dần về với Vi Lễ An, anh ta bình tâm lại, nói: “Nếu Phạm Sưởng là anh họ của anh thì chúng tôi hoàn toàn có lý do để tìm hiểu tình hình thông qua anh. Anh đã trả lời thẳng thắn và cũng làm rõ là không liên quan gì đến hắn ta, vậy tốt hơn hết là anh hãy chịu trách nhiệm cho lời nói của mình. Nếu sau này chúng tôi phát hiện sự thật không phải thế… Tôi đảm bảo, anh nhất định sẽ phải trả giá đắt.”
Chỉ sau một đêm mà râu đã lởm chởm khắp cằm anh ta, đứng xa ba mét vẫn thấy rõ.
Trịnh Trí nghe vậy líu lưỡi. Vi Lễ An liếc anh ta, ra hiệu bảo anh ta đừng nói chuyện.
Vi Lễ An liếc anh ta: “Ai là nữ mà cậu chẳng thấy quen.”
Không được hành động thiếu suy nghĩ, phải làm việc theo lệnh. Nhưng: “Cậu cứ lần lữa đi, đến lúc Tư Văn đánh hơi được thì chúng ta lại mất công toi đấy! Cậu tưởng tên ấy dễ chơi hả?”
Bóng hòe cao lớn trồng ngoài đồn như trở thành căn cứ của riêng Vi Lễ An, nút thắt trong lòng chưa được gỡ ngày nào thì anh ta còn ngồi xổm dưới tàn cây hút thuốc liên miên ngày ấy. Dáng vẻ ấy đáng thương khỏi phải bàn, khiến người ta trông mà tức ngực.
Trịnh Trí chỉ hỏi cho thỏa miệng chứ cũng không cần Vi Lễ An đáp: “Đi nào! Công việc hạng nhất đang chờ đội hình sự chúng ta!”
Trịnh Trí bước đến, giật phăng bao thuốc: “Cậu khó chấp nhận chuyện Tư Văn là gã buôn ma túy đến thế hả anh giai?”
Vi Lễ An nắm bắt tường tận các quy định pháp luật, lúc cần vẫn có thể dùng trôi chảy: “Điều 5, Luật Cảnh sát nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa quy định: Cảnh sát nhân dân chấp hành nhiệm vụ theo pháp luật, được pháp luật bảo hộ. Người nào chống đối hoặc có hành vi cản trở người thi hành công vụ, các cơ quan liên quan có quyền xử phạt. Hành vi của anh đã đủ để xử phạt rồi đấy.”
Chưa để cô kịp cúp máy, Vi Lễ An đã nôn nóng cướp lời: “Đừng yêu anh ta.”
Thư kí bưng trà vào, nhẹ thưa: “Mời hai anh uống trà.”
Không, Tư Văn mà là tội phạm thật thì có gì lạ lùng đâu, cái Vi Lễ An không chấp nhận nổi là chuyện Chu Yên đứng về phía hắn.
Lúc này cô thư kí bước vào giao thêm vài văn kiện, tốn thêm mười mấy phút của hắn. Suốt thời gian đó mặt cô đỏ như gấc, không dám cả nhìn thẳng vào hắn.
Anh ta rít mạnh một hơi: “Bên Đội Phòng chống ma túy đã có tin gì chưa?”
Trịnh Trí ngồi xổm xuống cạnh anh ta, cũng châm một điếu: “Chưa. Mình bắt buộc phải lập hồ sơ nộp cấp trên trước khi hành động hả?”
Chu Yên chẳng hiểu ra làm sao, phải đưa điện thoại ra trước mặt nhìn kỹ một lần nữa, đây có phải Vi Lễ An thật không đấy? Hay lại đứa nào gọi chơi khăm?
Anh ta không muốn cãi nhau với Vi Lễ An về hiệu suất của cấp trên, trọng điểm của anh ta là: “Tôi không muốn chờ tin từ bên kia nữa. Mình là người tìm ra manh mối, mình tự đi kiểm tra đi.”
“Tìm người trong kho dữ liệu thì không cần, nhưng sắp tới qua Dược phẩm Đông Thăng thì có.”
Trịnh Trí hít sâu một hơi, giành quyền đối đáp: “Anh Tư, chúng tôi sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của anh, rất mong anh phối hợp.”
Trịnh Trí mắng: “Sao họ chậm chạp vậy? Nếu không tại họ lãng phí thời gian thì mấy vụ buôn lậu ma túy với mại dâm đã xong mợ từ đời tám hoánh rồi.”
Trịnh Trí chẳng thấy khá hơn anh ta là bao, những tưởng trận này bọn họ tập kích bất ngờ, nhưng hóa ra kẻ địch đã sớm nắm rõ họ như lòng bàn tay.
Vi Lễ An nghe vậy nhíu mày: “Cậu tưởng chỉ có mình cậu phải sống chắc? Vô kỷ luật! Bộ nhà nước nuôi hơn một tỷ dân no đủ là dễ lắm hay sao? Trong ngành có biết bao nhân viên chấp pháp, có thể họ hơi chậm chạp thật, nhưng chẳng ai cố ý làm trễ việc của cậu! Cậu quên lý do cậu chọn làm cảnh sát rồi à? Bản thân cậu đã cáng đáng được hết mọi vụ lớn nhỏ chưa? Cậu nhiều thời gian rảnh thế cơ mà? Nhưng cậu có bao giờ thấy mình không phải một cảnh sát tốt đâu?”
Trịnh Trí mắng: “Sao họ chậm chạp vậy? Nếu không tại họ lãng phí thời gian thì mấy vụ buôn lậu ma túy với mại dâm đã xong mợ từ đời tám hoánh rồi.”
Mắc mớ gì tới anh ta chứ.
Trịnh Trí im thin thít. Ngẫm một hồi. anh ta lại cảm thấy Vi Lễ An nói không đúng: “Tôi tin cậu nghĩ được, làm được như vậy, nhưng người khác chưa chắc đã giống cậu. Nếu cấp trên thật sự coi trọng vụ Phạm Sưởng thì làm gì đến phiên đội hình sự tiểu tốt nhà mình tra ra thằng em họ của gã?”
Anh ta không muốn cãi nhau với Vi Lễ An về hiệu suất của cấp trên, trọng điểm của anh ta là: “Tôi không muốn chờ tin từ bên kia nữa. Mình là người tìm ra manh mối, mình tự đi kiểm tra đi.”
Chừng như nhìn thấu bọn họ, Tư Văn nói: “Mà thôi. Tôi dắt chó đi dạo cũng chỉ mất nửa tiếng, nửa tiếng này xem như bố thí cho các anh. Nhưng, đừng để có lần sau đấy. Nếu muốn quay lại tìm tôi thì chí ít phải lấy được giấy phê chuẩn của cấp trên đã, chứ cứ hành động hấp tấp thế này, để bị phạt thì chẳng phải sẽ mất nhiều hơn được sao?”
Nuối tiếc là bởi thực tế không được như mơ, không phải cô cứ sống ngày nào thì hắn sẽ tồn tại. Độc ác với người ta đến vậy mà vẫn có thể khiến người ta tha thứ, ấy cũng là một loại bản lĩnh đáng sợ.
Thốt ra câu nào là xát muối câu nấy, Vi Lễ An càng nghe càng muốn tẩn đồng nghiệp.
Vi Lễ An lấy lại bình tĩnh, quay sang nhìn anh ta: “Cậu quên cậu đã hứa gì với tôi rồi à?”
“Anh ta là anh họ của tôi.”
Vi Lễ An về đồn đúng lúc nhận được điện thoại từ Đội Phòng chống ma túy, họ báo đã gửi thông tin lên phía trên, song đến nay vẫn chưa có phản hồi.
Đôi mắt Vi Lễ An vằn lên, anh ta không hiểu, là do anh ta chuẩn bị chưa đủ chu đáo, hay do Tư Văn đã tập trước cảnh này đến thuộc nằm lòng mà đến cuối cùng bọn họ vẫn là bên bị chèn ép?
“Anh ta là anh họ của tôi.”Không được hành động thiếu suy nghĩ, phải làm việc theo lệnh. Nhưng: “Cậu cứ lần lữa đi, đến lúc Tư Văn đánh hơi được thì chúng ta lại mất công toi đấy! Cậu tưởng tên ấy dễ chơi hả?”
Vi Lễ An cầm bao thuốc đã hút gần hết, bắt đầu thấy hoa mắt, run tay.
Tư Văn tiếp tục: “Tôi hiểu các anh không phá được án nên mới bí quá hóa liều, nhưng phiền các anh lên mạng tìm hiểu xem Dược phẩm Đông Thăng đã đóng góp bao nhiêu phần trăm GDP cho Kỳ Châu. Tất cả tài sản của tôi đều công khai và minh bạch, nếu có bất kỳ kẽ hở nào thì đối thủ thương nghiệp đã xử đẹp tôi rồi chứ chẳng đến lượt các anh đâu. Mà giả như tôi dính líu gì đến Phạm Sưởng thật thì các anh đến muộn quá đấy.”
Hai tiếng Tư Văn còn làm Vi Lễ An nhói lòng hơn cả Chu Yên, cứ nghĩ đến cảnh mai sau Chu Yên vẫn sẽ kiên định đứng bên hắn… Anh ta lấy lại bao thuốc, châm điếu khác rồi chuyển chủ đề: “Trịnh Trí này, một người bình thường không thích lo chuyện bao đồng mà lại đi giúp cảnh sát phá án, thì chứng tỏ người đó vẫn rất đàng hoàng chính trực đúng không?”
“Vì sao tôi lại phải phối hợp?” Tư Văn đáp cực kì khó ưa.
Trịnh Trí dễ dàng phân tâm, nghe vậy không đồng tình lắm: “Cậu thử nghĩ xem có bao nhiêu cảnh sát thật sự phá án vì công lý?”
Cướp biển Somalia là mối nguy hiểm với cộng đồng quốc tế, chúng gần như không bị quản chế bởi bất cứ tổ chức nào, chỉ tôn thờ lợi ích, không bao giờ từ chối giao dịch có lợi với mình. Thế nên khi hay tin trên thuyền của Triệu Vưu Kim có số hàng hơn bốn mươi triệu, chúng đương nhiên sẽ chớp lấy phi vụ béo bở này.
Mắc mớ gì tới anh ta chứ.
Vi Lễ An thấy tim mình thêm quặn thắt.
Trịnh Trí tiếp tục: “Có đôi khi người ta có thể làm rất tốt một việc, nhưng chưa chắc đã thích nó. Ví dụ như Phó Cục trưởng cơ quan mình, ông ấy thích bảo vệ môi trường hơn, nộp đơn xin chuyển sang Tổng cục Môi trường mấy lần rồi mà chẳng qua không được duyệt, nhưng ông ấy vẫn rất tận tụy với hệ thống an ninh công cộng đấy thôi. Vậy nên không thể dựa vào mỗi hành vi của một người để đánh giá người đó có chính trực, có đàng hoàng hay không, phiến diện lắm.”
Giọng điệu của anh ta quá kì lạ, làm Chu Yên không muốn đáp: “Chẳng liên quan gì tới anh, anh cảnh sát ạ.”
Trịnh Trí nghe vậy, da gà da vịt nổi hết cả lên.
Thốt ra câu nào là xát muối câu nấy, Vi Lễ An càng nghe càng muốn tẩn đồng nghiệp.
Cũng tức là: Phải chờ thêm chút nữa.
Trịnh Trí im thin thít. Ngẫm một hồi. anh ta lại cảm thấy Vi Lễ An nói không đúng: “Tôi tin cậu nghĩ được, làm được như vậy, nhưng người khác chưa chắc đã giống cậu. Nếu cấp trên thật sự coi trọng vụ Phạm Sưởng thì làm gì đến phiên đội hình sự tiểu tốt nhà mình tra ra thằng em họ của gã?”
Anh ta đứng dậy: “Rồi! Đừng thể hiện mớ quan điểm nông cạn của cậu nữa. Quay về làm việc đi!”
Vi Lễ An đập thẻ cảnh sát lên bàn: “Bởi vì chúng tôi là cảnh sát.”
Mắc mớ gì tới anh ta chứ.Lúc này cô thư kí bước vào giao thêm vài văn kiện, tốn thêm mười mấy phút của hắn. Suốt thời gian đó mặt cô đỏ như gấc, không dám cả nhìn thẳng vào hắn.Người hỏi là cậu cơ mà? Trịnh Trí mà đánh lại được Vi Lễ An là đã cho anh ta một cước luôn rồi đấy!
Vi Lễ An về đồn đúng lúc nhận được điện thoại từ Đội Phòng chống ma túy, họ báo đã gửi thông tin lên phía trên, song đến nay vẫn chưa có phản hồi.
Trịnh Trí tiếp tục: “Có đôi khi người ta có thể làm rất tốt một việc, nhưng chưa chắc đã thích nó. Ví dụ như Phó Cục trưởng cơ quan mình, ông ấy thích bảo vệ môi trường hơn, nộp đơn xin chuyển sang Tổng cục Môi trường mấy lần rồi mà chẳng qua không được duyệt, nhưng ông ấy vẫn rất tận tụy với hệ thống an ninh công cộng đấy thôi. Vậy nên không thể dựa vào mỗi hành vi của một người để đánh giá người đó có chính trực, có đàng hoàng hay không, phiến diện lắm.”
Cũng tức là: Phải chờ thêm chút nữa.
Thật ra các ban ngành không chỉ xử lý thiếu dứt khoát với vấn đề của người dân, mà vấn đề của chính họ phần lớn cũng vậy.
Vi Lễ An lấy lại bình tĩnh, quay sang nhìn anh ta: “Cậu quên cậu đã hứa gì với tôi rồi à?”
Không phải họ không muốn nhanh, mà là họ không dám nhanh, một bộ phận hấp tấp làm sai có thể sẽ khiến cả hệ thống cũng trượt dài theo, khi đó ai gánh nổi trách nhiệm? Vì thế trừ khi có sức ép dư luận, còn không tôn chỉ của họ luôn là càng thận trọng càng chắc.
Sự kiện Phạm Sưởng đã hủy hoại biết bao nhiêu gia đình, thậm chí sau nhiều năm, nó vẫn còn là cơn ác mộng của không ít người.
Vì mải ngó nghiêng nên anh ta chậm lại vài bước, lúc nhận ra thì Vi Lễ An đã vào đại sảnh.
Điều duy nhất nạn nhân quan tâm là được lấy lại công bằng, còn điều các ban ngành lao tâm khổ tứ là làm thế nào để xử lý ảnh hưởng từ cuộc khủng hoảng kéo theo sau đó, để những người còn sống ít nhất được sống bình an.
Điều duy nhất nạn nhân quan tâm là được lấy lại công bằng, còn điều các ban ngành lao tâm khổ tứ là làm thế nào để xử lý ảnh hưởng từ cuộc khủng hoảng kéo theo sau đó, để những người còn sống ít nhất được sống bình an.
Vi Lễ An không muốn chất vấn hay phán xét chính quyền anh ta tin tưởng, nhưng cũng có những điều anh ta cảm thấy mình nên làm.
Đời người cay đắng, chùn chân là chuyện thường tình, nhưng có những lúc phải bứt lên mà đi.
Trịnh Trí bước vào, ngó thấy vẻ mặt của Vi Lễ An là vỡ ra ngay: “Tôi tưởng cậu bảo chờ?”
Vi Lễ An đội mũ cảnh sát: “Đi. Chúng ta đi xem xem.”
Trịnh Trí nhướng mày, hiểu ý anh ta nhưng vẫn không khỏi thắc mắc: “Chẳng phải cậu nói cần hồ sơ sao? Không sợ đánh rắn động cỏ à?”
“Tìm người trong kho dữ liệu thì không cần, nhưng sắp tới qua Dược phẩm Đông Thăng thì có.”
Vi Lễ An nghĩ, bọn họ mà không động cỏ thì có lẽ sẽ chẳng một ai đánh con rắn ấy.
Tư Văn lại một lần nữa từ chối gặp Triệu Vưu Kim. Đáng lẽ bà ta có thể vòng qua Mũi Hảo Vọng thay vì băng theo vịnh Aden ở Somalia, song bà ta quá tự tin, và cũng đặt quá nhiều niềm tin vào công ty lính đánh thuê.
Chu Yên dập máy, đưa thẳng số anh ta vào danh sách đen.
Trịnh Trí chỉ hỏi cho thỏa miệng chứ cũng không cần Vi Lễ An đáp: “Đi nào! Công việc hạng nhất đang chờ đội hình sự chúng ta!”
Vi Lễ An cứng họng. Hắn… Hắn nhận!
***
Hắn có một vóc người hoàn hảo, vai rộng eo hẹp, đặc biệt là lúc tập thể hình, cơ bụng cứ thấp thoáng sau làn áo ba lỗ đẫm mồ hôi, chỉ nhìn thôi đã thấy rạo rực, giả mà được chạm vào thì thể nào cũng sẽ nghiện.
Không riêng gì Triệu Vưu Kim mà cả Kỳ Châu không thể dây vào cướp biển Somalia, cho dù có dốc hết tài lực và nhân lực. Vùng biển đó là mảnh đất của tội phạm, là thiên đường của tội ác.
Tư Văn lại một lần nữa từ chối gặp Triệu Vưu Kim. Đáng lẽ bà ta có thể vòng qua Mũi Hảo Vọng thay vì băng theo vịnh Aden ở Somalia, song bà ta quá tự tin, và cũng đặt quá nhiều niềm tin vào công ty lính đánh thuê.
Người hỏi là cậu cơ mà?
Tư Văn tùy ý ngồi xuống, bắt tréo chân: “Có việc gì?”
Cướp biển Somalia là mối nguy hiểm với cộng đồng quốc tế, chúng gần như không bị quản chế bởi bất cứ tổ chức nào, chỉ tôn thờ lợi ích, không bao giờ từ chối giao dịch có lợi với mình. Thế nên khi hay tin trên thuyền của Triệu Vưu Kim có số hàng hơn bốn mươi triệu, chúng đương nhiên sẽ chớp lấy phi vụ béo bở này.
Vi Lễ An không nghĩ xa hơn, nói: “Chúng tôi đến đây để mời anh trả lời một số câu hỏi.”
Hai tiếng Tư Văn còn làm Vi Lễ An nhói lòng hơn cả Chu Yên, cứ nghĩ đến cảnh mai sau Chu Yên vẫn sẽ kiên định đứng bên hắn… Anh ta lấy lại bao thuốc, châm điếu khác rồi chuyển chủ đề: “Trịnh Trí này, một người bình thường không thích lo chuyện bao đồng mà lại đi giúp cảnh sát phá án, thì chứng tỏ người đó vẫn rất đàng hoàng chính trực đúng không?”
Không riêng gì Triệu Vưu Kim mà cả Kỳ Châu không thể dây vào cướp biển Somalia, cho dù có dốc hết tài lực và nhân lực. Vùng biển đó là mảnh đất của tội phạm, là thiên đường của tội ác.
Trịnh Trí dễ dàng phân tâm, nghe vậy không đồng tình lắm: “Cậu thử nghĩ xem có bao nhiêu cảnh sát thật sự phá án vì công lý?”
Đứng ở vị trí của một thương nhân, Triệu Vưu Kim đã rất sáng suốt khi chọn vứt bỏ đám tay chân. Dược phẩm đã bị cướp trắng, nếu lại bỏ thêm một khoản tiền chuộc thì chẳng khác nào tự cống mạng. Có điều bà ta còn trì hoãn giao hàng cho đối tác ngày nào thì tiền bồi thường sẽ còn tăng thêm ngày ấy, như nước chảy ồ ạt khỏi tài khoản, cũng không dễ chịu gì. Để giảm bớt lỗ lã, bà ta nhất định phải tìm được nguồn hàng bổ sung khác.
Tư Văn là người duy nhất cứu được bà ta, đã đến nước này rồi, vết thương chưa lành trên mặt cũng chẳng còn đáng bận tâm. Mặc cho bị từ chối liên tiếp, bà ta vẫn tuyệt đối không bỏ cuộc.
Bốn mươi triệu, quả là một con số khiến người ta phẫn uất.
Thư kí nhìn Triệu Vưu Kim áy náy: “Xin lỗi bà Triệu, ngài Tư hiện đang bận ạ.”
Thư kí nhìn Triệu Vưu Kim áy náy: “Xin lỗi bà Triệu, ngài Tư hiện đang bận ạ.”
Triệu Vưu Kim gật đầu: “Vậy phiền cô báo với anh Tư một câu, ngày mai tôi sẽ quay lại.”
Thư kí tỏ vẻ đồng ý, mỉm cười tiễn bà ta về, vừa ra ngoài thì cả hai chạm mặt Trịnh Trí và Vi Lễ An.
Trịnh Trí bước đến, giật phăng bao thuốc: “Cậu khó chấp nhận chuyện Tư Văn là gã buôn ma túy đến thế hả anh giai?”
Vi Lễ An chưa chào câu nào đã hỏi: “Cô đang cặp với Tư Văn à?”
Trịnh Trí nhướng mày khi thấy Triệu Vưu Kim. Tuy bà ta đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang kín mít, nhưng hai hốc mắt trũng sâu kia vẫn rất gây chú ý.
Vì mải ngó nghiêng nên anh ta chậm lại vài bước, lúc nhận ra thì Vi Lễ An đã vào đại sảnh.
Vi Lễ An ngừng trong chốc lát rồi lại hỏi: “Cô yêu anh ta sao?”
Trịnh Trí đuổi theo, thầm thì: “Người phụ nữ mới nãy trông quen quá.”
Vi Lễ An liếc anh ta: “Ai là nữ mà cậu chẳng thấy quen.”
Trịnh Trí nghe vậy tiu nghỉu hẳn.
Một thư ký khác thuộc Ban Giám đốc dẫn hai người vào phòng đón khách rồi đi báo lại với Tư Văn.
Biết nhóm Vi Lễ An đến, Tư Văn chẳng tỏ vẻ gì, vẫn tiếp tục làm việc như thường, chừng nửa tiếng sau mới đứng dậy. Hôm nay hắn mặc một bộ Âu phục màu xanh với gi-lê ôm khít vòng eo. Chiếc cúc cuối cùng bỏ ngỏ không cài, khiến bộ đồ trang trọng trông càng thêm lôi cuốn.
Bóng hòe cao lớn trồng ngoài đồn như trở thành căn cứ của riêng Vi Lễ An, nút thắt trong lòng chưa được gỡ ngày nào thì anh ta còn ngồi xổm dưới tàn cây hút thuốc liên miên ngày ấy. Dáng vẻ ấy đáng thương khỏi phải bàn, khiến người ta trông mà tức ngực.
Lúc này cô thư kí bước vào giao thêm vài văn kiện, tốn thêm mười mấy phút của hắn. Suốt thời gian đó mặt cô đỏ như gấc, không dám cả nhìn thẳng vào hắn.
Hắn có một vóc người hoàn hảo, vai rộng eo hẹp, đặc biệt là lúc tập thể hình, cơ bụng cứ thấp thoáng sau làn áo ba lỗ đẫm mồ hôi, chỉ nhìn thôi đã thấy rạo rực, giả mà được chạm vào thì thể nào cũng sẽ nghiện.
Trịnh Trí bước vào, ngó thấy vẻ mặt của Vi Lễ An là vỡ ra ngay: “Tôi tưởng cậu bảo chờ?”
Hắn còn có một gương mặt khiến đám phụ nữ lẳng lơ thèm khát: ngũ quan sắc sảo, đường nét dữ dằn, không giống người phương Đông, cộng thêm khí chất lạnh lùng xa cách, có cảm giác hắn là một tồn tại không thể bị nhúng chàm mà người ta chỉ được phép chiêm ngưỡng từ xa.
Vừa quyến rũ lại vừa đáng sợ, Tư Văn trong ngoài mâu thuẫn như vậy đấy.
Vừa quyến rũ lại vừa đáng sợ, Tư Văn trong ngoài mâu thuẫn như vậy đấy.
Chu Yên từng mơ thấy Diêm Vương không chịu nhận hắn, trong mơ cô khóc bù lu bù loa, oán thán số mình sao mà thê thảm, cô còn sống ngày nào là hắn sẽ còn tồn tại ngày đó. Cô tưởng mình sẽ thấy mừng vì đó chỉ là mơ, nào ngờ cái bồi hồi trong cô lại là cảm giác nuối tiếc.
Nuối tiếc là bởi thực tế không được như mơ, không phải cô cứ sống ngày nào thì hắn sẽ tồn tại. Độc ác với người ta đến vậy mà vẫn có thể khiến người ta tha thứ, ấy cũng là một loại bản lĩnh đáng sợ.
Vi Lễ An không muốn chất vấn hay phán xét chính quyền anh ta tin tưởng, nhưng cũng có những điều anh ta cảm thấy mình nên làm.
Tư Văn ngồi xem một lượt những văn kiện mới. Khoảng một tiếng sau, hắn mới đi gặp Vi Lễ An.
Hai bên ngồi đối diện, lúc này Vi Lễ An đã không còn hòa nhã như lần trước: “Chào anh Tư.”
Chỉ sau một đêm mà râu đã lởm chởm khắp cằm anh ta, đứng xa ba mét vẫn thấy rõ.
Tư Văn tùy ý ngồi xuống, bắt tréo chân: “Có việc gì?”
“Tôi có thể phối hợp, nhưng nếu sau cùng tất cả chỉ là do các anh đa nghi thì hẳn phải bồi thường cho tôi cái gì mới đúng.” Tư Văn buông lời đe dọa. Từ lúc cuộc đối chất bắt đầu, hắn vẫn luôn chiếm thế chủ đạo.
Ngay cả câu chào hỏi cũng lược bớt, xem ra hắn thật sự có thái độ thù hằn với mình, hay với nhân viên cảnh sát nào hắn cũng vậy?
Vi Lễ An không nghĩ xa hơn, nói: “Chúng tôi đến đây để mời anh trả lời một số câu hỏi.”
Đứng ở vị trí của một thương nhân, Triệu Vưu Kim đã rất sáng suốt khi chọn vứt bỏ đám tay chân. Dược phẩm đã bị cướp trắng, nếu lại bỏ thêm một khoản tiền chuộc thì chẳng khác nào tự cống mạng. Có điều bà ta còn trì hoãn giao hàng cho đối tác ngày nào thì tiền bồi thường sẽ còn tăng thêm ngày ấy, như nước chảy ồ ạt khỏi tài khoản, cũng không dễ chịu gì. Để giảm bớt lỗ lã, bà ta nhất định phải tìm được nguồn hàng bổ sung khác.
“Vì sao tôi lại phải phối hợp?” Tư Văn đáp cực kì khó ưa.
Tư Văn nhìn xuống: “Phải.”
Vi Lễ An đập thẻ cảnh sát lên bàn: “Bởi vì chúng tôi là cảnh sát.”
Tư Văn chẳng hề nao núng: “Là cảnh sát thì được quyền hùng hổ xông tới khi mới chỉ thấy hơi khả nghi à? Đây là quy định của cơ chế cảnh sát nước ta sao? Thứ lỗi cho tôi vì hiểu biết hạn hẹp, tôi chưa từng nghe đến.”
Tư Văn lạnh nhạt nói tiếp: “Tôi còn biết anh ta buôn lậu ma túy, trong sự kiện Lục Hoạt làm rúng động cả nước năm đó chỉ có mình anh ta thoát được.”
Trịnh Trí hít sâu một hơi, giành quyền đối đáp: “Anh Tư, chúng tôi sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của anh, rất mong anh phối hợp.”
Trịnh Trí nhăn mày, mới thế mà đã khai rồi ư?
Tư Văn liếc đồng hồ: “Tôi bước vào đây cũng được năm phút rồi, hai anh là cảnh sát hình sự đang làm nhiệm vụ, hẳn phải biết chỉ năm giây thôi cũng đã là vấn đề sinh tử. Giờ anh đã làm mất năm phút của tôi mà còn bảo sẽ không lãng phí thời gian của tôi ư?”
Trịnh Trí nhướng mày, hiểu ý anh ta nhưng vẫn không khỏi thắc mắc: “Chẳng phải cậu nói cần hồ sơ sao? Không sợ đánh rắn động cỏ à?”
Trịnh Trí nghe vậy líu lưỡi. Vi Lễ An liếc anh ta, ra hiệu bảo anh ta đừng nói chuyện.
Trịnh Trí tỏ vẻ hiểu ý.
Không được hành động thiếu suy nghĩ, phải làm việc theo lệnh
“Tôi có thể phối hợp, nhưng nếu sau cùng tất cả chỉ là do các anh đa nghi thì hẳn phải bồi thường cho tôi cái gì mới đúng.” Tư Văn buông lời đe dọa. Từ lúc cuộc đối chất bắt đầu, hắn vẫn luôn chiếm thế chủ đạo.
Vi Lễ An nắm bắt tường tận các quy định pháp luật, lúc cần vẫn có thể dùng trôi chảy: “Điều 5, Luật Cảnh sát nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa quy định: Cảnh sát nhân dân chấp hành nhiệm vụ theo pháp luật, được pháp luật bảo hộ. Người nào chống đối hoặc có hành vi cản trở người thi hành công vụ, các cơ quan liên quan có quyền xử phạt. Hành vi của anh đã đủ để xử phạt rồi đấy.”
Tư Văn không nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của anh ta, có điều khả năng diễn giải thật sự quá kém: “Đọc trôi chảy quá, ‘chấp hành nhiệm vụ theo pháp luật’, vậy xin hỏi tôi đã phạm phải luật gì?”
Vi Lễ An mở tập tài liệu ra trước mặt hắn: “Người tên Hạ Nhất này có phải là anh không?”
Tư Văn nhìn xuống: “Phải.”
Người hỏi là cậu cơ mà? Trịnh Trí mà đánh lại được Vi Lễ An là đã cho anh ta một cước luôn rồi đấy!
Thấy Chu Yên không muốn trả lời mình, Vi Lễ An sốt ruột cao giọng: “Đừng yêu anh ta, được không?”
Trịnh Trí nhăn mày, mới thế mà đã khai rồi ư?
Vi Lễ An mau chóng suy nghĩ, bày luôn tài liệu về Phạm Sưởng ra: “Phạm Sưởng có quan hệ gì với anh?”
Vi Lễ An nghiến răng nghiến lợi, gườm gườm nhìn hắn.
“Anh ta là anh họ của tôi.”
Vi Lễ An cứng họng. Hắn… Hắn nhận!
Tư Văn chẳng hề nao núng: “Là cảnh sát thì được quyền hùng hổ xông tới khi mới chỉ thấy hơi khả nghi à? Đây là quy định của cơ chế cảnh sát nước ta sao? Thứ lỗi cho tôi vì hiểu biết hạn hẹp, tôi chưa từng nghe đến.”
Chỉ là một cái tên và một thông tin chưa rõ thực hư thôi mà, đáng ra hắn phải phủ nhận chứ? Suy cho cùng hôm nay họ đến chỉ đơn giản là để dò xét hắn, họ còn không chắc liệu em họ của Phạm Sưởng có phải hắn hay không, tất cả vẫn chỉ dừng ở mức suy đoán.
Chu Yên không để tâm lắm, thay vào đó cô bỏ đi tắm, đồ để thay đã có sẵn trong căn hộ. Tắm táp xong xuôi, cô vào bếp mở tủ lạnh rót cho mình một cốc sữa. Vừa uống hết cốc thì di động reo chuông. Vẫn dãy số lạ đó.
Thế mà hắn lại nhận.
Anh ta rít mạnh một hơi: “Bên Đội Phòng chống ma túy đã có tin gì chưa?”
Tư Văn lạnh nhạt nói tiếp: “Tôi còn biết anh ta buôn lậu ma túy, trong sự kiện Lục Hoạt làm rúng động cả nước năm đó chỉ có mình anh ta thoát được.”
Nghe tới đây, hai viên cảnh sát liền trở nên căng thẳng.
Vi Lễ An mở tập tài liệu ra trước mặt hắn: “Người tên Hạ Nhất này có phải là anh không?”
Tư Văn giơ tay gọi thư kí đến: “Hạ nhiệt độ điều hòa xuống, rót ly trà lạnh cho hai đồng chí đây, họ nóng toát cả mồ hôi rồi kìa.”
Thư kí cười: “Vâng, thưa ngài Tư.”
Tư Văn tiếp tục: “Tôi hiểu các anh không phá được án nên mới bí quá hóa liều, nhưng phiền các anh lên mạng tìm hiểu xem Dược phẩm Đông Thăng đã đóng góp bao nhiêu phần trăm GDP cho Kỳ Châu. Tất cả tài sản của tôi đều công khai và minh bạch, nếu có bất kỳ kẽ hở nào thì đối thủ thương nghiệp đã xử đẹp tôi rồi chứ chẳng đến lượt các anh đâu. Mà giả như tôi dính líu gì đến Phạm Sưởng thật thì các anh đến muộn quá đấy.”
Cầm di động lên xem, có sáu cuộc gọi nhỡ từ một số lạ.
Đôi mắt Vi Lễ An vằn lên, anh ta không hiểu, là do anh ta chuẩn bị chưa đủ chu đáo, hay do Tư Văn đã tập trước cảnh này đến thuộc nằm lòng mà đến cuối cùng bọn họ vẫn là bên bị chèn ép?
Trịnh Trí nhướng mày khi thấy Triệu Vưu Kim. Tuy bà ta đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang kín mít, nhưng hai hốc mắt trũng sâu kia vẫn rất gây chú ý.
Trịnh Trí chẳng thấy khá hơn anh ta là bao, những tưởng trận này bọn họ tập kích bất ngờ, nhưng hóa ra kẻ địch đã sớm nắm rõ họ như lòng bàn tay.
Thư kí bưng trà vào, nhẹ thưa: “Mời hai anh uống trà.”
Lý trí dần về với Vi Lễ An, anh ta bình tâm lại, nói: “Nếu Phạm Sưởng là anh họ của anh thì chúng tôi hoàn toàn có lý do để tìm hiểu tình hình thông qua anh. Anh đã trả lời thẳng thắn và cũng làm rõ là không liên quan gì đến hắn ta, vậy tốt hơn hết là anh hãy chịu trách nhiệm cho lời nói của mình. Nếu sau này chúng tôi phát hiện sự thật không phải thế… Tôi đảm bảo, anh nhất định sẽ phải trả giá đắt.”
Tư Văn thản nhiên: “Trước tiên mời hai đồng chí nghĩ xem nên bồi thường thế nào vì đã lãng phí nửa tiếng của tôi đi.”
Vi Lễ An nghiến răng nghiến lợi, gườm gườm nhìn hắn.
Chừng như nhìn thấu bọn họ, Tư Văn nói: “Mà thôi. Tôi dắt chó đi dạo cũng chỉ mất nửa tiếng, nửa tiếng này xem như bố thí cho các anh. Nhưng, đừng để có lần sau đấy. Nếu muốn quay lại tìm tôi thì chí ít phải lấy được giấy phê chuẩn của cấp trên đã, chứ cứ hành động hấp tấp thế này, để bị phạt thì chẳng phải sẽ mất nhiều hơn được sao?”
Trịnh Trí nghe vậy, da gà da vịt nổi hết cả lên.
Gã này rốt cuộc là thứ quái vật gì thế?