Edit | Beta: Manh & MDL
Theo lời chỉ dẫn của Tư Văn, Tiết Bằng móc nối với cướp biển Somalia, đánh cướp tàu của Triệu Vưu Kim rồi giam giữ tám gã tay sai. Gã không đòi một cắc nào, chỉ yêu cầu toán cướp hét giá chuộc lên càng cao càng tốt, sao cho Triệu Vưu Kim gánh không nổi.
Nhưng gã đã nghĩ quá xa. Triệu Vưu Kim vốn không định chuộc người, hiện trong đầu bà ta chỉ còn độc đám hàng hóa.
Phía Tư Văn im lìm như thể người mách nước không phải hắn, mà hắn cũng chẳng giải quyết tình cảnh bế tắc của Triệu Vưu Kim. Cứ nghĩ đến cảnh chẳng may hàng mất trắng hay kế hoạch bị bại lộ, phải lãnh án tử hình là gã lại nôn nao hết cả ruột gan, nói là bị kẹt giữa hai cực băng lửa và luân phiên tra tấn cũng không ngoa.
Sau lần bộp chộp gọi cho Tư Văn để rồi ăn cảnh cáo, Tiết Bằng không dám chủ động liên lạc với hắn nữa. Nhưng chí ít Tư Văn cũng phải bắn tin cho gã chứ?
Gã còn phải trốn chui nhủi trong cái hầm tăm tối này bao lâu nữa đây?
***
Tuần trước Tư Văn bay từ Mexico về, Triệu Vưu Kim từng sai người đến hẹn gặp, song hắn không tiếp. Hắn vẫn còn để bụng chuyện bà ta động tới Chu Yên.
Theo kế hoạch ban đầu thì sau vụ ở sòng bạc, Triệu Vưu Kim sẽ lại tiếp cận hắn, đầu tiên là hắn từ chối, để bà ta phải loay hoay tìm cách khác, đến lúc đó hắn mới đẩy Tiết Bằng ra làm trung gian. Triệu Vưu Kim đang nôn nóng, hắn sẽ là người nắm được đằng chuôi.
Nhưng bà ta quá thiếu kiên nhẫn, tìm đến Chu Yên trước như đúng rồi.
Có thể là vì ghen ghét, hoặc muốn bắt chẹt hắn qua Chu Yên, nhưng bất kể bà ta làm với với mục đích gì, hành động ấy cũng đã làm hắn phật ý. Chẳng thà cá chết lưới rách, chứ không đời nào hắn để cho bà ta yên.
Hiện tại hàng bị cướp, bà ta bắt đầu biết sốt ruột rồi, vậy cứ để bà ta sốt ruột thêm một thời gian đi.
Tư Văn uống cạn ly rượu rồi buông tay, chiếc ly xoay hai vòng trên không trước khi vỡ tan tành ra đất.
Thư kí nghe thấy tiếng động liền bước lại trước cửa kính: “Giám đốc, có chuyện gì thế ạ?”
Tư Văn không trả lời.
Thư kí đứng đó, không dám rời đi.
Gần đây Tư Văn càng lúc càng nóng tính, động chút là lại đập phá đồ đạc. Một cái ly giá cũng phải hơn mấy chục ngàn mà hắn cứ thích là Đông quẳng một cái, Tây thảy một cái. Thế nhưng trong công việc hắn vẫn rất nghiêm túc, chưa từng bỏ lỡ một cuộc họp nào.
Là đơn vị tiêu biểu trong công cuộc công nghiệp hóa công nghệ sinh dược tại Kỳ Châu, Dược phẩm Đông Thăng chịu trách nhiệm nghiên cứu, phát triển, chế tạo và sản xuất các loại thuốc công nghệ sinh học cho nhiều thành phố trải từ miền Bắc đến Tây Bắc Trung Quốc, có tầm ảnh hưởng bao phủ khắp nửa châu Á.
Đi lên từ một cơ sở sáng tạo công nghệ cao không mấy tiếng tăm, sau khi chuyển sang ngành sản xuất dược phẩm, Đông Thăng nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường và giành vị trí độc quyền.
Theo đó, địa vị của Tư Văn trong ngành y dược cũng ngày một cao, cộng thêm hành tung bất định, hắn luôn tạo cho người ta cảm giác xuất quỷ nhập thần, khiến hình tượng “cao không thể chạm, xa không thể với” của hắn càng thêm phần bí ẩn.
Về sau, đến đám giang hồ cũng phải sợ tên húy của hắn.
Xưa nay Triệu Vưu Kim luôn ngồi không ăn sẵn, có biết bao kẻ hầu người hạ, thế nên trong đầu bà ta chỉ biết mỗi đàn ông. Bà ta không hiểu Tư Văn là chuyện vô cùng bình thường, bà ta tự phụ đến mức cho rằng mình có thể kiểm soát hắn, cũng là chuyện hết sức bình thường, có điều Tư Văn sẽ không để bà ta nghĩ mình thật sự có năng lực ấy.
Thư kí trở về vị trí, lên mạng đặt một bộ cốc phiên bản giới hạn khác.
Thật ra Tư Văn không hẳn là thích đập phá đồ đạc, chẳng qua âm thanh đổ vỡ khiến hắn thấy dễ chịu thôi. Hắn lơ đãng nâng tay, mỗi nếp áo càng làm tôn lên những đường nét rắn chắc của cánh tay hắn. Ngón trỏ bâng quơ sờ lên môi, xúc cảm thô ráp khiến hắn bất giác nhớ tới Chu Yên.
Hắn thích môi cô nhất, nhưng hiếm khi nào hôn cô.
Hắn không nhận thấy, lúc nghĩ đến Chu Yên, hơi thở của hắn nhẹ nhàng đi nhiều lắm.
Đã một thời gian rồi hắn không gặp cô. Kể từ cái ngày mà cô, không biết đã là lần thứ bao nhiêu, suýt chết trong tay hắn.
Đến lúc gặp nhau rồi.
Sau đó làm tình như thể chưa từng có gì xảy ra.
Cô không thấy tủi thân, hắn cũng không cần thấy có lỗi. Đây chính là cách hai người họ chung sống.
Suốt bốn năm qua, cô và hắn đã ở bên nhau như thế.
***
Gần đây, tần suất Chu Tư Nguyên lên cơn nghiện ngày một giảm.
Bác sĩ nói, nếu thuốc này có thể kiểm soát được cơn nghiện thì cậu không nhất thiết phải phẫu thuật. Phẫu thuật cai nghiện sẽ cắt bỏ một bộ phận trong não có quan hệ mật thiết với tật nghiện ma túy, làm vậy sẽ gây tác dụng phụ nghiêm trọng, để lại những di chứng như rối loạn tâm lý hay thay đổi tính cách.
Thành thật mà nói, Chu Yên cũng không muốn mạo hiểm, trừ khi đó là biện pháp cuối cùng.
May mà Chu Tư Nguyên còn nhỏ, chưa có khái niệm gì nhiều về ma túy, chỉ nghĩ mình bẩm sinh đã mắc bệnh nặng. Kể từ khi Chu Yên đón cậu về, đưa cậu ra khỏi môi trường hít ma túy, tình hình mới dần được cải thiện.
Kết thúc đợt trị liệu cắt cơn tuần này, Chu Yên mua món gà quay đặc sản của Kỳ Châu cho Chu Tư Nguyên. Chu Tư Nguyên có vẻ không mấy khoái khẩu, chỉ ăn vài miếng rồi thôi.
Chu Yên muốn hỏi vì sao cậu không ăn, song lại không nói nên lời. Từ sau đêm cô trốn tránh câu hỏi của Chu Tư Nguyên, cậu có vẻ hơi dỗi.
Chu Yên rất muốn nói với cậu, nếu chị bỏ tên xấu xa kia thì chị biết lấy gì để mua thuốc đắt đỏ cho em uống đây? Lấy cái mạng của chị à? Nhưng mạng của chị thì đáng được bao nhiêu đồng?
Cuối cùng cô chỉ giữ im lặng. Không phải vì cô muốn chịu đựng nỗi đau ấy một mình, mà vì cô biết tất cả chỉ là cái cớ.
Chu Tư Nguyên đang buộc cô, buộc cô phải thừa nhận rằng, cô đang viện quá nhiều cái cớ để nán lại bên Tư Văn, cũng như từ chối những người đàn ông khác.
Món gà quay rất ngon, Chu Yên say sưa ăn hết phần còn lại, quên cả việc lau mỡ trên khóe miệng. Cô thấy Chu Tư Nguyên thở dài, lấy giấy lau miệng cho cô.
Sau cùng, Chu Tư Nguyên vẫn là người nhượng bộ trước.
Chị của cậu, cậu không thương không được, dù cho cô có đang từng bước tiến về phía thần chết.
***
Đội Hình sự 1.
Trịnh Trí miệng ngậm tăm, chân gác lên bàn, tai đeo tai nghe, đang trong giờ nghỉ trưa nhàn nhã.
Vi Lễ An từ Cục Công an trở về, cởi mũ đặt sang một bên, cắm USB vào máy tính, lập tức một loạt tên “Hạ Nhất” hiện lên màn hình.
Trịnh Trí nhổ tăm, lia mắt về phía anh ta: “Lại lấy tư liệu một nhóm nữa à?”
Vi Lễ An ừ một tiếng: “Sao có lắm người tên Hạ Nhất thế nhỉ? Bố mẹ họ không biết đường tra từ điển à? Tiếng Trung giàu đẹp thâm thúy, có cả trăm ngàn chữ Hán, sao cứ phải nhè chữ ‘Nhất’ mà đặt?”
Trịnh Trí cười: “Chính vì tên này trùng nhiều nên Phạm Sưởng mới chọn nó.”
Vi Lễ An biết chứ, thế nên anh ta mới bực bội.
Trịnh Trí hạ chân xuống, bước qua chỗ anh ta: “Để tôi xem thử. Đợt này có vẻ có hy vọng đấy.”
Vi Lễ An vốn không định dừng, nhưng mà nhìn màn hình máy tính chi chít thông tin cá nhân, hai mắt anh ta cũng đành chào thua, nhường lại vị trí cho đồng nghiệp để nhập mật mã là docgia cOtam khum shArePat, viết liền. Anh ta đến bên cửa sổ, bỏ cây sen đá xuống, mở cửa sổ ra, tựa vào tường châm một điếu thuốc, rít mạnh mấy hơi.
Trước mắt anh ta như hiện lên gương mặt Chu Yên.
Cái cô gái làng chơi biết hút hồn người khác đó.
Anh ta từng nghĩ, bố mẹ anh ta làm kinh doanh, nhà có của ăn của để, mua hai căn gần trung tâm thành phố vẫn dư dả. Mặt mũi anh ta cũng không đến nỗi nào, nhiều năm làm cảnh sát đã rèn cho anh ta dáng người rắn rỏi. Số phụ nữ thích anh ta không nhiều đến mức xếp thành hàng dài nhưng cũng cỡ một đội bóng rổ. Vì cớ gì anh ta lại ti tiện đến độ đi tương tư gái làng chơi?
Chẳng lẽ đây là cái người ta thường bảo, vợ cả không bằng vợ lẽ, vợ lẽ không bằng bồ nhí, bồ nhí không bằng gái ngành, gái ngành không bằng gái nhà lành?
Dùng tiền để thỏa mãn ham muốn thật sự là xu hướng của đàn ông ư? Hay họ chỉ bị ám ảnh bởi cảm giác khoái lạc khi tiêu pha cho các dịch vụ tình dục?
Từ lúc nhận ra bản thân có tình ý với Chu Yên, Vi Lễ An nghĩ mãi không hiểu, càng nghĩ càng bế tắc, đến nỗi nhắm mắt mở mắt đều thấy cô. Vòng eo thon, đôi chân dài, làn da trắng nõn, gương mặt đượm buồn, tất cả đều khiến anh ta thương nhớ ngày đêm.
Mọi giấc mơ của anh ta về cô đều ướt át và đầy nhục dục, đủ loại tư thế, đủ kiểu giao hòa. Anh ta xấu hổ khi phải thừa nhận thân là cảnh sát nhân dân, công dân gương mẫu mà lại có những suy nghĩ bậy bạ, bẩn thỉu đến thế, thậm chí còn không dám biểu lộ chút ghen tuông nào khi Tư Văn dẫn cô đi.
Làm một thằng đàn ông vì nước quên thân, vì dân phục vụ mà khiến cô thất vọng thì coi sao được? Anh ta chỉ còn cách kiềm chế mà thôi.
Cứ thế, anh ta không thể yêu, mà cũng không được yêu.
Hút hết điếu thuốc này rồi, cô hẳn sẽ tan đi như làn khói phải không?
Nghĩ đến đây, Vi Lễ An cười nhạt. Mẹ kiếp, mày chỉ lừa mình dối người là giỏi.
Anh ta rút bao thuốc ra, đang định hút điếu nữa thì Trịnh Trí bỗng hét toáng lên: “Cái đệt!”
Vi Lễ An nhíu mày: “Làm gì mà gào lên thế?”
Tay Trịnh Trí run run: “Cậu không biết tôi vừa thấy ai đâu.”
Vi Lễ An không hiểu có gì ghê gớm: “Thì là Hạ Nhất thôi, chứ còn ai nữa?”
Trịnh Trí bước lại chỗ Vi Lễ An, giật điếu thuốc Vi Lễ An đang cầm, châm lửa rít một hơi rồi nhả khói. Trông anh ta như trút được gánh nặng suốt những ngày qua, giành lại quyền chủ động.
Vi Lễ An nhìn đồng nghiệp: “Là ai đấy?”
Trịnh Trí không cách nào nói ra cái tên nọ, đành chỉ vào máy tính: “Cậu tự xem đi.”
Vi Lễ An vốn định cho anh ta một cước vì cái tội úp úp mở mở, cuối cùng vẫn đi ngó thử. Trên màn hình là thông tin của một công dân, bên trái là cột tên từng dùng, tại đó nằm hai chữ “Hạ Nhất” cực kì bắt mắt.
Hiện tại, người này có tên là Tư Văn.