Phong Miêu Chứng

Chương 25: Cậu ở đây, thì Tớ phải đứng đây chứ




Trì Tự là đóa hoa cao lãnh, anh có lẽ không thích người khác đụng vào đồ mình nhỉ?

  Ánh mắt Cố Ý bay tới bên người bạn cùng phòng của Trì Tự.

  Cô không chạm, thì có thể tìm người khác giúp chạm vào!

Dưới tầng ký túc xá nữ, ba ba hai hai rất nhiều người vây quanh, trong đó phần lớn là nam sinh.

Hạ Vũ Tâm cúi đầu từ trong đám người băng qua, thỉnh thoảng gặp phải người quen, cô liền ngẩng đầu cười cười, nụ cười đoan trang khéo léo, mười phần phong thái thùy mị.

Lúc vào cửa, có người gọi cô lại:

”Hạ nữ thần?”

”Chào, Nghiêm thiếu, tới tầng chúng tôi tham quan sao?”

”Đúng vậy.” Nghiêm Hằng gật đầu một cái, biểu tình thật thành khẩn, ”Tôi một mình, không biết Hạ nữ thần có thể đưa tôi đi tham quan một chút không?”

Hạ Vũ Tâm không quá thích tiếp xúc với nam sinh không quen.

Bãn lĩnh khác cô không có, chứ từ chối người khác tới ngược lại rất thành thạo.

”Tớ còn có chút chuyện, Nghiêm thiếu không bằng tìm Cố thiên kim đi.”

Nói xong, cô khẽ mỉm cười, nhếch môi đúng độ cong, nhưng cũng rất qua loa lấy lệ.

Nghiêm Hằng có chút lúng túng, khoát khoát tay: ”Vậy cũng được.”

Anh đi thẳng về ký túc xá nam, khi đi ngang qua lầu ba, thấy Cố Ý đang ở cửa ký túc, lén lén lút lút.

Nếu là ngày xưa, anh nhất định sẽ tiến lên chào hỏi, cùng với Cố Ý tán dóc một ngày.

Nhưng Nghiêm thiếu gia hôm nay đặc biệt mất mác, vì vậy anh giả bộ không nhìn thấy, một mình trốn vào ký túc đau lòng đi.

*

”Có ai không?” Cố Ý gõ cửa một cái.

Không người đáp lại.

Cô lui ra nửa bước, cẩn thận xác nhận thông tin ở trên cửa.

Lớp 10/3, Trì Tự.

Không sai mà.

Cô lại gõ cửa hai cái, lần này tương đối dùng sức, không nghĩ tới là cửa không khóa kỹ, tự mở ra.

Bên trong phòng tương đối tối, chỉ có giường thứ nhất là có người, hình như đang đeo tai nghe chơi game.

Nam sinh nhìn nữ sinh đi vào, lập tức để điện thoại di động xuống.

”Ôi, Cố thiên kim tới rồi.”

”Trì Tự đâu?”

”Cậu ta đến lớp thi đấu toán học rồi, không biết khi nào thì trở lại.”

Lớp thi đấu toán học…

Chờ một chút, lớp thi đấu toán học?

Cố Ý nhớ lại, đầu tuần thầy giáo toán học có đặc biệt tìm cô nói về chuyện này, đưa cho cô thời khóa biểu lớp thi đấu.

Hôm nay là ngày đầu gặp mặt của lớp thi đấu, nhưng hôm nay có lễ hội văn hóa ký túc xá, cô không chút do dự lựa chọn cái sau.

Ôi, thật là hối hận muốn chết.

Cùng nhau huấn luyện cùng nhau làm đề, suy nghĩ một chút liền thấy tốt đẹp biết bao.

Việc đã đến nước này, Cố Ý chỉ có thể buồn bực chịu tổn thất.

”Ký túc các cậu cũng quá tối đi?

Nam sinh vội vàng kéo rèm cửa ra:

”Cố thiên kim, ngài ghé thăm thật tốt.”

Ánh mặt trời chiếu vào phòng, ký túc xá trong nháy mắt liền sáng sủa, so với tưởng tượng của cô sạch sẽ hơn rất nhiều.

Cố Ý đi tới giường ngủ bên cạnh sạch sẽ nhất: ”Tớ đoán đây là giường của Trì Tự.”

”Cố thiên kim thật là tinh mắt.”

Một phòng ký túc có sáu giường, bề mặt của sáu tủ quần áo, năm tủ quần áo còn lại vừa bừa bộn vừa vẽ đầy hình ảnh, chỉ có bề mặt một cái, không cẩu thả dán giấy gián tường màu gỗ.

Loại này đập vào mắt thể hiện tác phong lãnh đạm, không ai khác chính là Trì Tự.

Cố Ý nhân cơ hội này hướng bạn cùng phòng của Trì Tự dò la tin tức:

”Trì Tự có vô cùng thích đồ ăn nào không?”

”Ách…Tớ chỉ biết là cậu ta không thích ăn đồ ngọt, ồ, cậu ta hình như rất thích uống nước đấy, còn có thức uống, sữa bò, nước trái cây với nước ngọt cũng thường uống.”

Cố Ý nghiêm túc ghi nhớ.

Thích đồ uống ư…Vậy cô sẽ đem một hộp nước ép bưởi chưa mở bao bì đưa cho anh.

Cố Ý lại hỏi: ”Cậu ấy có sở thích kỳ quái gì không?”

Nói ví dụ như…

”Không có đâu.” Nam sinh trả lời rất nhanh.

Cố Ý thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn Trì Tự người này ngày thường đối với nữ sinh hình như không hề có hứng thú, rất sợ khuynh hướng giới tính của anh có chút vấn đề.

”Trì ca có lẽ có bệnh thích sạch sẽ…Bệnh sạch sẽ cũng không nghiêm trọng như vậy đâu, chính là tương đối thích sạch sẽ.”

Cố Ý gật đầu một cái: ”Đã nhìn ra.”

”Ồ, còn có một cái, Trì ca vô cùng sợ hôi thối.”

”Sợ hôi thối?”

Nam sinh miêu tả sinh động như thật:

”Giuờng bên của cậu ấy, chính là người này, hình như mua 30 đôi vớ, quan niệm một tháng giặt một lần, mới chất nửa tháng, thì Trì ca đã ném hết.”

”Ha ha ha…”

Cố Ý bừng tỉnh nghĩ tới hương thơm tỏa ra trên người Trì Tự, rất nhạt, cũng rất dễ chịu, hẳn là mùi thơm của bột giặt quần áo.

Trong ký túc cô có để hai ngọn đèn hương mang từ Anh về để xông hơi, bằng không thì cũng đưa cho anh nốt luôn.

Tủ quần áo của ký túc nam đều không khóa lại, Cố Ý chợt có ý nghĩ, muốn mở tủ quần áo cúa Trì Tự nhìn một chút.

Cô giơ tay lên, rồi lại buông xuống, trong lòng so đo nói:

Trì Tự là đóa hoa cao lãnh, anh có lẽ không thích người khác đụng vào đồ mình nhỉ?

Ánh mắt Cố Ý bay tới bên người bạn cùng phòng của Trì Tự.

Cô không chạm, thì có thể tìm người khác giúp chạm vào!

Nam sinh không nhịn được run run.

Cố Ý: ”Gíup tớ mở tủ quần áo của cậu ấy đi.”

Nam sinh: ”Vâng.”

Lúc tủ quần áo mở ra, một mùi thơm nhàn nhạt của bột giặt quần áo chui vào mũi.

Chậc chậc chậc, hầu như tất cả đều là trắng đen tối, quả nhiên tính tình lãnh đạm.

Ánh mắt cô lơ đãng nhìn đến một món đồ dưới đáy tủ quần áo.

”Cái đó không phải là…”

Cố Ý để cho nam sinh lấy thay cô.

Nam sinh: ”Cố thiên kim…Ngài ngàn vạn lần đừng tức giận nha…”

Nam sinh rón rén lấy món đồ màu trắng ra.

Qủa nhiên là quà sinh nhật cô tặng anh.

Từ năm ngoái đến bây giờ, ngay cả bao bì anh cũng không dỡ ra.

Mèo chủ tử đáng thương, cứ như vậy mà bị anh ném tới dưới đáy tủ quần áo u ám, mấy tháng cũng không có ai hỏi han.

Qúa thất bại. Cố Ý nghĩ trong đầu.

Xem ra cường độ quấy nhiễu của cô còn chưa đủ, ít nhất cũng phải để cho anh bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào cũng có thể nhớ tới cô mới được.

Cố Ý tính toán xong, không nói hai lời đẩy cửa đi ra ngoài.

”Cố thiên kim, bây giờ đi sao?”

”Tớ quay lại ngay!”

Cố Ý một đường chạy chậm rời khỏi ký túc nam, có chút nóng nảy.

Lễ hội văn hóa ký túc xá chỉ có một ngày, thời gian sẽ không đợi người.

Lỡ như Trì Tự trở lại trước, chắc chắn sẽ không để cho cô muốn làm gì thì làm.

Cho nên phải nhanh lên một chút.

Cô hổn hển hổn hển chạy về trước cửa phòng ngủ, đẩy cửa cái ”rầm”.

Một người, hai người, ba người, lại thêm bạn cùng phòng…Tất cả đều rất hoảng sợ nhìn chằm chằm cô.

”Ha ha…Đều ở đây sao?”

Hạ Vũ Tâm: ”Mọi người đều chờ cậu đây.”

Nói xong, cô chĩa cằm về phía Trì Tự ở đối diện.

Trì Tự đang tựa vào cái thang bên cạnh giường ngủ của Cố Ý, hai tay bỏ vào túi áo, một đôi đồng tử đen ngòm như đêm, nhẹ nhàng rơi trên mặt cô.

Gò má Cố Ý nóng lên: ”Sao lại không ngồi chứ.”

Cô kéo ghế ra, đẩy tới trước mặt Trì Tự.

Cái ghế có một cái đệm dựa bọc mềm mại, đệm ghế được cố định bằng một lớp tơ tằm thật dày, sắc thái trong tâm tư của thiếu nữ, đặc biệt hồng phấn.

Trì Tự: ”Không cần.”

”Trì ca không ngồi thì tớ ngồi.”

Diêu Tử Tuấn muốn kéo cái ghế đi, lại thấy một cái trừng mạnh mẽ của Trì Tự.

Trì Tự: ”Để cho nữ thần cậu ngồi.”

Diêu Tử Tuấn gãi đầu một cái: ”Nói cũng phải ha.”

Cuối cùng Hạ Vũ Tâm ngồi xuống, hai người bọn họ vẫn đứng.

Chiêu đãi người mình yêu khi đang ở cùng ký túc xá, Cố Ý khó tránh khỏi khẩn trương.

”Cậu…Cậu nhìn cánh tủ quần áo của tớ, vẽ cũng không tệ lắm phải không?”

Khóe miệng Trì Tự giật một cái, không đưa ra bất kỳ đánh giá nào.

Giống như Cố Ý, vừa mới vào cửa ký túc xá đối phương, liền biết giường nào là của anh (cô).

Lễ hội văn hóa ký túc xá thật ra chính là vẽ lên cửa tủ ký túc. Mà cửa tủ quần áo của từng học sinh cũng thể hiện được đặc điểm yêu thích của học sinh.

Tủ quần áo của Cố Ý dùng thuốc màu vẽ một con mèo câu cá, cần câu được gắn đầy kim cương giả, tai mèo thì chỗ nào cũng dính đầy lông tơ, giống như đúc.

Con cá mập to lớn màu xanh da trời bị mèo câu được giữa không trung, ánh mắt mở to căng tròn, dáng vẻ sợ hãi.

Trên bờ sông mèo được nhân cách hóa nhếch môi cười, lộ ra răng nanh nhọn, cực kỳ đắc ý.

Một bức vẽ như vậy, Trì Tự liếc mắt nhìn đều cảm thấy tim đập rộn lên.

Anh hết sức dời tầm mẳt, lại bị một đồ vật sáng long lanh treo trên giá sách bên cạnh hấp dẫn.

Là huy chương vàng thi đấu chạy 3000m nam.

Cố Ý nhận ra ánh mắt của anh, vội vàng đem cất vật kia vào ngăn kéo, khóa kỹ.

”Đưa cho tớ rồi, thì là đồ của tớ.”

”…”

”Tớ sẽ không trả lại cho cậu đâu.”

”…”

Anh chẳng qua là liếc mắt nhìn, lại không có nói với cô.

Nhưng mà, hôm nay tiểu cô nương này hình như nói chuyện rất ít.

Vào cửa nhìn thấy anh, cũng chỉ kinh ngạc nửa phút, sau đó một mực lục tung, cũng không phản ứng lại với anh.

Trong lòng Cố Ý lại khóc không ra nước mắt.

Vô tình gặp ở đâu không được, lại hết lần này tới lần khác gặp ở ký túc.

Cô còn chưa làm đại sự xong.

”Cái đó, cậu nhường một chút.”

Trì Tự dời sang bên cạnh một bước.

”Ôi, cậu đi xa một chút đi mà.”

Trì Tự: ”…”

Hạ Vũ Tâm theo dõi đến ngây người: ”Trời ơi, Cố Ý đây là muốn chết hả?

Để Trì Tự đi tới bên kia, Cố Ý lúc này mới được tìm kiếm chỗ mà vừa rồi bị anh che khuất.

Cô khom người sờ phía dưới thang một chút, cuối cùng cũng tìm được.

Liếc thấy đồ mà Cố Ý kéo ra, hai mắt Hạ Vũ Tâm sáng lên: ”Wow, nước bưởi, tớ thích.”

Cố Ý: ”Cậu thích thì lần sau mang cho cậu.”

Dứt lời, cô ôm cả hộp nước bưởi lên.

Trong ngực cô là một hộp nước trái cây, trên lưng còn đeo cặp sách, tay nhỏ chân nhỏ của Cố Ý nhìn rất khó khăn.

Hạ Vũ Tâm nháy mắt với Trì Tự: ”Soái ca, cậu không giúp sao?”

”Không cần cậu ấy giúp!”  Cố Ý sợ hết hồn, từ chối nghiêm từ.

Trì Tự hơi nhíu mày, bầu không khí có chút lúng túng.

Hạ Vũ Tâm: ”Cậu cầm nhiều đồ như vậy đi đâu vậy?”

Cố Ý đã đi tới cửa, cũng không quay đầu lại: ”Không nói cho cậu.”

Ngay sau đó ngoài cửa liền truyền tới tiếng bước chân đã đi xa của cô, rất gấp rút.

Diêu Tử Tuấn bày tỏ không hiểu: ”Cố thiên kim muốn đi đâu vậy?”

Trì ca của chúng ta còn ở đây, cô lại đi như vậy?

Tròng mắt Hạ Vũ Tâm đảo một vòng, bắt đầu tạo ra chuyện:

”Oh, tớ nhớ ra rồi, cậu ấy hẳn là đi tìm Nghiêm thiếu đi.”

”Nghiêm thiếu? Nghiêm Hằng lớp 7 sao?”

”Đúng vậy, hôm nay là lễ hội văn hóa ký túc mà, bọn họ chắc cùng nhau đi tham quan. Một hộp nước trái cây kia hẳn là Cố Ý đưa cho cậu ta.”

Hạ Vũ Tâm một bên tự biên tự diễn, một bên vụng trộm dò xét thiếu niên vóc dáng cao đối diện.

Trì Tự từ đầu đến cuối mặt không biểu tình.

Diêu Tử Tuấn: ”Trì ca, cậu đừng đau lòng mà…”

Trì Tự nhíu mày: ”Đâu có chuyện liên quan tới tôi?”

Hạ Vũ Tâm vui vẻ.

Còn có chuyện liên quan đến cậu sao?

Nếu chuyện không liên quan đến cậu, sao cậu nổi nóng như vậy làm gì?

Trì Tự phiền não kéo ống tay áo, một giây cũng không muốn đợi thêm.

Trước khi đi, anh mới nhớ lại còn chưa đưa cho Cố Ý đề thi của cô.

”Đây là gì?”

”Bài tập lớp thi toán học.” Trì Tự đặt đề thi lên bàn cô, ”Hôm nay cậu ấy không đi.”

Diêu Tử Tuấn mặt đầy khó tin: ”Thật hay giả, Cố thiên kim ở trong lớp thi toán ư?”

Anh cũng rất muốn tham gia lớp thi toán, có thể thầy giáo cảm thấy anh trình độ không đủ, chỉ đề cử một mình Trì Tự.

”Lời này của cậu là có ý gì?” Hạ Vũ Tâm không thích nghe, ”Môn toán của Cố Ý thường xuyên thi được full điểm, rất giỏi.”

Bị nữ thần oán giận rồi, Diêu Tử Tuấn mặt xám mày tro.

Có thể tham gia vào lớp thi toán, thành tích chắc chắn không thấp, Trì Tự sớm đã chuẩn bị tâm lý.

Nhưng anh thật sự vẫn không nghĩ tới Cố Ý học toán tốt như vậy.

Tiểu cô nương này bình thường không tim không phổi, cũng không quan tâm đến chuyện lớn, cộng với khuôn mặt đẹp như yêu tinh, những người không biết cô, nhất định sẽ cho rằng cô là bình hoa di động, là con ông cháu cha bất tài.

Trì Tự lúc đầu cũng cảm thấy như vậy.

Có thể bây giờ nhìn lại, miếng kẹo cao su này, không chỉ xinh đẹp như hoa, xuất thân cao quý, mà còn là một nhân vật có trí nhớ lợi hại.

”Trì ca, như vậy Cố thiên kim cùng với cậu rất xứng đôi nha.”

”Ồ.”

”Cậu còn ồ, người ta bây giờ đi tìm thiếu gia nhà giàu rồi, hai người bọn họ càng xứng đôi hơn.”

Trì Tự mắt lạnh nhìn cậu ta: ”Cậu có thể nói ít lại một chút không?”

”Chậc chậc chậc, ngài đừng giận…”

Nếu như bây giờ không có nữ sinh nào ở ký túc, Trì Tự đã sớm cho một đấm chào hỏi rổi.

”Tôi đi.”

”Này, cậu chờ tôi một chút.” Diêu Tử Tuấn đeo cặp sách lên. ”Nữ thần, vậy chúng tôi đi trước đây.”

”Ừ, cậu xem Trì Tự một chút, đừng để cho cậu ta nghĩ luẩn quẩn trong đầu nha.”

”Chắc chắn rồi.”

Trì Tự bây giờ thật sự nghĩ không ra.

Người bên cạnh anh quá ngu ngốc, bọn họ ngu ngốc cũng ảnh hưởng đến anh, để cho anh trở nên rất không bình thường.

Sau này nhất định phải giữ khoảng cách với đám ngu ngốc này.

Nghĩ như vậy, Trì Tự bước nhanh vào ký túc xá nam, bỏ lại Diêu Tử Tuấn ở sau lưng.

Trên hành lang truyền tới tiếng bước chân rất nhanh nhẹn thoải mái, người nọ vừa đi vừa khẽ hát, tâm tình dường như rất tốt.

Nắng chiều chiếu rọi từ cửa sổ ở hành lang, tà tà lên tấm thảm màu vàng.

Một đôi giày da lấp lánh đi lên tấm thảm màu vàng.

”Trì Tự Trì Tự~”

Một tiếng hô to trong dự đoán.

Trì Tự ngước mắt lên, tiếp tục đi tới, cho đến khi đứng đối diện cô.

Không biết tại sao, khi nghe thấy âm thanh kêu gào, tâm thất của anh liền trở nên thoải mái rất nhiều.

Diêu Tử Tuấn chạy tới nhìn thấy hai người bọn họ, cười giống như một tú bà, tự mình đi đường vòng.

Cố Ý di di mũi giày:

”Mới nãy ở ký túc hỏi cậu vài câu hỏi cậu đều không trả lời, cậu có thích tranh vẽ trên tủ quần áo của tớ không?”

Tốc độ nói của cô từ từ, Trì Tự bỗng nhiên nghe thấy ”Cậu thích tớ” [1], sợ hết hồn, mở miệng đáp:

[1] Mình giải thích ở chỗ này một chút, nguyên văn bản gốc là ”Ngươi thích ta tủ quần áo vẽ lên sao?”, chữ ”ta” được đặt trước nên mới xảy ra việc Trì Tự mới nghe được 3 từ đầu đã hiểu lầm, nhưng để cho thuần Việt nên mình đã đổi thứ tự các từ.

”Không thích.”

Cố Ý nhấc chân phải lên, đi tới phía trước đá đá, lại không đá anh:

”Đáng ghét đáng ghét đáng ghét.”

Nửa người cô chìm đắm trong ánh hoàng hôn vàng, cách anh hai bậc thềm, thoáng cao hơn anh nửa cái đầu.

Cặp mắt đào hoa tinh quái kia hơi cụp xuống, hình dáng mông lung, không biết đang nhìn cái gì.

Giọng Trì Tự khàn khàn:

”Khụ…Quay lại ký túc xá sao?”

”Tớ không quay về.” Cố Ý cho là anh đang muốn đuổi cô đi, ”Tớ sẽ đứng ỳ tại chỗ.”

Trì Tự: ”Cậu đứng đây làm gì?”

”Cậu ở đây, thì tớ phải đứng đây chứ.”

Âm thanh của cô trong vắt, không lớn không nhỏ, chui vào trong tai Trì Tự, dâng lên một gợn sóng kỳ lạ.

Trì Tự hít một hơi, rất nhẹ.

Ngực thình thịch hai cái, lặp đi lặp lại.

”Mau quay về đi.”

”Không muốn, trừ khi cậu nói tủ quần áo của tớ đẹp.”

”Đẹp.”

Ánh mắt Cố Ý sáng lên, rất nhanh lại tối lại,: ”Cậu chê tớ phiền, muốn đuổi tớ đi, chắc chắn là cậu tùy tiện nói.”

Trì Tự: ”Tôi không có.”

”Thật sự?”

”Ừ, cậu không phiền, còn tủ quần áo của cậu, rẩt đẹp.”

Cậu không phiền.

Tủ quần áo của cậu rất đẹp.

Vẻ mặt của anh nghiêm túc, tuy có chút đành chịu, nhưng không giống như qua loa lấy lệ.

Cố Ý thật sự muốn đi về phía trước nhảy dựng nhào vào lòng ngực anh.

Cô nghiêng nghiêng đầu, đâu đâu cũng thấy cười:

”Cậu nói như vậy, tớ càng muốn ở đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.