Phong Kiếm

Quyển 2 - Huyết Nguyệt-Chương 35 : Cao thủ so chiêu




Chương 35. Cao thủ so chiêu

“Ngươi…”

Đằng Long chỉ nghe thấy đúng chữ này phát ra từ miệng của người đàn ông sau đó đôi tai của y ù đi thấy rõ. Xung quanh chỉ còn những tiếng ro ro của không gian. Nguyệt chủ vẫn lạnh lùng đứng đó nhìn chằm chằm vào y, cái miệng nhỏ hồng hào khẽ nhoẻn cười đến kì lạ. Y ngước sang phải thì nhìn thấy Tiểu Trụ đang thẫn thờ, đôi mắt của hắn căng ra hướng về phía y đồng thời đôi tay nắm lấy con dao chằm chặp. Tiểu Trụ dường như khẽ run lên rồi lùi xa hai bước.

Cả người kia nữa? Cái tên đang nằm sõng soài dưới đất, tại sao tất cả lại nhìn y? Đằng Long tự hỏi, mọi người đều hướng mục quang về mình là cớ làm sao?

Tự nhiên… y thấy lạnh! Lòng bàn tay trái Đằng Long trở nên lạnh toát vì vật gì đó. Gã đàn ông, gã chỉ nhìn y mà không phản ứng gì thêm, trên cổ gã bắt đầu nứt ra một vết, hình như là vết kim loại cắt qua. Hẳn rồi, Đằng Long nhìn xuống tay trái của mình, y đang cầm Tàn kiếm với một vệt máu chảy loang chậm rãi. Đúng là vừa vặn với chiếc cổ của người đàn ông.

“Hụ hụ…”

Gã đàn ông ho lên từng hồi, không phải gã lên cơn ho, chẳng qua đường hô hấp của gã đang bị chặn lại đó thôi. Máu trào ra tràn vào cổ họng, khí quản bị cắt đứt, con người ta sẽ cố gắng há miệng thật to để bắt lấy không khí.

Máu! Phải rồi…

“Ta ngửi thấy…”

Đằng Long tự nhủ, cái mùi tanh thanh không lẫn đi đâu được. Luồng điện bất chợt xoẹt lên sống lưng, Đằng Long thấy trong đầu mình ong ong lẫn lộn nhiều thứ không thể giải thích nổi. Rồi bất chợt…

Tách!

Hạt nước rơi xuống như dấu mốc báo hiệu Đằng Long lấy lại được thính giác. Thính giác quay về để nghe mưa rơi nhưng thị giác lại biến mất. Hai giọt nước rơi vào mắt y và biến chúng thành màu đỏ.

“Ta thích… máu!”

Giọng nói vang lên trong đầu và thôi thúc Đằng Long nhoẻn miệng, y không cười, y chỉ cố tình khoe ra chiếc răng khểnh dính máu của mình mà thôi.

“Ta… giết người!”

Đằng Long xông tới gã áo vàng đang nằm trên đất, y nhảy lên người của gã. Tên này vì bị cắt vào cổ nên mất máu quá nhiều, cơ thể không còn đủ sức phản kháng. Đằng Long cứ thế mà cầm Tàn kiếm đâm xuống. Những âm thanh chói tai vang lên.

Phập! Phập! Phập…

Âm thanh vang vọng giữa màn đêm, bóng người từ trong tối bừng tỉnh và ngồi dậy. Y… vừa mới trải qua một cơn ác mộng.

Đằng Long định hình bản thân đang ngồi trên một chiếc chõng tre, bên dưới lót một tấm đệm bằng vải mỏng. Y cũng đắp trên người một mảnh chăn.

Đằng Long thấy nóng!

Toàn thân của y toát ra mồ hôi đặc biệt là phía sau lưng, dường như nơi đó tấm áo đã ướt sũng. Mặc dù trong tối nhưng Đằng Long cố gắng sờ tay lên má sau đó lại xoa mấy đầu ngón tay vào lòng bàn tay. Khô ráo! Bàn tay không hề dính máu như trong giấc mơ. Sự thật cũng hoàn toàn khác, Đằng Long không hề nổi cơn điên, không hề nhập quỷ. Người ra tay giết chết gã áo vàng là Tiểu Trụ chứ không phải y. Một kiếm duy nhất và sau khi Nguyệt chủ rời khỏi, Đằng Long và Tiểu Trụ đào hố chôn mấy cái xác tại một nơi cách gần bìa rừng của khu Kỳ Mộc. Chôn cất xong thì y theo Tiểu Trụ về đây, căn nhà nhỏ của hắn.

Đằng Long lấy tay hẩy mạnh chiếc chăn sang một bên và bước xuống nhà. Nền đất lạnh toát chứng tỏ cơ thể của y đang nóng hơn không gian. Y rón rén bấu mạnh những ngón chân xuống đất để không phát ra tiếng động. Ngoài hiên yên tĩnh như mọi khi, trời vẫn rả rích mưa phùn về đêm. Đằng Long đi sang trái, không gian tối tăm nên y chỉ có thể mò mẫm. Chợt cộc một tiếng, ngón chân út đau buốt lên vô kể. Rõ ràng là y đã vấp phải vật gì đó, là chum nước đầu hiên. Đằng Long nhớ lại đã nhìn thấy nó khi còn ban ngày. Y lặng lẽ ngồi xuống đầu hiên, hai chân giơ ra phía bên ngoài hứng lấy những hạt nước li ti rơi xuống.

Cảm giác về giấc mơ… rất chân thật!

Gió lạnh rít lên từng hồi!

Phụt!

Đốm lửa vừa tắt thì có hàng loạt ngọn đuốc xông tới. Chính xác là toán hộ vệ của Lư Trường tiến lại bao vây vị trí người lạ. Tất cả chỉ còn trơ lại những tàn tro đỏ hồng và củi than.

“Tộc trưởng! Hắn biến mất rồi!” Thuần Lang lại gần xem xét, hắn lấy tay vê nắm tro mà không sợ bỏng. “Nhưng chưa đi xa được đâu!”

“Là ai mà dám trêu đùa với tộc trưởng?” Mã Quang thầm nghĩ.

Trong Man tộc chẳng ai dám to gan như thế này đâu. À không, tự nhiên Mã Quang nhớ ra một kẻ. Từ sau khi gã trở về thì cũng biến thành người khác, khó đoán và rất nhiều bí hiểm.

“Phải chẳng là Đàm Vân Thắng?” Mã Quang cau mày, hắn không thể hiểu mục đích của gã là gì. Suy đoán của Mã Quang cũng không phải không có lí. Nhưng lần này, hắn đã đoán sai!

“Cao thủ phương nào xin hãy lộ diện!” Mã Quang bình tĩnh cất tiếng và chờ đợi phản ứng.

Tất cả chỉ dừng lại ở những tiếng rì rào của tán cây già. Lư Trường im lặng quan sát và cảm nhận. Liệu bản năng săn mồi, năng lực Dã Tính của Man tộc có giúp ông ta tìm ra đối thủ? Hắn chưa biến mất, Lư Trường thầm khẳng định. Nhất định hắn còn đâu đó trên những tán cây cao kia. Chỉ có điều thân ảnh của hắn đã hòa vào trong tối, khó mà phát hiện.

Chỉ có một kẻ mới làm được như vậy!

“Ám… Dạ?” Lư Trương chậm rãi cất lên hai tiếng, chính là tiếng gọi của khiến cho kẻ kia buộc phải đi theo số mệnh của mình.

Vù!

Giữa một vòng tròn ánh đuốc, trên cao một hắc y nhân đang từ từ đáp xuống, hai tay của hắn chắp ra sau lưng đồng thời chân trái co lên vuông vức.

“Kẻ nắm tin tức trong thiên hạ? Nghe danh đã lâu, hôm nay cuối cùng Thuần Lang cũng có dịp gặp mặt!”

Ám Dạ đáp ngay xuống trước mặt Thuần Lang cũng như đứng giữa vòng vây của những người hộ vệ. Điều ấy chỉ chứng tỏ hắn ta vô cùng tự tin.

“Phong thái quả đúng như người đứng đầu tổ chức thần bí trong thiên hạ. Man tộc Mã Quang! Hân hạnh!” Mã Quang chắp tay chào hỏi một cách điềm nhiên. “Các hạ có thể ra vào Man tộc như chốn không người, võ công quả thực phi phàm.”

Câu nói của Mã Quang vừa hay dấy lên thắc mắc trong lòng mọi người đặc biệt là Lư Trường. Man tộc uy nghiêm và hung hiểm cỡ nào, ấy vậy Ám Dạ vẫn có thể đi lại như không? Câu nói cũng vừa đủ kích động sát khí trong lòng chủ tử, vì Ám Dạ vô tình động đến lòng tự tôn của Lư Trường. Đây là Man tộc, Man tộc chứ không phải cái thứ Tiên tộc hỗn loạn của Hùng Vũ.

Hít một hơi thật mạnh, Ám Dạ khẽ dùng mục quang liếc nhìn Lư Trường một cái. Ông ta vẫn cái thân thể cường tráng và điệu bộ uy dũng như xưa. Chòm râu dưới cằm bạc đi một ít cũng chẳng làm giảm oai phong của người đứng đầu Man tộc. Chào hỏi thế là đủ, đối với người khác là cất lên những lời sáo rỗng, đối với Lư Trường là im lặng quan sát đối phương. Còn đối với Ám Dạ? Cách chào của hắn là cho người ta nhìn thấy chân diện.

Câu chuyện bắt đầu phức tạp! Và…

“Câu chuyện nên phát ra từ trong bóng tối!”

Ám Dạ nói xong thì nhoẻn cười. Phụt! Toàn bộ những ánh đuốc trên tay đều đã vụt tắt đồng thời que đuốc bị chém gãy đôi khiến cho bọn cận vệ không thể thắp lại được.

“Nhanh quá!” Thuần Lang thốt lên. Chưa bao giờ hắn phải ngạc nhiên đến vậy.

“Người này không mang theo binh khí, chứng tỏ hắn ta chỉ dùng tay không phát lực. Tích tụ chân khí vừa nhanh vừa chuẩn. Năng lực của Ám Dạ… tuyệt không dưới địa vị trưởng lão.” Mã Quang thầm đánh giá.

Địa vị trưởng lão? Vậy là Mã Quang đánh giá đối phương ngang hàng với mình, có phải là đang đề cao bản thân hay không?

“Hôm nay quả là một ngày may mắn! Ám Dạ được diện kiến cả ba vị cao thủ của Man tộc. Đúng là vinh dự lắm thay.”

Nói rồi ngọn gió nổi lên rì rào, mấy tên cận về ngơ ngác nhìn lên cành cây để xem đối phương đang ở đâu nhưng vô ích. Ba cao thủ còn lại, họ chỉ biết Ám Dạ vừa mới thay đổi vị trí.

“Đừng nhiều lời! Trước khi chết ngươi nên nói ra những điều mình muốn đi!”

Tiếng hổ đã gầm, mãnh thú đi săn bắt đầu kích hoạt bản năng của mình. Lư Trường, vẫn cái giọng điệu cao ngạo ấy!

“Ta biết, tự ý ra vào Man tộc là tội không thể tha thứ đối với Lư Trường tộc trưởng. Có điều… về cái chết của Ám Dạ, ta vẫn còn hoài nghi. Ám Dạ chính là ta, ta… chính là Ám Dạ. Khi ở trong tối, Ám Dạ không bao giờ chết!”

Hắn nói đúng, Ám Dạ là cả một tổ chức, giết chết người này sẽ còn kẻ khác. Nhưng nếu thủ lĩnh bị giết thì sao? Thủ lĩnh thực sự của Ám Dạ dường như chỉ có một người duy nhất biết tên.

“Đánh bại Lý Kiệt chỉ bằng một chiêu. Như thế có đủ chứng minh nhà ngươi đủ sức đối đầu với ba người bọn ta?”

Thuần Lang lạnh lùng sau đó hắn ta âm thầm phát động chân khí. Hai mắt con sói trên đầu bỗng trở màu xanh lập lòe trong đêm tối. Đám cận vệ cũng đã cúi người và cảnh giác tứ phương. Mã Quang chắp tay sau lưng và hai cánh tay đều bao trùm chân khí da cam của Hóa Sư tâm pháp.

Duy chỉ có Lư Trường vẫn chưa có phản ứng gì. Đối phương liên tục ẩn mình trong khi hai người kia đã xuất động sát khí, điều ấy chỉ làm cho Ám Dạ biết được Mã Quang và Thuần Lang ở đâu mà thôi.

“Xem ra… Man tộc là nơi đi dễ khó về?” Ám Dạ vu vơ đặt câu hỏi.

“Không phải khó về… mà là không thể về.” Lư Trường cất tiếng.

Hiệu lệnh đã được phát ra, lần này chắc chắn không để Ám Dạ trở về, lần này bắt buộc hắn phải nằm lại Man tộc. Thuần Lang nghe xong ngay lập tức nhảy lên thân cây và lao về phía trước. Cao thủ như Ám Dạ ẩn thân sẽ khó lòng phát hiện, nhưng cũng cao thủ như Thuần Lang, làm sao không khỏi cảm nhận sát khí đối phương? Thuần Lang giơ nắm đấm chỉ vào không gian, một tiếng gầm inh tai cất lên làm cho bọn bọn thuộc hạ phải cúi mình và vận lực chống đỡ. Một đầu hổ chồm lên từ tay của kẻ dũng sĩ, mãnh hổ lao đến thân cây mà ngoạm lấy làm nó kêu răng rắc.

Rầm!

Cả thân cây đổ xuống làm mặt đất rung chuyển nhưng dường như chiêu thức không trúng mục tiêu.

“Trấn Yêu Hống? Ám Dạ là bóng đêm, không phải yêu ma quỷ quái, chiêu này của Thuần Lang ngươi dùng không hợp lí rồi!”

Ám Dạ có vẻ tự tin, vì ngay khi Thuần Lang xuất chiêu, chân khí màu đỏ tạo ra đã giúp Ám Dạ xác định được vị trí đánh tới. Việc cần làm tiếp theo chỉ là sở dụng thân pháp nhảy đi chỗ khác.

“Ngu si!” Thuần Lang nhếch mép.

Ngay lấp tức hai tiếng vút vút vang lên! Ám khí bắn vào không trung nhắm đúng vị trí của Ám Dạ.

“Làm sao có thể?”

Mặc dù thất kinh nhưng Ám Dạ vẫn đã kịp bay sang ngọn cây kế bên, hắn đang thắc mắc tại sao vị trí của mình đã bị bại lộ. Bởi vì…

“Kì Hồ Dị Ngoặc!” Mã Quang nhẹ nhàng, chiêu số phát ra vô cùng chuẩn xác cả về không gian và thời gian. Đôi chân Ám Dạ vừa tiếp xúc với cánh gỗ lập tức bị kì chiêu trói lại.

“Ngươi dù có ẩn thân trong bóng tối nhưng vẫn không thể hòa mình hoàn toàn vào bóng tối.” Thuần Lang cất giọng hung hiểm. “Bởi vì sự di chuyển của ngươi…”

“Tạo thành những vệt đen!”

Mã Quang tiếp lời kẻ cùng địa vị với mình. Câu nói vừa dứt cả hai đều đã bay lên trên cao, nhằm đến vị trí Kì Hồ Dị Ngoặc mà đánh.

“Thì ra là vậy!” Ám Dạ vẫn chưa thoát ra được Kì Hồ Dị Ngoặc đang dần siết chặt dưới chân. “Trấn Yêu Hống đầu tiên không có chủ đích đánh tới, thực ra chân khí của nó tạo thành chỉ có tác dụng soi đường cho Mã Quang ngươi quan sát vệt đen mà thân ảnh của ta tạo thành.”

Vệt đen chính là những xáo trộn trong không gian sau khi Ám Dạ tiến hành di chuyển. Đúng là đối đầu với hai cao thủ Man tộc vô cùng khó khăn. Hơn nữa không biết hôm nay trời đẹp thế nào bọn chúng lại còn hợp tác với nhau?

Binh!

Không còn nhiều thời gian mà phân tích, hai cao thủ đã ở ngay trước mặt. Thuần Lang dùng tay phải thi triển Khuê Mãnh Lang Trảo tấn công. Ngay lập tức Ám Dạ vận chưởng đối lại. Nội lực hai bên tuôn ra cuồn cuộn, Ám Dạ cảm tưởng những đầu ngón tay của Thuần Lang như những mũi giáo sắc nhọn chỉ chực đâm vào da thịt đối phương. Vừa mới nghĩ tới thì cảnh tượng đã xảy ra thật. Kình lực của Mãnh Trảo quá đối cường đại dẫn đến Ám Dạ không thể cự nổi, ngón tay của Thuần Lang đánh tới găm thẳng vào ngực đối phương, giống như năm mũi giáo đã phi đến đích. Thân cây rừng già tuy deo dai nhưng vừa phải chống đỡ sức nặng của ba người vừa phải oằn mình chống lại chưởng lực của các bên khiến nó kêu răng rắc. Cả ba người càng ngày càng hạ xuống thấp, chính xác hơn là thân cây đã gẫy, ba người bắt đầu rơi tự do.

Tự do không có nghĩa là muốn làm gì thì làm. Trong khi tay phải đã bị áp chế bởi Thuần Lang, tay trái Ám Dạ lúc này đã phải kịch chiến chống đỡ. Liên tiếp là những cú đâm hung hiểm của Mã Quang ở phía bên này. Nếu như Ám Dạ không có một thân tôi luyện, chắc chắn không thể chống lại hiểm chiêu của Mã Quang. Thứ vũ khí nhỏ nhắn như trâm cài tóc chỉ chực xuyên qua cơ thể đối phương.

“Tử Phách Long Nha?” Ám Dạ thắc mắc.

“Đúng thế!” Mã Quang trả lời đối phương. Đây có lẽ là lần đầu tiên Ám Dạ được tận mắt chứng kiến thần binh trác tuyệt của Man tộc sau biết bao lần nghe tên.

“Không ngờ lại giống trâm cài tóc!” Ám Dạ có phần khó hiểu.

Không phải hai người họ chỉ nói chuyện không thôi, trong thời gian ấy Ám Dạ vẫn phải gồng một lượng chân khí nhất định chống lại Thuần Lang nếu không tay hắn sẽ tiếp tục găm sâu vào ngực của mình. Thêm một lượng chân khí nữa để xuất chiêu đối lại Mã Quang. Rất nhiều đòn đánh tung ra những hướng khác nhau, nếu không có chân khí phụ trợ, tay trái Ám Dạ không thể theo kịp Tử Phách Long Nha đang ngày một biến ảo.

Một bên chỉ là một trảo duy nhất nhưng cường đại và hung hiểm, bên còn lại thì rất nhiều đòn đánh tung ra ở tốc độ cao. Chân khí nếu như phân bổ không đều, Ám Dạ khó lòng trụ vững.

Bịch!

Tử Phách Long Nha vừa hay chạm đến cái hốc mắt của mặt nạ thì dừng lại, Mã Quang tung hiểm chiêu nhưng Ám Dạ vẫn kịp để cổ tay đỡ lấy tay tấn công của đối phương.

“Dừng rồi!” Ám Dạ thầm nghĩ, cuối cùng thì Mã Quang đã chịu dừng lại sau chuỗi tấn công liên hoàn. Thân hình ba người vừa hay mới đáp xuống đất.

“Hai trưởng lão của Man tộc, rốt cuộc bản lĩnh chỉ có thể thôi sao?” Ám Dạ tự tin.

Phàm những kẻ tự tin vì đã hiểu rõ đối phương, nhưng tự tin cũng có hai mặt. Hiểu rõ là hiểu tường tận hay chỉ hiểu được những thứ người khác phô ra? Một con người như Ám Dạ chẳng hề sơ suất. Đến giờ đáp lễ rồi!

Rầm!

Kì Hồ Dị Ngoặc bị phá giải ngay tức thì, chân khí phát ra làm chấn động cả một vùng xung quanh. Cây cối ngả ngón theo chiều gió nhưng gió xoay vòng xunh quanh cơ thể Ám Dạ. Hai tên trưởng lão kia quá khinh địch mất rồi, bọn chúng nghĩ rằng chia đôi hợp kích có thể khống chế đối thủ dễ dàng vậy ư? Đồng ý là Mãnh Trảo đã đẩy lùi một tay của Ám Dạ nhưng thực chất hắn đã cổ tình làm thế, phân bố nội lực nhiều hơn sang trái để xuất động chân khí đối phó với Mã Quang. Nói cách khác, Thuần Lang thắng thế là do Ám Dạ cố tình mà thôi.

Điểm mấu chốt là…

“A…”

Ám Dạ giơ chân tung cước vào mạn sườn của cả hai người Mã Quang và Thuần Lang khiến chúng phải lùi xa và quỳ gối. Quá chú ý đến tay mà không biết rằng, trong lúc từ trên cao rơi xuống, Ám Dạ đã âm thầm dồn năm thành công lực xuống dưới hai chân. Hắn kiên nhẫn chờ đợi khoảnh khắc vừa chạm đất của cả ba, cũng là lúc đối phương sơ hở mà tấn công. Rõ ràng Ám Dạ phản công đắc thắng. Mã Quang và Thuần Lang đều ôm bụng đau đớn.

Nhưng liệu đau đớn có phải thật không? Hai người địa vị cao vút của Man tộc cũng đâu dễ dàng sơ suất?

Cả Mã Quang và Thuần Lang đều cùng nhếch mép.

Phụt!

Cả hai cùng lao đến, đối thủ của Ám Dạ, Thuần Lang và Mã Quang ở trong tư thế quỳ gối liền lập tức chuyển mình vào nhanh như cắt. Cùng là tay trái, chưởng lực đánh vào bụng dưới Ám Dạ một cách tức thì khiến hắn đau nhói. Cảm giác đau khiến lồng ngực tức tối và miệng âm thầm chảy ra ngụm máu. Mặc dù đã biết có đòn phản công nhưng không ngờ uy lực của hai bọn chúng lại mạnh đến vậy. Một luồng màu xanh, một luồng da cam, cả hai như thể hàng trăm nhát dao đâm vào cơ thể Ám Dạ.

“Ta…” Ám Dạ gắng gượng và không để lộ việc mình đã bị thương. “Rút lại lời vừa nãy. Hai vị quả thực thâm sâu khó lường, Ám Dạ hôm nay đã được mở mang tầm mắt.”

“Lời khen của ngươi…” Thuần Lang trừng mắt nhìn đối thủ giữa đêm tối. “Chỉ để kéo dài thời gian.”

“Thủy Bích Trận!”

Năng lực phân tích quả thực kinh người. Thuần Lang sử chiêu vô cùng quyết đoán, Ám Dạ chưa kịp phản ứng thì liền bị nhốt lại giữa năm bức tường nước xung quanh. Thuần Lang đã hoàn thành mục tiêu cố định đối phương, bây giờ là lúc để Mã Quang hồi đáp.

“Mạn Thiên Hoa Vũ!”

Vút vút trong không trung là vô vàn ám khí, đích đến của chúng duy nhất chính là bóng người đang cựa quậy ở trong Thủy Bính. Trăm ngàn Tử Phách Long Nha bay tới đam thẳng vào da thịt Ám Dạ giống như trăm ngàn mũi kim.

“A…”

Ám Dạ chỉ biết kêu lên thảm thiết mà không thể làm gì. Đẳng cấp điều chuyển ám khí của Mã Quang quá đỗi kinh nhân. Không chỉ là trúng mục tiêu, Tử Phách Long nha còn tìm tới những vị trí yếu hiểm như các huyệt đạo, các đầu khớp xương. Cơ thể Ám Dạ không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, bên trong chân khí cũng ngừng lưu thông, chân tay bắt đầu vô lực.

“Hụ… hụ… hụ!” Ám Dạ ho lên từng hồi.

Mới chỉ hai người ra tay hắn đã không địch nổi thì sao có thể thoát khỏi đất Man? Điều hắn sợ nhất bây giờ…

“Tộc trưởng!”

Thuần Lang và Mã Quang đều giơ tay hành lễ với người đi đến. Lư Trường chỉ lặng lẽ quan sát trận chiến vừa diễn ra mà không có chút mảy mảy động thủ. Bây giờ chính là lúc để ông ta…

Trong suy nghĩ của Mã Quang và Thuần Lang, bọn chúng luôn nung nấu ý định tháo bỏ mặt nạ của Ám Dạ, để xem con người này rốt cuộc là ai? Kẻ đứng đằng sau tổ chức thần bí có thể nắm bắt mọi ngóc ngách trong thiên hạ này. Nhưng quyền quyết định không thuộc hai kẻ bọn họ. Quyền lực nằm trong tay Lư Trường.

Rầm!

Lư Trường thi triển Thiểm Linh, trong tích tắc ông ta đã dịch chuyển vào trong thủy bích của Thuần Lang bất chấp kết giới này có thể nói nội bất xuất ngoại bất nhập. Thủy bích chưa giải mà Lư Trương vẫn vào được? Thuần Lang chợt nhận ra chủ tử của mình đáng sợ cỡ nào.

“Ngươi…” Ám Dạ mấp máy, cả thân hình của hắn bị nhấc bổng lên cao bởi một cánh tay cường tráng của Lư Trường. “Ngươi muốn làm gì? Bất kể tin gì ta cũng có thể giao ra cho ngươi!”

Đến lúc đối diện với kẻ săn mồi siêu hạng, con mồi cũng phải lộ ra bản chất. Ám Dạ cuối cùng đã sợ chết!

“Ánh mắt thật đáng sợ!” Ám Dạ thầm nghĩ.

Ngay sau đó Lư Trường nghiến răng và hất tung thân hình đối phương lên không, chỉ trong tích tắc, chân khí đã gom đủ. Lư Trường đưa tay lên miệng niệm ấn.

Tiếng gầm rú vang vọng cả núi rừng, một đầu hổ hung bạo trồi lên từ mặt đất chồm lấy cả thân hình Ám Dạ. Xung quanh bán kính mười bước cũng mọc lên chi chít những cánh tay có móng vuốt sắc lẹm, vẫn là chân khí của Lư Trường. Cánh tay chân khí mọc lên như hàng trăm mãnh trảo từ dưới đất vồ lấy con mồi.

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Những tiếng nổ vang lên không ngớt, toàn bọ cây cối bị đổ gục sau lần xuất chiêu của Lư Trường. Mã Quang và Thuần Lang cố gắng ghì chân xuống đất, cảm giác da thịt bị kình lực cắt xé không nguôi. Đám cận vệ không chịu được có người đã phải gục ngã, có kẻ còn bị trọng thương vì cây cổ thụ đè lên. Đất đá bay tứ tung trong không gian sau đó rơi xuống ào ào như mưa mùa hạ.

“Là chiêu thức mới của tộc trưởng! Quả thực kinh người!”

Thuần Lang lẩm bẩm trong đầu và thầm ngưỡng vọng, võ công của hắn vẫn còn thua kém Lư Trường nhiều lắm. Trong khi đó, Mã Quang cũng chẳng có suy nghĩ nào khác ngoài việc ca ngợi Lư Trường.

“Cả võ công và nội lực, sau ba năm, tộc trưởng lại tăng tiến vượt bậc rồi!”

Vừa có cảm giác vui mừng cho Man tộc vì chủ tử của họ mang trong mình một thân trác tuyệt, Mã Quang lúc này lại có chút thê lương. Cảm giác trong lòng của hắn nổi lên ba phần sợ hãi.

Kẻ cố ý dò la Man tộc, người cố tình vác xác đến, Ám Dạ cuối cùng đã bị chính tay Lư Trường hạ gục như thể một lời tuyên bố. Núi rừng Man tộc là của riêng mình ông ta, kể nào có ý xâm phạm, kẻ đó sẽ phải chết.

Lư Trường biến mất cùng với cái xác của kẻ ngạo mạn. Quả thực khó hiểu!

Nhưng không chỉ thế, một thân võ công trác tuyệt, một người hùng tâm tráng chí. Lẽ nào chỉ dùng lại ở việc bảo vệ Man tộc khỏi những kẻ vãng lai?

Lư Trường ơi Lư Trường, nhà ngươi đã thay đổi những gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.