Phong Hoa Vô Song: Cưng Chiều Độc Phi

Chương 36: Ước hẹn ba năm




“Đừng động, nghe lời!” Quân Lâm Ngọc hạ thấp giọng, đèn nén cơn tức giận và nỗi sợ của mình, hắn không hiểu tại sao lại giận như vậy, thấy nàng tình nguyện cách xa hắn, cũng không để ý tính mạng mà muốn nhảy khỏi xe ngựa.

Chẳng lẽ hắn thật sự khiến người ta chán ghét như vậy sao? Lần đầu tiên Quân Lâm Ngọc tự suy ngẫm lại mình. Nhưng hắn không dám trút cơn giận này lên trên người Phượng Vô Song, nàng còn nhỏ như vậy, nhất định sẽ không chịu được cơn giận của mình.

Phượng Vô Song cúi đầu nhìn thấy trên mu bàn tay hắn có dấu răng của mình cắn, còn có chút máu, tay chân không khỏi luống cuống! Vì vậy đành phải yên lặng thuận theo.

“Đừng động, để cho nhìn mặt ngươi!” Quân Lâm Ngọc đột nhiên bày ra vẻ mặt nghiêm túc, có lẽ thật sự coi chuyện này là một chuyện cực kỳ nghiêm túc.

Nhưng rõ ràng Phượng Vô Song lại hiểu lầm ý của hắn, nàng tức giận, mắt trừng lớn như chuông đồng, quát: “Thế nào, ngươi nghĩ để cho ngươi nhìn đủ, ghê tởm chết ngươi!”

Quân Lâm Ngọc trực tiếp bỏ qua giọng nói tức giận của Phượng Vô Song, tay của hắn không tự chủ xoa xoa hai vết sẹo bên má trái, nhẹ nhàng vuốt ve, không mang theo bất kỳ sự khinh bỉ nào, trong mắt hắn chỉ có đau lòng.

Phượng Vô Song bị hắn sờ, thật sự là không quen, thoạt nhìn hắn giống như cậu ấm mười ngón tay không dính nước, nhưng, rõ ràng Phượng Vô Song cảm thấy ngón tay của hắn sờ trên mặt nàng, có chút dày, thô ráp mà có lực, Phượng Vô Song không khỏi đỏ mặt.

“Quân Lâm Ngọc, rốt cuộc ngươi tìm ta có chuyện gì? Nói thẳng đi!” Phượng Vô Song nhịn xuống ngượng ngùng, làm bộ trấn tĩnh nói.

“Không có chuyện gì, chỉ muốn cứu ngươi thôi!” Quân Lâm Ngọc thả tay xuống, ôn hòa nói, hắn nhìn hai tay ngượng ngùng đỏ ửng của Phượng Vô Song, trong lòng cực kỳ dễ chịu.

Cứu nàng? Cứu nàng mà tịch biên gia sản người khác? Tính khí thô bạo như vậy, Phượng Vô Song không khỏi nhíu mày.

“Không nhọc ngài phí tâm, cho dù thế nào, nàng ta cũng chỉ mắng ta một câu thôi, không nên bị tịch biên gia sản trảm, xin ngài thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!” Phượng Vô Song nhíu mày, trầm giọng nói.

“Hừ, chỉ bằng nàng ta? Dám mắng người của Bản quân, Bản quân nhất định sẽ không ta thứ!” Tính khí Quân Lâm Ngọc đã tới, xưng hô liền biến thành “Bản quân”, không còn bộ dạng vô lại dịu dàng như vừa rồi.

“Ngươi có đáp ứng hay không, không liên quan gì đến ta, nếu ngươi cương quyết làm như vậy, ta nhất định sẽ dốc toàn lực cứu nàng ta!” Phượng Vô Song lạnh lùng nói. Từ trước đến giờ, chuyện của mình, mình sẽ tự đảm trách, không cần người khác nói thêm gì. Huống chi nàng tuyệt đối không muốn thấy có người bởi vì nàng mà bị tổn thương. Mặc dù cô bé kia mắng nàng một câu, nhưng vậy thì sao? Nàng cũng không rơi mất một miếng thịt! Còn nữ hài kia cũng bởi vì câu nói có ý nhục mạ của nàng ta, mà phải bồi thường cả gia tộc, Phượng Vô Song không làm được chuyện tàn nhẫn như vậy. Mặc dù kiếp trước là sát thủ, giết người như ngóe, nhưng nàng cũng có nguyên tắc, tuyệt đối không giết người vô tội!

Thờ ơ trước những tiếng cười đùa tức giận mắng, nàng sống rất tự do tự tại!

“Còn nữa, ta không phải người của ngươi, xin ngươi đừng tự mình đa tình!”

“Tiểu tử, ngươi lại đối với ý kiến của ta như vậy! Ta không tội bọn họ nữa là được!” Quân Lâm Ngọc nâng trán, thì ra tiểu hài tử này cũng không dễ đối phó, bây giờ không phải người của ta, không có nghĩa là tương lai không phải! Quân Lâm Ngọc nhỏ giọng khẽ nói.

“Ngươi đang lẩm bẩm cái gì đó?” Phượng Vô Song nhìn chằm chằm hắn.

“Tiểu thử, không bằng đánh cuộc với ta đi?” Quân Lâm Ngọc khẽ cười nói.

“Cái gì?” Phượng Vô Song nhìn hắn, không chút sợ ánh mắt của Quân Lâm Ngọc,

Trong lòng Quân Lâm Ngọc có chút cảm giác khác thường, đã lâu rồi không có người nào dám nhìn thẳng hắn, mười mấy năm qua, người nào nhìn thấy hắn cũng đều cúi đầu, hắn ở chỗ cao, đã sớm không ai dám như vậy rồi, người này, thật sự rất đặc biệt.

“Ngày này ba năm sau, nếu chúng ta còn sống trên đời, chúng ta sẽ hẹn ở chỗ này!” Quân Lâm Ngọc không hiểu vì sao mình lại nói ra những lời này. Nhưng trong lòng hắn lại đang rất kích động, có chút khẩn trương, không biết Phượng Vô Song sẽ nói gì tiếp.

“Có ích lợi gì?” Phượng Vô Song không kinh ngạc như người bình thường, xấu hổ, thậm chí tay chân luống cuống, nhân vật lớn như hắn, vì sao còn phải dùng loại biện pháp cái gì mà ước hẹn ba năm này? Dĩ nhiên Phượng Vô Song sẽ không cho là Quân Lâm Ngọc phát sốt, mà nàng cho là hắn làm như vậy dĩ nhiên có mục địch của hắn.

“Lợi ích? Đi theo bản quân có thể ăn đồ ngon, có tính không?”

“Không tính, ta tự biết làm!”

“Vậy có thể dùng không hết bạc, có tính không?”

“Không tính, ta tự kiếm được!”

“Vậy bản quân có thể dẫn ngươi đi khắp thiên hạ, có tính không?”

“Không tính, ta tự có chân!”

“Bản quân có thể trị được mặt của ngươi!”

“Được! Đồng ý!”

Quân Lâm Ngọc không nghĩ tới tính toán nhỏ nhặt của mình lại có kết cục như vậy, chỉ là chữ khỏi mặt của nàng, liền thành mục đích đặt được! Xem ra, không phải tất cả mọi người đều thích bạc! Ít nhất không phải là tên tiểu tử trước mặt này. Quân Lâm Ngọc chưa từng muốn cảm tạ sư phụ của mình đã dạy hắn y thuật!

Mặc dù y thuật của Quân Lâm Ngọc không bằng sư phụ mình, nhưng cũng là một thần y tiêu chuẩn, chỉ là mặt của tiểu tử này giống như mang độc nhiều năm, muốn hoàn toàn chữa khỏi, thật sự rất tốn thời gian, còn cần mấy vị thuộc, hắn muốn phái người đi tìm!

Mà trên thực tế, đây chính là suy nghĩ trong lòng của Phượng Vô Song, so với tiền, nàng quan tâm đến mặt mình hơn, không có nữ tử nào không thương mặt mình, không có nữ tử nào không thích cái đẹp, mà Phượng Vô Song tạm thời chưa tìm được phương pháp chữa trị, cho nên đã đáp ứng điều kiện này của Quân Lâm Ngọc, mặc khác chỉ muốn nhanh chóng đuổi hắn đi, ngoài ra Phượng Vô Song tin ba năm, nàng nhất định sẽ tự mình tìm ra biện pháp.

“Được, vậy thì sau này còn gặp lại, tiểu tử, đến nơi rồi!”

Khóe miệng Quân Lâm Ngọc cong lên, đỡ Phượng Vô Song xuống xe ngựa, sau đó ngồi xe ngựa lặng lẽ rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.