Phong Hoa Vô Song: Cưng Chiều Độc Phi

Chương 14: Lại là sư phụ




Phượng Vô Song nhắm mắt lại làm bộ ngủ thiếp đi.

Chỉ thấy một tiểu gia hỏa đẹp trai trẻ tuổi mặc trường bào màu đen, bay đến gần giường Phượng Vô Song. Hắn đưa tay sờ trán Phượng Vô Song, sau đó thở dài một cái, dừng lại một chút, sau đó lấy từ trong ngực ra một bình màu trắng, đặt ở đầu giường Phượng Vô Song.

Đang lúc hắn chuẩn bị bay đi, Phượng Vô Song dùng hết sức nhanh chóng bắt lấy cánh tay của người áo đen thần bí này, bởi vì bị Phượng Vô Song nắm chặt, người áo đen chợt xoay người, gào khóc kêu to: “Xú nha đầu không có lương tâm nhà ngươi, nếu bẻ gãy cổ tay vi sư, lúc đó ai trả lại cho sư phụ ngươi đây hả? Nha đầu hư hỏng!”

A? Vị ngọc thụ lâm phong, tiểu tử dáng người đẹp trai này chính là lão sư phụ râu bạc sao? Trong phút chốc Phượng Vô Song đờ người ra. Nàng vội vàng buông tay, lật người xuống giường, đưa tay sờ sờ mặt của hắn, cố gắng tìm kiếm một chút dấu vết dịch dung để xác địch khuôn mặt thật của người này.

Ai ngờ, Phượng Vô Song sờ soạng nửa ngày cũng không tìm ra dấu vết gì, giống như không có một chút sơ hở nào. Như vậy chỉ có hai khả năng: một là người này không phải sư phụ của nàng; hai là thuật dịch dung của sư phụ nàng rất giỏi. Phượng Vô Song thầm nghĩ, dĩ nhiên nàng mong là nguyên nhân thứ hai, nếu sư phụ của nàng thật sự giỏi như thế, như vậy vận khí của nàng quá tốt rồi, có thể đi theo một sư phụ cường đại, cuộc sống ở nơi chưa quen thuộc này của nàng sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Trên thực tế, đúng là cái Phượng Vô Song thầm mong đợi.

“Ha ha! Xú nha đầu, vi sư mới dịch dung thế này mà đã mê hoặc được nha đầu ngươi! Ha ha, xú nha đầu ngươi thật đúng là khiến lão phu vui mừng!” Bạch Vô Thường cười to lên, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến lớp dịch dung trên mặt lão.

“Thật sự là sư phụ?” Phượng Vô Song có chút hoài nghi hỏi.

“Xú nha đầu không có lương tâm! Ta không phải là sư phụ ngươi thì còn có thể là ai?” Bạch Vô Thường vừa tức giận mắng vừa thở dài tiếc cho lớp dịch dung này. Xem ra tiểu đồ đệ này không phải nữ tử ngu ngốc, còn biết nghi ngờ, cũng coi như là ưu điểm của nàng, Bạch Vô Thường lặng lẽ an ủi mình.

Một giây kế tiếp, chỉ thấy Bạch Vô Thường trở lại thành lão già râu bạc, giọng nói cũng trở nên già nua, không giống như tiếng của nam tử trẻ tuổi vừa rồi.

Phượng Vô Song kinh ngạc nói không lê lời, thuật dịch dung cao siêu như vậy thật sự làm cho người ta chấn động, thuạt dịch dung không chút thiếu sót, ngay cả giọng nói cũng có thể tùy ý thay đổi, đây là tài nghệ cao siêu mà không phải người bình thường có thể đạt tới.

“Thật là sư phụ rồi! Vẫn quen với dáng vẻ này của sư phụ người hơn, tiểu tử trẻ tuổi không hợp với lão đầu tử người chút nào!” Tâm trạng của Phượng Vô Song rất tốt, cũng bắt đầu cười đùa.

Lão đầu tử? Nha đầu này, không hổ là đồ đệ lão nhìn trúng, phải biết, trước đó chỉ có tên tiểu tử thúi kia gọi lão là lão đầu tử, hôm nay lại có thêm một tiểu cô nương. Bạch Vô Thường chẳng những không tức giận Phượng Vô Song, mà ngược lại tâm tình rất tốt. Theo lão, Phượng Vô Song không sợ hãi hắn chút nào, trẻ tuổi như vậy, lại có khí phách lớn, đúng là khó có được.

Hơn nữa, trong đầu Bạch Vô Thường xuất hiện một ý tưởng, nếu dưới gầm trời này, chỉ có hai người dám gọi lão như thế, cái tiểu tử thúi kia, đơn giản là không để lão vào trong mặt, nếu có thể làm cho nha đầu này ở chung một chỗ với tiểu tử thúi kia, nói không chừng, nha đầu này có thể giúp hắn xử lý tiểu tử thúi kia!

Nếu như Phượng Vô Song biết sư phụ của nàng sắp sửa tùy ý bán nàng đi như vậy, nàng sẽ kiên quyết không đi theo Bạch Vô Thường học nghệ!

Nhưng, rất nhiều chuyện, đã sớm là số mệnh, không có cái gọi là nếu như, cho dù là ai cũng không thể nào tính toán ngăn cản được vận mệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.