Phong Hoa Tuyết

Chương 68: Trọng thương




"Như thế nào, các ngươi chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh thôi sao? Cái gì võ công tuyệt học, thì ra cũng chỉ có thế."

Lâm Tử Mặc nhìn đệ tử Thiếu Lâm ôm tay kêu đau trên mặt đất, nói tiếp: "Chẳng lẽ trong chốn giang hồ này không có nhân tài mới xuất hiện gì sao, chỉ có mấy lão già các ngươi chống đỡ thôi ư?"

Chưởng môn phái Tung Sơn đập bàn đứng lên: "Tiểu tử láo xược, ngươi cuồng vọng cái gì!"

"Ngươi là học trộm võ nghệ ở nơi nào! Vì sao công phu của nhiều môn phái như vậy mà ngươi đều biết!"

Dưới đài có người ồn ào, nam nhân tự xưng là Lâm Tử Mặc này không môn không phái, lại xuất được chiêu của nhiều môn phái, thái độ kiêu ngạo kia làm người ta thấy mà phát bực.

"Ha ha, ta có khả năng đã gặp qua là không quên được, không thể sao?" Lâm Tử Mặc châm chọc cười. "Cho dù là ta học được ở đâu, thì thứ nhất ta không có dùng bàng môn tà đạo, thứ hai không có ra chiêu gian trá, thế mà không thể xem là công phu thực sao?"

"Võ công của các hạ không sai." Mộ Dung Vũ nhảy lên đài cao, rút kiếm ra. "Ta rất bội phục ngươi."

"Kiếm kia, hình như là Xích Lân Kiếm đấy......."

"Hắn là ai, sao mà có được thanh kiếm đó?"

Lâm Tử Mặc híp mắt nhìn thanh kiếm đỏ thẫm trong tay hắn, khóe miệng cong lên.

"Kiếm này cũng không tệ, không biết ngươi có dùng nó ổn không đây?"

Mộ Dung Vũ cười khẽ: "Các hạ thử xem chẳng phải sẽ biết?"

Lâm Tử Mặc cười lớn huy kiếm đâm tới Mộ Dung Vũ, Mộ Dung Vũ liền nhấc tay tiếp chiêu. Xích Lân Kiếm xoát xoát uốn lượn như rắn cuốn quanh kiếm phong của hắn, phát ra tiếng động chói tai.

"Tiểu tử, cũng không tệ lắm." Lâm Tử Mặc lập tức bứt ra lui về phía sau, lại đổi một thế chiêu khác, tấn công chính diện mặt của Mộ Dung Vũ.

Mộ Dung Vũ không dám chậm trễ, nghiêng người tránh thoát, hai người ở trên đài đánh đến khí thế bừng bừng, nhìn như ngang sức nhau, nhưng Tả Chấn Thiên nhìn ra được, khí thế của Mộ Dung Vũ đã không bằng trước. Kiếm của Lâm Tử Mặc di động theo Xích Lân Kiếm, mỗi lần đều đánh lên thân dưới Xích Lân Kiếm, nói vậy hiện tại hổ khẩu(*) tay phải của hắn hẳn là đang tê dại.

(*): khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ

Tả Chấn Thiên đoán không sai, Mộ Dung Vũ cảm thấy cả cổ tay đã bắt đầu run lên. Kiếm của Lâm Tử Mặc lại đâm tới, Mộ Dung Vũ vội vàng ngửa ra sau, đầu gối cong về phía trước quét vòng quanh, mũi kiếm chém một đường trên lưng Lâm Tử Mặc tạo thành vết rách dài. Nếu không phải hắn tránh nhanh, da thịt đã không tránh khỏi phải ra máu rồi.

Lâm Tử Mặc bị chiêu thức thay đổi đột ngột của hắn làm cho sửng sốt: "Mộ Dung kiếm pháp?"

Ngay lúc hắn đang ngây người, phía sau truyền đến một tiếng hét to: "Công Tôn Sở!"

Không kịp quay lại, sát khí sắc bén đã vọt tới, hắn vội vàng xoay kiếm đi chắn, bị đại đao của Đồng Diện làm cho phải liên tục lui về phía sau, suýt nữa rớt xuống đài.

Một tiếng hét này của Đồng Diện giống như một đạo sấm sét nổ tung trong đám người. Tất cả mọi người đều biết, Công Tôn Sở là tên của Lục Vương gia, nói như vậy, có người của triều đình ở đây?

"Hắn là Công Tôn Sở?"

"Hắn chính là Lục Vương gia kia sao......."

Sở Nguyệt Đồng chợt đứng bật lên, khẩn trương nhìn chằm chằm đài cao.

Tiếu Lăng Nhi âm thầm cầm chặt kiếm bên hông, theo tầm mắt của Sở Nguyệt Đồng chuyển ánh mắt nhìn đến ba người trên đài.

Mộ Dung Vũ thấy người bỗng nhiên xuất hiện mà bất ngờ, hắn kinh ngạc nhìn Đồng Diện. "Ngươi là ai?"

Đồng Diện không nhìn hắn, chỉ không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Lâm Tử Mặc, lạnh như băng cười: "Ta chỉ nói ngươi tự phụ không coi ai ra gì, lại không nghĩ rằng ngươi đã cuồng vọng đến cỡ này, cư nhiên đến nơi đây đến công khai khiêu khích. Công Tôn Sở, ngươi thật sự là muốn chết."

Sự xuất hiện của hắn hiển nhiên là ngoài ý liệu, Công Tôn Sở áp chế kinh hãi, hừ lạnh một tiếng. "Ngươi lão bất tử này, võ công đều bị phế đi, cư nhiên còn có thể tìm được đao tốt như vậy?"

"Ôi, người mang mặt nạ kia, ngươi là ai, ngươi gọi hắn là Công Tôn Sở, hắn chính là Lục Vương gia kia sao?"

Đồng Diện nhìn quét dưới đài, cười ha ha. "Không sai, hắn chính là Lục Vương gia đại danh đỉnh đỉnh Công Tôn Sở, đệ nhất võ tướng đương triều! Ngay cả hoàng đế lão tử đều kiêng kị hắn! Ha ha, hôm nay ta đến, là muốn vạch trần tất cả những việc hắn làm, đập nát mộng tưởng hão huyền của hắn!"

Hắn đưa tay tháo mặt nạ xuống, bóp chặt trong tay, biến nó thành một khối đồng nát.

Mộ Dung Vũ vô cùng khiếp sợ nhìn nam nhân trước mắt. Nam nhân tóc tai bù xù này, cư nhiên là phụ thân của hắn!

"Mộ Dung Đường?"

Tả Chấn Thiên vừa mừng vừa sợ, sao hắn lại ở chỗ này? Nhưng không phải hắn thiếu một bàn tay sao, sao có thể......

Mọi người ở đây bắt đầu xôn xao lên.

"Mộ Dung Đường không phải đã chết sao, sao mà còn sống nhỉ?"

"Chuyện này thật sự có liên quan tới triều đình sao?"

"Mọi người mau bắt lấy Công Tôn Sở, đừng để hắn chạy mất!"

Đám người dần dần tụ lại, vây quanh đài cao. Trong lòng bàn tay Sở Nguyệt Đồng đều là mồ hôi, tay đã đặt ở trên chuôi kiếm.

"Ngự Kiếm sơn trang bị hủy, Đường môn trong một đêm đã hóa thành tro tàn, còn có nhiều môn phát to nhỏ khác cũng bị tập kích, căn bản không phải do tà giáo gì gây ra, tất cả đều là do một tay kẻ này bày ra! Ha ha ha, hắn là muốn tránh tai mắt hoàng đế, thu toàn bộ giang hồ về trên tay, bồi dưỡng binh lính dũng mãnh cho hắn, rồi đạp lên thi cốt bọn họ để ngồi lên ngai vàng! Tuyệt thế bảo kiếm của Ngự Kiếm sơn trang, cũng là hắn tung ra khắp nơi, muốn xem võ lâm hỗn chiến, khi các ngươi đấu đến lưỡng bại câu thương(*), sẽ nhân cơ hội hủy diệt những môn phái không chịu quy thuận!"

(*): ý nói trong cuộc giành giật, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.

Mộ Dung Đường cười ha ha giơ đại đao lên. "Thà cười lão đầu bạc, chứ đừng cười con sên(**), Công Tôn Sở, lời này, là mười sáu năm trước ngươi nói cho ta biết đấy. Ngươi cho là học xong tất cả võ công, thì ngươi chính là thiên hạ vô địch sao? Ngươi cho là năng lực của ngươi đã đủ khống chế mọi người sao? Ngươi giam cầm ta hơn mười năm, không phải là muốn một ngày nào đó ta phải nhìn ngươi ngồi trên ngai vàng sao? Bây giờ ta cũng muốn nhìn xem, ngươi con sên này nay rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh thông thiên!"

(**):宁笑白发翁, 莫笑鼻涕虫 – mình cũng không hiểu lắm

Hắn nhấc đại đao chém tới bên Công Tôn Sở, cùng lúc đó, các môn phái cũng thành một mảnh hỗn loạn. Sau đó tất cả lại chia thành hai phe, một ít người muốn mạng của Công Tôn Sở, số khác lại muốn cứu hắn.

Mấy trăm người đều nhảy lên đài muốn tách Mộ Dung Đường với Công Tôn Sở ra, vây quanh Mộ Dung Đường lại. Tả Chấn Thiên thấy thế lập tức tiến lên hỗ trợ, Ngân Nguyệt sơn trang cùng người của Cưu gia bảo và Thanh Vân Phái nhảy vào đấu nhau.

Công Tôn Sở muốn thừa dịp loạn mà đào tẩu, bị Mộ Dung Vũ ngăn lại, hắn phẫn nộ trừng Công Tôn Sở.

"Công Tôn Sở, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!"

"Thế cũng phải xem ngươi có bản lĩnh hay không đã!"

Sở Nguyệt Đồng xông lên trước bảo vệ Công Tôn Sở ở phía sau, Ngô Lượng lên theo.

"Chủ tử, mau rời đi cùng ta!"

"Không được đi!" Thấy Công Tôn Sở muốn chạy, Mộ Dung Vũ huy kiếm bổ tới. Sở Nguyệt Đồng bật người nhảy lên trước, một chưởng đánh lên ngực hắn, khiến Mộ Dung Vũ lảo đảo lui về phía sau, sau đó mũi kiếm đâm thẳng hướng ngực hắn.

'Keng' một tiếng, mũi kiếm bị đánh lệch qua một bên, Tiếu Lăng Nhi đứng trước mặt Mộ Dung Vũ, đẩy hắn qua một bên. Tầm mắt lãnh đạm thẳng tắp tiến vào trong mắt Sở Nguyệt Đồng.

"Ngươi là ai?" Sở Nguyệt Đồng nhìn khuôn mặt xa lạ kia, dư quang nhìn thấy Công Tôn Sở lại bị một đống người khác vây quanh, lộ ra thần sắc lo lắng.

"Ngươi vì sao phải giúp hắn?" Tiếu Lăng Nhi tiến lên vài bước ngăn cản đường đi của nàng, Sở Nguyệt Đồng lắp bắp kinh hãi, thốt ra: "Lăng Nhi?"

"Vì sao lại giúp hắn?"

Mắt thấy cánh tay Công Tôn Sở đã trúng một kiếm, Sở Nguyệt Đồng cắn răng, ánh mắt lạnh xuống: "Tránh ra!"

"Nếu là ta không cho thì sao?" Tiếu Lăng Nhi cười ha ha, kiếm trong tay chỉ lên mi tâm của nàng. "Ngươi liền giết ta?"

"Là ngươi tự tìm, đừng trách ta!"

Kiếm phong sắc bén vọt tới, lúc Tiếu Lăng Nhi đề khí nháy mắt liền cảm giác trong ngực như bị một trận kim đâm đau đớn. Nàng cứng rắn chịu đựng tiếp thế công ào ạt của Sở Nguyệt Đồng, mũi kiếm xẹt qua cổ tay nàng.

Sở Nguyệt Đồng nóng lòng muốn thoát thân, từng chiêu đều nhanh, từng chiêu đều ngoan, ra tay cũng không phân biệt nặng nhẹ. Sắc mặt Tiếu Lăng Nhi càng ngày càng trắng, hô hấp dần dần dồn dập, còn muốn cứng rắn chống cự mà quấn quít lấy nàng không cho nàng rời đi.

"Lăng Nhi!" Lữ Cẩm Hoài đánh ra khỏi vòng vây đám đông, phát hiện Tiếu Lăng Nhi đang đánh với Sở Nguyệt Đồng thì cực sợ hãi, muốn tiến lên thì đã muộn. Sở Nguyệt Đồng đánh bay kiếm trong tay Tiếu Lăng Nhi, thân kiếm lạnh như băng đánh lên ngực của nàng, xung lượng cực mạnh khiến Tiếu Lăng Nhi giống như diều đứt dây bị đánh bật ra, té lên một thân cây. Nàng phun ra một ngụm máu đen, thân ảnh màu tím ngã vào trong đám người hỗn loạn.

"Lăng Nhi!"

Sở Nguyệt Đồng không ngờ ngay cả chiêu này nàng ấy cũng không tiếp được, lập tức tiến lên ôm nàng vào trong lòng.

"Lăng Nhi, Lăng Nhi, ngươi làm sao vậy?"

Sắc mặt Tiếu Lăng Nhi chuyển xám, trên trán đều là mồ hôi lạnh. Nàng gắt gao nhắm mắt lại nhíu mày, khóe miệng có máu đen chảy ra nhiễu xuống áo, ngực phập phồng kịch liệt, dường như là rất khó chịu.

Lúc này Sở Nguyệt Đồng đã bất chấp những thứ khác, thất kinh cầm tay Tiếu Lăng Nhi ấn lên mạch của nàng. Mạch tượng hỗn loạn của Tiếu Lăng Nhi làm nàng hết hồn, nàng sốt ruột gọi tên nàng ấy. "Lăng Nhi, Lăng Nhi! Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Mở mắt nhìn ta đi!"

"Ngươi tránh ra!" Lữ Cẩm Hoài thô lỗ đẩy Sở Nguyệt Đồng ra cướp Tiếu Lăng Nhi về, ánh mắt đỏ rực hung tợn trừng nàng. "Ngươi giả bộ nhân từ cái gì! Độc trên người nàng không phải là ngươi hạ sao. Một khi động nội lực, độc này sẽ lan ra toàn thân, huyết khí đảo lộn! Ngươi cư nhiên còn động thủ với nàng. Sở Nguyệt Đồng, cái thứ không bằng cầm thú nhà ngươi!"

"Trúng độc?" Sở Nguyệt Đồng kinh ngạc nhìn Tiếu Lăng Nhi hôn mê bất tỉnh trong lòng hắn. "Độc gì, sao lại trúng độc?"

Lữ Cẩm Hoài không hề để ý tới nàng, cúi đầu lo lắng nhìn Tiếu Lăng Nhi, ngón tay sờ lên cổ nàng. Hoảng sợ, nhất thời cũng nóng nảy, lập tức điểm vài huyệt trên người nàng. "Lăng Nhi, ngươi chống đỡ, ta dẫn ngươi đi gặp đại phu!"

Hắn cúi người bế ngang Tiếu Lăng Nhi lên, bị Sở Nguyệt Đồng ngăn lại.

"Giao nàng cho ta!"

"Ngươi vọng tưởng! Ta sẽ không cho ngươi thương tổn nàng thêm một lần nào nữa! Tránh ra!"

Sở Nguyệt Đồng không nói lời nào chỉ tiến lên đoạt lại, Lữ Cẩm Hoài sợ thương đến người trong lòng, vội vàng lui về phía sau, chân lại vấp một cây nhánh cây mà té ngã trên đất. Sở Nguyệt Đồng nhân cơ hội này đoạt Tiếu Lăng Nhi lại, đạp lên đầu đám người đang hỗn chiến, nhảy ra thật xa.

"Sở Nguyệt Đồng! Ngươi tên hỗn đản này! Đứng lại cho ta!" Lữ Cẩm Hoài hổn hển, cũng đứng lên đuổi theo.

Trận hỗn chiến này giằng co gần một ngày trời, bên cạnh Mộ Dung Đường thi thể chồng chất một đống. Trong lúc hắn dây dưa muốn thoát thân, Công Tôn Sở đã sớm chẳng biết đi đâu. Đám nanh vuốt của Công Tôn Sở cũng lục tục đào tẩu, những kẻ chạy không kịp liền vĩnh viễn vùi thây trên đỉnh Vân Thương này.

Lâm Hoán nhìn một đống hỗn độn chung quanh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Bọn vương bát đản, cư nhiên dám tính kế trên đầu chúng ta, coi chúng ta như chuột con mà đùa giỡn!"

"Súc sinh Công Tôn Sở kia! Hắn đang tính cái gì chứ, thật đúng nghĩ mình là Đại La thần tiên sao!"

"Ở đây còn có ai là bán mạng cho Công Tôn Sở không?! Hại chết nhiều huynh đệ như vậy, ta muốn hắn chết không được tử tế!"

"Minh chủ, ngài xem, nay chúng ta nên làm thế nào?"

Lưu Khoát An cũng là tức giận không thôi, siết nắm đấm kêu răng rắc, cả buổi mới bình thường được.

"Đám giang hồ bại hoại, phản đồ! Ta đã sớm biết trong chốn võ lâm có tay sai của triều đình, lại không ngờ, số lượng khổng lồ như thế! Các ngươi truyền lệnh xuống, các môn phái thanh kiểm nội môn, nếu là có tay sai của Công Tôn Sở, toàn bộ giết! Hôm nay Công Tôn Sở đã công khai tuyên chiến với võ lâm, chúng ta phải đoàn kết chống lại. Nếu các ngươi lại vì tuyệt thế bảo kiếm mà âm thầm tranh đấu, chỉ sợ không tới một tháng giang hồ sẽ không còn sót lại gì!"

"Minh chủ nói đúng! Chúng ta đều nghe lệnh minh chủ! Kiếm này, phải nhanh chóng trả lại Ngự Kiếm sơn trang!"

"Mộ Dung Đường!" Tả Chấn Thiên kích động nắm vai Mộ Dung Đường. "Thật tốt quá, ngươi còn sống, ngươi còn sống!"

Mộ Dung Đường vỗ vỗ lưng hắn, lộ ra một nụ cười mỏi mệt. "Chấn Thiên, ngươi sống tốt không?"

"Tốt cái gì được, ta lo cho ngươi muốn chết!"

"Cha!"

Hốc mắt Mộ Dung Vũ đỏ hồng đi tới, muốn ôm hắn, lại không dám. Trên người Mộ Dung Đường có thêm một vài thứ gì đó mà khiến hắn cảm thấy không quen.

Mộ Dung Đường đánh giá hắn, chần chờ nói: "Con là, Vũ Nhi? Đều đã lớn như vậy........" Hắn vui sướng ôm lấy Mộ Dung Vũ. "Con trai, ta rốt cuộc được gặp lại con rồi."

"Cha........"

"Mộ Dung, không phải ngươi bị, bị chém một bàn tay sao? Còn có chuyện bị họ Công Tôn kia giam cầm, đó là thế nào?"

Mộ Dung Đường buông Mộ Dung Vũ ra, ánh mắt ảm đạm xuống.

"Uyển Như đã mất, là thật sao?"

Mộ Dung Vũ gật gật đầu: "Nương đã tạ thế."

"Thật sự như thế......" Hốc mắt Mộ Dung Đường đỏ lên, lệ suýt nữa rơi xuống, vội vàng ngẩng đầu lên lau, trên mặt tất cả đều là ưu thương.

"Mộ Dung, rốt cuộc sao lại thế này, sao ngươi lại tiều tụy như thế? Có phải chịu khổ rất nhiều không?"

"Ta bị Công Tôn bị giam cầm hơn mười lăm năm, thẳng đến tháng trước mới trốn ra được."

"Cái gì?!" Tả Chấn Thiên cùng Mộ Dung Vũ nghẹn họng trân trối, hai mặt nhìn nhau. "Thế kẻ ở cùng chúng ta mười mấy năm qua là......"

"Người kia là giả, là người Công Tôn Sở phái tới Ngự Kiếm sơn trang để giả mạo ta."

Mộ Dung Vũ bỗng nhiên hiểu ra. Trách không được máu của hắn cùng Mạc Tử Ngôn không thể dung hợp, bởi vì Mạc Tử Ngôn là cốt nhục của nương cùng Mộ Dung Đường giả kia!

Nương thế nhưng lại bái đường cùng một người xa lạ, làm vợ chồng mười lăm năm.......

"Thế, thế Tuyết Nhi, không phải, Tử Ngôn, Tử Ngôn là hài tử của Uyển Như cùng nam nhân kia......"

Mộ Dung Đường siết chặt tay, hít một hơi sâu: "Uyển Như đến lúc mất, cũng không biết trượng phu bên người nàng kỳ thật là giả. Như vậy cũng tốt, cũng tốt... ít nhất, nàng sẽ không cảm thấy thống khổ."

Tả Chấn Thiên vội vàng hỏi: "Thế Mạc Nhược Ly thì sao, ngươi cùng Mạc Nhược Ly rốt cuộc có quan hệ gì hay không?"

"Mạc Nhược Ly?" Mộ Dung Đường ngẩn người, gật gật đầu. "Là nữ nhân ta gặp được lúc ở Giang Nam."

"Ngươi cũng biết nàng đoạt nữ nhi của Uyển Như mang đi rồi nuôi dưỡng mười lăm năm, sau đó muốn nàng trở về báo thù? Ngươi rốt cuộc có qua lại như thế nào với Mạc Nhược Ly?"

Mộ Dung Đường mờ mịt nhìn hắn: "Cái gì mười lăm năm, báo thù gì chứ?"

Mộ Dung Vũ liền đem mọi chuyện phát sinh mấy ngày qua tới giờ nói hết cho Mộ Dung Đường. Mộ Dung Đường từ khiếp sợ đến phẫn nộ, rồi từ phẫn nộ đến xấu hổ, cuối cùng là suy sụp.

"Ta thật không ngờ nàng lại là nữ nhân cương liệt như thế."

"Ngươi với nàng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, không phải thật sự như nàng nói, ngươi đã hứa hẹn cái gì với nàng ta chứ?"

Mộ Dung Đường thống khổ ôm đầu: "Ta quả thật là vì một hồi bệnh nặng mà phải ở lại Giang Nam, cũng đúng là nàng đã cứu ta. Ta thừa nhận, nàng làm tất cả với ta, tâm ý của nàng với ta, ta rất cảm động, cũng đã từng dao động. Nhưng mà, ta đã có Uyển Như, muốn ta nhận nàng thế nào đây? Sau đó, trong một lần ngẫu nhiên ta biết được nàng là người của Ngũ Độc Giáo, trong lòng liền có bài xích. Chỉ là dù sao thì nàng cũng là ân nhân cứu mạng của ta, ta liền để lại Mộ Dung kiếm cho nàng, nói với nàng sau này nếu gặp nạn thì có thể cầm Mộ Dung kiếm tới tìm ta. Sau khi khỏi bệnh, ta liền rời Giang Nam, cũng hạ quyết tâm cuộc đời này chỉ yêu một mình Uyển Như. Nàng, nàng cư nhiên lại nhớ ta đến mười lăm năm...... Nàng cư nhiên giết Uyển Như......."

- ------

Editor có lời muốn nói: haiz~~ cũng may Triệu phu nhân không biết người ở bên cạnh mình mười mấy năm là giả mạo~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.