Phong Hoa Tuyết

Chương 26: Bất ngờ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Việc trị liệu của Triệu Uyển Như đã kéo dài hơn mười ngày, mỗi ngày Mạc Tử Ngôn đều nghiền Thất Dạ rồi đắp lên mắt cho nàng, nghe giọng nàng từng chút một khàn đi, ngực không khỏi chua xót, làm Triệu Uyển Như phải đi an ủi ngược lại.

"Giọng nói một ngày không bằng một ngày, chứng tỏ mắt ta mỗi ngày đều chuyển biến tốt hơn. Tử Ngôn, ngươi cũng phải vui lên."

Vết sẹo trên mặt nàng nhờ thuốc của Giản Khuynh Mặc đã mờ nhạt đi rất nhiều, tuy rằng không thể khôi phục như trước, nhưng cũng không còn dữ tợn. Vết sẹo nhạt đi, gần giống với màu da bình thường, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện.

"Phu nhân đói bụng không, ăn một chút gì đi."

Mạc Tử Ngôn đem chén cơm nhỏ cùng mấy món ăn nóng đặt lên bàn, đưa đũa đến tay nàng, chính mình cũng cầm một đôi, gắp chút thức ăn bỏ vào chén của nàng.

"Tử Ngôn, đừng chỉ lo ta, sư phụ ngươi đâu? Nàng đã ăn chưa?"

"Sư phụ sáng sớm đã đi ra ngoài, hẳn là đến chiều mới trở về."

Triệu Uyển Như nở nụ cười nhìn nàng giúp mình, trước mắt bây giờ không còn là một màu đen bao phủ nữa, ánh sáng mông lung giống như bị che bởi một tầng vải dày, trong mơ hồ nàng có thể thấy được thân ảnh mảnh khảnh Mạc Tử Ngôn, quả nhiên là giống hệt trong tưởng tượng của mình. Nhìn người kia vì nàng mà bận rộn, nàng bỗng nhiên nói một câu: "Tuyết Nhi hiện tại chắc cũng đang dùng bữa đi."

Động tác của Mạc Tử Ngôn ngừng lại, trước mắt hiện dáng vẻ bất lực khi ngủ của Mộ Dung Tuyết. Nàng xoay người, cầm tay Triệu Uyển Như.

"Phu nhân, vết thương trên mặt người cũng tốt lên nhiều rồi, có phải nên nghĩ đến việc gặp Mộ Dung Tuyết một lần không? Nàng mỗi ngày đều lo lắng cho phu nhân, ngay cả lúc ngủ cũng không yên. Ta nghĩ phu nhân cũng rất nhớ nàng đi."

Triệu Uyển Như sờ sờ mặt mình. "Con luôn là tâm can bảo bối của cha mẹ, sao có thể không nhớ được. Mấy ngày này ta vẫn luôn nhớ nàng, nhưng lại sợ hãi khuôn mặt này...... Tử Ngôn, ta bây giờ, thật sự không còn dọa người nữa sao? Có thể đi gặp con bé sao?"

"Vết sẹo đã mờ đi rất nhiều, nếu phu nhân không tin, ta cầm gương đến, phu nhân có thể tự mình nhìn xem."

Mạc Tử Ngôn cầm gương đưa tới trước mặt Triệu Uyển Như. Triệu Uyển Như nheo mắt, từ trong gương nhìn thấy gương mặt mơ hồ của mình. Vết sẹo uốn lượn đúng là đã nhạt đi nhiều, lông mi, đôi mắt, mũi, môi, hình dáng so với mấy tháng trước không khác biệt lắm.

Mạc Tử Ngôn chưa từng gặp qua Triệu Uyển Như như vậy, ấn tượng về nàng vẫn luôn là đoan trang trầm ổn, hôm nay lại vì lo lắng dọa đến nữ nhi của mình mà liên tục xác minh, với sự rụt rè và cẩn trọng. Nàng đột nhiên cảm thấy đau lòng.

Triệu Uyển Như như là đã yên tâm. "Tử Ngôn, ta... mang ta đến chỗ của Tuyết Nhi đi. Ta đã chuẩn bị sẵn sàng."

"Phu nhân không dùng bữa trước đã?"

"Không cần, ta muốn cùng ăn với Tuyết Nhi."

Mạc Tử Ngôn gật gật đầu, dìu Triệu Uyển Như ra khỏi phòng, lo lắng nàng nhìn còn chưa rõ, cố ý bước chậm lại. Nhưng chưa được mấy bước, Mạc Tử Ngôn liền có thể cảm giác được cánh tay Triệu Uyển Như nắm chặt tay mình hơn mấy phần, là đang khẩn trương sao?

"Tử Ngôn, đã đến sao?"

"Sắp rồi, phía trước chính là phòng của Mộ Dung Tuyết." Mạc Tử Ngôn chậm rãi nói. "Phu nhân không cần khẩn trương, nàng nhìn thấy phu nhân nhất định sẽ rất vui vẻ."

Triệu Uyển Như gật gật đầu. "Chỉ sợ nàng sẽ oán ta mấy ngày nay không chịu tới gặp nàng."

"Sư tỷ."

Lâm Tư Sở mang theo hộp thức ăn (*) đi tới, nhìn thấy Triệu Uyển Như thì rất kinh ngạc. "Triệu phu nhân sao lại đến đây?"

(*) Thực hạp [食盒] là cái như thế này -->

phong-hoa-tuyet-26-0

"Ta đưa nàng đi tìm Mộ Dung Tuyết. Tư Sở, ngươi sao lại đi từ hậu viên ra?"

"Mấy ngày này Mộ Dung Tuyết luôn luôn ở hậu viên, chỉ tới buổi tối mới trở lại phòng. Nàng nói, một mình ở trong phòng sẽ thấy sợ hãi." Lâm Tư Sở dừng một chút, gặp ánh mắt Mạc Tử Ngôn tối đi vài phần, vội vàng nói thêm. "Sư tỷ vẫn là mang Triệu phu nhân đi qua đó xem đi. Lần này Mộ Dung Tuyết ăn cũng ít, ta nghĩ là vì nhớ thương mẫu thân nên nuốt không trôi. Hôm nay thấy Triệu phu nhân, chắc nàng sẽ cao hứng lắm."

Tháng xuân đã qua, ngày hè lại đến. Mộ Dung Tuyết đứng bên hồ, nhìn sắc xanh lấp lánh của lá cây bồng bềnh trên mặt hồ mà xuất thần. Mới vừa rồi vô tình hỏi Lâm Tư Sở một câu hiện tại là ngày mấy, đáp án là ngày mười tháng sáu.

Ngày mười tháng sáu.

Đã lâu như vậy rồi.

Nàng nhớ, nếu không phải Ngự Kiếm sơn trang xảy ra biến cố như vậy, đây đã là lúc nàng nên xuất giá. Cảnh còn người mất mọi chuyện đổi thay, nay lưu lại chỉ còn mình nàng. Từ cổ tay áo lấy ra một chiếc khắn, màu trắng, cá chép vui đùa, phía dưới là chữ 'Vân' thêu chỉ đen. Đây là lần đầu tiên nàng dụng tâm thêu gì đó. Từ nhỏ nàng đã không có hứng thú với nữ hồng này nọ, cũng không muốn tiêu phí thời gian cùng nương học nó. Nhưng là từ khi gặp người kia, bỗng nhiên nghĩ muốn tự tay vì hắn làm cái gì đó, muốn hắn lúc nào cũng mang ở trên người, làm gì đi đến đâu đều có thể dựa vào nó nhớ đến mình.

Cá thật đẹp, Tuyết Nhi, cá chép này có một đôi, vậy khăn thêu này cũng nên có một đôi đi?

Ký ức vẫn còn đó, người đã đổi thay. Vị ngọt đong đầy tâm can lúc đó giờ đây đã hóa thành rượu đắng, hương vị chua sót ở đầu lưỡi cứ bám dai dẳn, làm cho ngay cả khi cười cũng đều cảm thấy khổ sở. Dụng tâm đi thêu khăn này, lại không nghĩ rằng chỉ dùng để chứng minh sự tàn nhẫn của người nọ. Thì ra thứ này, nàng đã sớm ném đi. Nàng ngay cả bản thân mình cũng không để vào mắt, thì sao lại coi trọng cái khăn bé nhỏ này đây?

Siết chặt khăn trong tay, nàng cắn răng mắng mình một câu. "Mộ Dung Tuyết, ngươi thực ngốc."

"Tuyết Nhi."

Một tiếng gọi nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến, thân mình Mộ Dung Tuyết cứng đờ. Giọng nói xa lạ kia khàn khàn mang theo sự đè nén, còn có chút run rẩy, nhẹ đến nỗi làm cho nàng nghĩ mình nghe lầm. Nhưng tiếp theo lại là một tiếng, lần này nàng nghe được thật rành mạch. Ngực đột nhiên có cảm giác kỳ quái, nàng chậm rãi quay đầu lại, thấy được thân ảnh mình tưởng niệm đã lâu.

Kinh hỉ này tới quá mức bất ngờ, Mộ Dung Tuyết kinh ngạc đứng tại chỗ, mở to hai mắt nhìn Triệu Uyển Như, như là muốn khắc sâu bóng dáng của nàng.

Triệu Uyển Như thấy Mộ Dung Tuyết đứng bất động, bất an bước từng bước về phía trước. "Tuyết Nhi, con, không nhận ra nương?"

"Nương......" Mộ Dung Tuyết nhẹ nhàng kêu, nước mắt phút chốc mơ hồ tầm mắt.

"Nương, nương!" Nàng lau nước mắt nhào vào trong lòng Triệu Uyển Như, hít lấy hơi thở của nàng, cảm thụ được độ ấm của nàng, nghe được từng nhịp đập nơi lồng ngực của nàng mới xác định mình không phải nằm mơ. Thân mình kịch liệt run rẩy, tùy ý trút ra hết những tưởng niệm chồng chất bấy lâu. "Nương, nương, thật là nương, thật là nương rồi!"

Nghe giọng Mộ Dung Tuyết mang theo nức nở, Triệu Uyển Như đau lòng ôm chặt nàng.

"Tuyết Nhi, mấy ngày nay khổ cho con rồi, là nương sai. Ta chỉ sợ chính mình dọa con, không dám tới nhìn con. Kéo dài mãi tới hôm nay, mới để Tử Ngôn mang ta đến đây. Nữ nhi, ủy khuất con rồi......"

"Nương nuôi con khôn lớn, con sao có thể ghét bỏ nương đây." Mộ Dung Tuyết nâng đôi mắt đẫm nước. "Nương, giọng của nương sao lại thành như vậy......" Không còn uyển chuyển, không còn êm tai, khàn khàn mà mỏng manh như là không còn khí lực để nói.

Nàng khổ sở vuốt mặt Triệu Uyển Như, ngực như có tảng đá ngàn cân hung hăng đè nặng. Nhìn gần, mới phát hiện vết sẹo phiếm hồng kia, là bị đại hỏa gây ra sao.

Thì ra, đau đớn nàng chịu một chút cũng không ít hơn mình.

Triệu Uyển Như cầm tay nàng, rũ mắt để che đi ánh mắt vô hồn của mình, nàng không muốn Mộ Dung Tuyết biết mắt mình cũng bị thương.

"Không có việc gì, đã không còn đau. Tuyết Nhi, Hành Vân hắn....... Chuyện của hắn con......"

Mộ Dung Tuyết nhìn lướt qua bả vai Triệu Uyển Như, nhìn đến Mạc Tử Ngôn chỉ trầm mặc đứng một bên, im lặng nói: "Hắn đã chết, nương, Lạc Hành Vân hắn đã chết, đã chết......" Hai tay ôm chặt thắt lưng nàng, những từ cuối cùng như là thoát ra từ hàm răng. "Hắn đã chết, đã chết...... Từ nay về sau trong cuộc sống của con, không bao giờ xuất hiện người này nữa."

Triệu Uyển Như nghĩ nàng đã biết Lạc Hành Vân vì mình mà táng thân biển lửa, trong lúc nhất thời mà cảm xúc lẫn lộn.

"Tuyết Nhi, là nương thực xin lỗi con......"

"Đâu có liên quan gì đến nương đâu, đây là mệnh của nữ nhi." Trên mặt Mộ Dung Tuyết mang theo ý cười, hốc mắt đỏ lên. "Là nữ nhi không có phúc khí gả cho lang quân như ý, đây là con nên nhận, cũng nói cho con biết rằng, về sau không nên dễ tin người khác. Nương, con rất nhớ nương, rất nhớ nương. Biết nương bị thương, mỗi đêm con đều ngủ không được. Con từng quay về Ngự Kiếm sơn trang, nơi đó chỉ còn phế tích, thiệt nhiều người chết, con rất sợ hãi. Con muốn hỏi nương Ngự Kiếm sơn trang rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nương không chịu gặp con, lòng con thật sự cảm thấy rất ủy khuất, còn tưởng rằng nương không muốn con nữa. Nương, có phải không thấy cha tìm không? Nữ nhi cái gì cũng không có, chỉ có nương cùng cha. Sau này con sẽ nghe lời, đừng bỏ rơi con, đừng bỏ rơi con nữa được không"

"Tuyết Nhi, nương có muốn bỏ rơi con bao giờ đâu?" Triệu Uyển Như nén lệ mà miễn cưỡng cười, nhẹ tay vỗ về lưng nàng. "Đừng sợ, cha con sẽ trở về đón chúng ta. Hắn còn phải trùng kiến Ngự Kiếm sơn trang, còn phải chứng kiến con và Vũ Nhi thành gia lập thất. Hắn sẽ không dễ dàng ngã gục như vậy đâu."

Mộ Dung Tuyết gật gật đầu, mặt chôn trong lòng nàng, nhắm hai mắt lại, nước mắt liền trào ra từ khóe mắt. Mộ Dung Tuyết tức giận nâng tay lau, nàng hận mình yếu đuối, mấy ngày qua cũng chỉ học được khóc thôi sao?

Mạc Tử Ngôn đứng cách các nàng mấy thước, tầm mắt đặt trên người Mộ Dung Tuyết chưa từng rời đi. Chua xót, áy náy, tham luyến. Nàng hít một hơi thật sâu rồi nắm chặt tay, bên tai bỗng nhiên nghe thấy tiếng xé gió lao đến, nàng nhanh chóng quay đầu, phóng ngân châm trong tay áo.

Màu đỏ chói mắt, làm nàng nhìn xung quanh không rõ lắm, ngân châm đâm vào vải dệt mềm mại không phát ra tiếng, nàng kéo mảnh lụa đỏ ra, lắp bắp kinh hãi, là Hồng Y nhân ở Đông Nam sơn ngày ấy!

Thân mình nhanh như gió vụt tới trước Triệu Uyển Như và Mộ Dung Tuyết, Mạc Tử Ngôn lập tức tiến lên, rút ra nhuyễn kiếm bên hông tiếp đón chưởng phong sắc bén của hắn, hét lớn một tiếng: "Người nào dám đến nơi này giương oai!"

"Nơi này ta muốn đến liền đến, ngươi quản được ta sao?" Hồng Y hạ thủ công kích không ngừng, phát ra tiếng cười quái dị, từng chiêu muốn đánh tới gần Mộ Dung Tuyết. Mạc Tử Ngôn đem Triệu Uyển Như cùng Mộ Dung Tuyết bảo hộ ở sau người, ra sức ngăn cản hắn tới gần, vận đủ lực huy kiếm đâm về phía ngực Hồng Y. Cho dù là hắn đã từng cứu mạng mình, nhưng muốn đả thương Mộ Dung Tuyết cũng là đáng chết! Mũi kiếm hung hăng đâm tới, cư nhiên giống như đâm vào vải bông rồi nảy ra. Hồng Y xoay người, thân mình nhoáng một cái, dưới ánh mắt chăm chú của Mạc Tử Ngôn phân thành nhiều thân ảnh.

Tà thuật? Mạc Tử Ngôn thầm giật mình, cổ tay chuyển động rút kiếm hướng mi tâm hắn đâm tới. Rõ ràng là chính giữa yếu hại, nhưng không có cảm giác đâm trúng, mà trong một cái chớp mắt, bóng dáng màu đỏ kia bỗng nhiên từ trong tay áo phóng ra vô số thứ gì đó nhỏ dài, kêu xèo xèo đánh tới.

Con rết? Lợi kiếm phi vũ, tức khắc chém những thứ đó thành từng đoạn, rơi xuống đất, liền chảy ra chất lỏng màu xanh tanh tưởi làm người ta buồn nôn.

Là Ngũ Độc Giáo? Mạc Tử Ngôn trong lòng hiểu rõ, nhưng người của Ngũ Độc Giáo sao lại tìm đến nơi này?

Hai người đấu cùng một chỗ, mỗi một chiêu đều là trí mạng. Người này công lực không hề dưới mình, ra chiêu lại thật sự quái dị, Mạc Tử Ngôn kéo thời gian dài muốn tìm ra chân thân của hắn, lại phát hiện động tác hắn càng lúc càng nhanh.

"Ha ha ha, Tử Ngôn, công phu của ngươi càng ngày càng tốt nha, nhưng vẫn không bằng ta."

Nghe được hắn gọi tên mình, động tác trên tay Mạc Tử Ngôn cứng đờ, khẩu khí này...... Ánh mắt nàng sắc bén nhìn chằm chằm Hồng Y.

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ngươi không nhận ra ta cũng không sao, ta nhận ra ngươi là đủ rồi."

Nghe được tiếng đánh nhau, Lâm Tư Sở chạy vội tới, nhưng lại bất đắc dĩ vì công lực còn thấp, Mạc Tử Ngôn sợ nàng nhập cuộc mà bị tổn thương, kêu nàng mau mang Triệu Uyển Như cùng Mộ Dung Tuyết rời đi.

"Còn muốn chạy?" Hồng Y hừ lạnh một tiếng, búng ngón tay, ba phi tiêu màu đen liền phóng tới chỗ bọn họ, chính là muốn mỗi phi tiêu đoạt một mạng.

"Cẩn thận!" Mộ Dung Tuyết lo lắng đến Triệu Uyển Như, đầu óc nóng lên, đẩy Lâm Tư Sở cùng Triệu Uyển Như ra muốn nhận hết mấy phi tiêu đang lao đến kia, muốn dùng thân mình ngăn chúng lại. Nhớ tới ngày đó bị tập kích, cảm giác đau tê tâm liệt phế khi mũi tên nhọn xuyên qua thân thể, Mộ Dung Tuyết cắn răng nhắm hai mắt lại.

Mùi hương thanh trúc thoang thoảng thấm nhập trong mũi, thân mình bị ôm chặt lấy, Mộ Dung Tuyết nghe được một tiếng rên rỉ, lại không thấy đau đớn như trong chờ đợi. Nàng mở mắt, ngạc nhiên nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Mạc Tử Ngôn.

Mạc Tử Ngôn đem nàng vòng vào trong ngực, mày gắt gao nhíu cùng một chỗ, phẫn nộ nói: "Phi tiêu có độc, ngươi không muốn sống nữa sao?"

Mộ Dung Tuyết rất nhanh siết chặt tay, ngực như là bị cái gì xé rách. "Nếu chán ghét ta, ngươi vì sao còn muốn giúp ta chắn......"

"Triệu phu nhân!"

Nghe thấy Lâm Tư Sở thét chói tai, Mộ Dung Tuyết lập tức xoay đầu, Triệu Uyển Như đã bị Hồng Y vác lên vai, nhảy lên mái hiên bay đi mất.

Mạc Tử Ngôn liền hiểu rõ, thì ra mục tiêu thật sự của hắn là Triệu Uyển Như. Tên hỗn đản này! Bất chấp vết thương sau lưng, nàng lập tức rút kiếm đuổi theo bóng dáng màu đỏ kia.

"Nương! Nương!" Mộ Dung Tuyết hoảng sợ hét ầm lên, muốn chạy theo bọn họ, lảo đảo một cái ngã xuống đất. Lâm Tư Sở vẫn bị kinh hách giờ phục hồi tinh thần lại, vội vàng chạy tới nâng nàng dậy.

"Đừng đuổi theo, ngươi đuổi không kịp bọn họ!"

Mộ Dung Tuyết giãy dụa muốn thoát khỏi cản trở của nàng. "Nương của ta bị bắt đi rồi, ta muốn đi cứu bà ấy!"

"Ngươi bình tĩnh một chút, cái gì ngươi cũng không biết, đi cũng là chịu chết! Sư tỷ đã đuổi theo, ngươi đừng rối loạn thêm nữa!"

Mộ Dung Tuyết suy sụp quỳ trên mặt đất, lòng càng hỗn loạn, đúng vậy, mình cái gì cũng không biết, gấp cái gì cũng giúp không được, cho nên chỉ có thể mặc người bài bố, ngay cả nương cũng bảo hộ không được......

Lâm Tư Sở ý thức được mình nói sai rồi, ấp úng lại không biết nên vãn hồi như thế nào, chỉ có thể trầm mặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.