Phong Hoa Tuyết

Chương 14: Hư tình giả ý




"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết......"

Mơ mơ màng màng nghe thấy có người kêu mình, Mộ Dung Tuyết giật giật mắt, dần tỉnh lại, mới biết vừa rồi mệt mỏi chịu không nổi nên đã ngủ thiếp đi. Nhẹ nhàng mở mắt, bóng người trước mắt lúc rõ ràng lúc mơ hồ. Tiếng gọi kia cũng càng ngày càng chân thật.

"Tiểu Tuyết, ngươi tỉnh?"

Mộ Dung Tuyết đột nhiên mở to hai mắt nhìn, dùng sức chớp chớp. Lạc Hành Vân ngồi ở bên giường, đang dùng ánh mắt ôn nhu vô cùng quen thuộc kia nhìn nàng. Cái mũi đau xót, nước mắt tràn mi, nàng khó có thể tin hỏi: "Hành Vân, là... là ngươi sao?"

"Không phải ta, còn có thể là ai đây?"

Lạc Hành Vân kéo tay nàng đặt lên mặt mình.

"Ngươi sờ thử xem, là ấm áp."

Vui sướng phủ khắp mọi tế bào trong cơ thể, Mộ Dung Tuyết run run môi muốn nói gì đó, nước mắt lại rơi càng nhiều. Trời biết nàng mong nhớ hắn cỡ nào! Cái loại thống khổ muốn gặp mà không thể gặp này như muốn xé rách phế phủ của nàng, khiến nàng ngay cả ngủ cũng không thể an giấc! Tại tối hôm trước nàng cầu xin Mạc Tử Ngôn cho nàng gặp hắn, còn tưởng rằng nàng chọc giận nàng ta nên không có khả năng. Giờ đây Lạc Hành Vân lại xuất hiện ở trước mặt, nàng không biết nên cảm kích hay nên mê muội nữa.

"Hành Vân, Hành Vân, ngươi quả nhiên còn sống. Thật tốt quá, thật tốt quá....."

Lạc Hành Vân ôm lấy Mộ Dung Tuyết siết chặt trong lòng. Mộ Dung Tuyết khóc thút thít nắm lấy ống tay áo hắn, oa trong ngực hắn lớn tiếng khóc. Nhiều ngày thấp thỏm lo âu rốt cục tiêu tan, hết thảy đều hóa thành nước mắt ủy khuất.

"Hành Vân, Hành Vân, ta rất nhớ ngươi. Ta đã nghĩ ngươi cũng xảy ra chuyện gì rồi. Hiện tại ta rốt cuộc được gặp lại ngươi, thật tốt, tốt quá....."

"Tiểu Tuyết, thực xin lỗi, là ta không chăm sóc tốt cho ngươi. Nếu ngày đó ta không bỏ đi, có lẽ ngươi sẽ không bị thương như thế này......"

Mộ Dung Tuyết lắc đầu: "Đừng nói như vậy, không phải lỗi của ngươi. Chỉ cần ngươi còn sống ta cũng rất cao hứng rồi. Nương đâu, nương có khỏe không?"

Trước ngực ướt một mảnh, Lạc Hành Vân nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng, mang theo áy náy cùng đau lòng: "Yên tâm, nàng không có việc gì. Lúc ta quay trở lại, tìm được nàng, Ngự Kiếm sơn trang đã thành phế tích. Ta lục soát khắp sơn trang nhưng lại không tìm thấy ngươi. Lúc đó, ta thật sự rất hận bản thân mình. Tiểu Tuyết, ngươi chịu khổ rồi..."

Nghe được trong giọng của hắn còn lẫn một tia nghẹn ngào, Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, trên mặt toàn nước mắt, cố sức nâng tay sờ mặt hắn.

"Tất cả đã qua rồi, quan trọng là các ngươi hoàn hảo không có việc gì. Ông trời vẫn còn thương hại ta, như vậy là đủ rồi....."

Lạc Hành Vân gật gật đầu, lau nước mắt cho nàng, ánh mắt quyến luyến ngắm nhìn khuôn mặt nàng.

"Tiểu Tuyết, ngươi gầy thật nhiều. Nàng đối với ngươi tốt không?"

Mộ Dung Tuyết run sợ một chút, biết hắn nói đến Mạc Tử Ngôn, nghĩ đến vẻ mặt lạnh băng của nàng ấy khi rời đi, ngực tràn đầy niềm vui sướng của cuộc hội ngộ bỗng nhiên thiếu một góc. Rõ ràng mình đã làm nàng tức giận, nàng lại để Lạc Hành Vân đến đây. Người kia, hiện tại đang ở đâu, có phải đang một mình cô độc hay không?

Nhớ tới nụ hôn ái muội không rõ nguyên do kia, một cỗ chua xót dấy lên trong lòng.

"Tiểu Tuyết, ngươi làm sao vậy?" Lạc Hành Vân lo lắng cầm tay nàng. "Sắc mặt ngươi không tốt lắm, có phải miệng vết thương còn đau hay không?"

"Không phải." Mộ Dung Tuyết phục hồi tinh thần lại, áp chế cảm xúc vừa rồi, cố gắng mỉm với cười hắn. "Ta không sao, uống thuốc rồi, vết thương sẽ mau khỏi thôi."

"Thật không? Để ta xem xem."

Lạc Hành Vân nói xong liền kéo vai nàng, Mộ Dung Tuyết kích động đè tay hắn lại. "Đừng, điều này sao có thể, chúng ta, chúng ta dù sao còn không có...."

"Còn chưa thành thân." Lạc Hành Vân giơ lên khóe miệng. "Là ta đường đột, yên tâm, ta sẽ không khi dễ ngươi nữa."

Hắn ôm chặt Mộ Dung Tuyết.

"Ta xém chút để mất ngươi. Hiện tại thất mà phục, loại cảm giác này thật tốt.... Về sau ta không bao giờ để lạc mất ngươi nữa..."

Mộ Dung Tuyết bị lời ngon ngọt khó có được này làm lòng ấm áp, nhu thuận tựa vào lòng hắn.

"Ta cũng vậy, tâm ý thật thương thông a."

"Tiểu Tuyết thích ta sao?"

"Ân, thích."

Khi nói ra hai chữ kia, trong đầu Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên hiện lên gương mặt mê mang của Mạc Tử Ngôn khi hỏi nàng, thích một người là cảm giác như thế nào? Muốn gặp hắn, muốn ôm hắn, muốn hắn lúc nào cũng phải ở nơi mà mình có thể nhìn thấy, như vậy được gọi là thích sao.

Trong lòng nàng, rốt cuộc sẽ chứa dạng người như thế nào?

Đem mặt vùi vào vạt áo hắn, hít thật sâu mùi hương thanh trúc ấy. Đối với người trong trẻo nhưng lạnh lùng lại lộ ra cô tịch như vậy, cho dù nàng đối với mình ác liệt như thế nào đi nữa, vẫn là không thể hận được.

"Tiểu Tuyết, nếu có một ngày, ngươi phát hiện ta là một người rất xấu, ngươi còn có thể thích ta như vậy sao?"

"Hành Vân làm sao có thể là người xấu đâu, ngươi đừng nghĩ nhiều."

"Ta chỉ nói là nếu. Nếu ngươi phát hiện ta làm rất nhiều chuyện tổn thương ngươi, ngươi nhất định sẽ rất đau khổ đi?"

"Ta tin tưởng ngươi sẽ không tổn thương ta. Hơn nữa, cho dù là ngươi thật sự làm chuyện gì xấu, ta nghĩ, ngươi nhất định là có nỗi khổ riêng. Ta sẽ lựa chọn tha thứ cho ngươi, vẫn bồi ở bên cạnh ngươi."

"Ngươi thật sự xác định ta sẽ không hại ngươi?"

"Trong trí nhớ của ta, ngươi luôn là một người tốt." Mộ Dung Tuyết an tâm nhắm mắt lại. "Ta vĩnh viễn đều tin tưởng ngươi."

"Ngươi nói, vô luận ta biến thành bộ dáng gì đi nữa, ngươi đều thích ta sao?"

"Ân, vô luận ngươi biến thành dạng gì, ta đều thích ngươi. Vì đơn giản, ngươi là ngươi."

Ngón tay Lạc Hành Vân giật giật, không nói gì. Hắn nâng Mộ Dung Tuyết dậy, nhìn thẳng ánh mắt trong suốt của nàng, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi tái nhợt kia.

Thân mình Mộ Dung Tuyết cứng đờ, nhanh chóng thích ứng, nhẹ nhàng nhắm hai mắt đón nhận sự thân thiết của hắn.

Cảm xúc ôn nhu bỗng biến thành mãnh liệt, hắn hung hăng cắn nghiền môi nàng, từng chút một làm cho hô hấp của Mộ Dung Tuyết rối loạn. Mộ Dung Tuyết bất an đẩy vai hắn, muốn cùng hắn cách xa một chút. Nhưng Lạc Hành Vân hôn quá mức bá đạo, ngay cả lưỡi cũng bị mút đến đau đớn.

"Ngô... Hành Vân..."

Lạc Hành Vân ôm lấy nàng đặt lên giường, Mộ Dung Tuyết sợ hãi kêu lên: "Hành Vân, đừng như vậy!" Ý thức nhắc nàng, nơi này là nhà của Mạc Tử Ngôn, nếu bị nàng bắt gặp, nàng nhất định sẽ rất mất hứng.

Lạc Hành Vân thật sự buông tha nàng, gương mặt tuấn lãng nhìn không ra cảm xúc.

Mộ Dung Tuyết tưởng mình cự tuyệt làm hắn thương tâm, áy náy giải thích. "Thực xin lỗi......"

"Ngươi không cần nói xin lỗi với ta. Có lẽ, người nói xin lỗi nên là ta."

Lạc Hành Vân nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại không chút ấm áp.

"Mộ Dung Tuyết, ngươi căn bản không biết Lạc Hành Vân chân chính là người như thế nào, làm sao có thể nói vô luận hắn biến thành bộ dáng gì đi nữa ngươi đều thích đây?"

"Hành Vân, ngươi làm sao vậy?" Mộ Dung Tuyết không rõ tại sao hắn lại nói lời kỳ quái như vậy? Đó là có ý gì?

Ngón tay thon dài tháo đai lưng bên hông, áo khoác màu trắng bị tuột xuống. Gương mặt Mộ Dung Tuyết tái nhợt lập tức đỏ ửng.

"Hành Vân, ngươi, ngươi làm cái gì......"

"Ta chỉ là muốn cho ngươi biết, bộ dáng chân chính của Lạc Hành Vân là gì. Hắn căn bản không phải dạng người tốt gì, cũng chưa bao giờ có ý tốt. Trong lòng hắn chỉ có tà ác cùng dơ bẩn, ai cũng không thể làm hắn lưu luyến....."

Lạc Hành Vân vừa nói, vừa cởi trung y, hai tay mở ra, để lộ bả vai mượt mà đơn bạc. Khuôn mặt bôi rối của Mộ Dung Tuyết khi nhìn đến mạt màu đỏ chói mắt kia thì biến thành kinh hoảng, như có một chậu nước lạnh đổ xuống đầu nàng, làm nàng lạnh đến nỗi không thể hô hấp.

Cái yếm thêu màu đỏ bao lấy thân thể mềm mại, rõ ràng chính là thân thể một nữ tử!

Tay nàng vòng ra sau, đem dây lưng cởi bỏ, lúc Mộ Dung Tuyết còn khiếp sợ, hai khỏa tuyết trắng ngạo nghễ dựng thẳng, vòng eo mảnh khảnh, da thịt bóng loáng, nét quyến rũ mê người không chút che dấu.

"Ngươi, ngươi là nữ nhân?"

"Đúng vậy, Mộ Dung Tuyết. Ngươi vẫn thích, muốn gả cho một Lạc Hành Vân cùng là nữ tử giống ngươi sao. Như vậy, ngươi còn muốn thích hắn sao?"

Giọng nói quen thuộc mà xa lạ vang lên, như một tiếng sét đánh vào mặt hồ đang yên ả.

Mộ Dung Tuyết cảm thấy không thể dùng ngôn từ nào để diễn tả tâm tình mình lúc này. Nàng thậm chí nghĩ rằng mình là đang nằm mơ, nâng ngón tay run run, cầm lấy bàn tay đang rủ xuống bên người.

"Ngươi... Ngươi là..."

Cái tên kia lên đến bên miệng, nhưng, sợ hãi cùng bối rối làm nàng không nói nên lời.

Đầu ngón tay hơi lạnh tránh khỏi tay nàng, lưu lại một mảnh trống rỗng. Nàng trơ mắt nhìn người nọ kéo xuống một lớp da mặt, ức chế tiếng hét trong cổ họng vỡ vụn thành vô số thanh âm run rẩy.

"Mạc.. Tử Ngôn......"

"Đây là Lạc Hành Vân chân chính, ngươi còn thích không?"

Mạc Tử Ngôn cúi người hai tay ôm lấy hai bên sườn nàng, nụ cười mang chút tà mị, ánh mắt thẳng tắp nhìn đồng tử Mộ Dung Tuyết đang không ngừng trốn tránh.

"Ngươi còn có thể thích không?"

"Không có khả năng, không có khả năng. Ngươi, ngươi gạt ta. Ngươi nhất định là gạt ta......"

Tâm đau đớn như bị ai bấu nhéo, gương mặt vốn không có tí huyết sắc càng thêm tái nhợt. Nàng không ngừng lắc đầu, nước mắt chua sót bên khóe mắt tuôn trào.

"Ngươi gạt ta. Ngươi nhất định đang gạt ta....."

"Đúng vậy, ta quả thật là một kẻ lừa gạt mà." Lấy ra một chiếc khăn lụa, trên đó có một mạt màu đỏ tiên diễm như một đóa hoa nở trên nền tuyết trắng, cực kỳ chói mắt. "Gặp nhau trên đê Liễu hồ, cùng ngươi quen biết tìm hiểu, để ngươi yêu ta, làm bị thương hắc mã của ngươi té ngã, thậm chí, lừa lấy thân thể của ngươi....."

Nước mắt tràn đầy cùng chiếc khăn nhiễm máu che khuất tầm mắt, vài sợi tóc sượt qua mặt, mỗi lời nói của nàng ta đều biến thành đinh nhọn đâm vào lòng.

"Đừng... Đừng nói nữa......"

"Nếu ta không phải Lạc Hành Vân, làm sao biết được mấy chuyện này đây? Cũng chính là ở trong sơn cốc, lần đầu tiên ta hôn ngươi...."

"Đừng nói nữa, ta bảo ngươi không được nói nữa! Tại sao lại nói mấy lời đó!" Mộ Dung Tuyết giãy dụa đứng lên, nước mắt ướt đến mang tai, lại không thể ngăn được những lời nói của nàng ta. Nàng không thích nghe, nàng không thích nghe những sự thật tàn khốc này!

"Vì sao không được nói, không phải ngươi vẫn luôn muốn biết sao?" Vạt áo bị vạch ra, xương quai xanh tinh xảo cùng bờ vai thon gọn bại lộ ra ngoài.

Mạc Tử Ngôn nhìn da thịt hơi ửng hồng kia thì lạnh lùng cười.

"Trên khăn này, là máu xử nữ của Tiểu Tuyết mà, ngươi cũng không biết sao......"

"Ta không biết, ta không muốn biết. Cầu ngươi, van cầu ngươi đừng nói nữa..." Mộ Dung Tuyết liều mạng lắc đầu, nước mắt làm ướt cả gối đầu, thân thể run run không thể kiểm soát. Nàng không thể tin vào sự thật tàn khốc này!

Người nàng thích tới giờ lại lừa nàng. Người nàng vẫn thích, vẫn muốn gả cho hắn cho tới bây giờ đều chưa từng tồn tại! Như vậy... muốn nàng làm sao để thừa nhận đây......

Cằm bị nàng nắm, bị bắt há miệng ra, chất lỏng lạnh lẽo mang theo mùi hoa nồng đậm đột ngột rót vào yết hầu. Mộ Dung Tuyết sợ hãi phản kháng: "Ngươi làm cái gì. Không, đừng mà.... Đừng đối với ta như vậy... Ô... Ngô..."

"Tiểu Tuyết đã quên rồi sao? Đây là Yêu nhiêu (Kiểu như mỵ dược, MTN đã cho MDT uống trước đó), cũng nhờ nó, ngươi đã trao cho ta thứ trân quý nhất. Quên cũng không sao, thân thể của ngươi sẽ giúp ngươi nhớ lại."

Miệng bị đôi môi ấm nóng của nàng bịt kín. Tiếng nói nức nở đứt quãng đều bị nuốt trở về. Chiếc lưỡi mềm mại đảo qua hàm răng nàng, làm càn đòi lấy hết thảy của nàng. Một cỗ khô nóng toát ra, toàn thân như bị vây bởi liệt hỏa, còn có xu hướng càng ngày càng bốc cháy mãnh liệt.

Cảm giác kỳ quái dâng trào cướp hết lý trí của Mộ Dung Tuyết, nhưng ánh mắt khát vọng kia lại nhiễm một tầng bi ai.

Nguyên lai phen đại hỏa kia không chỉ thiêu hủy nhà nàng, mà còn có kỷ niệm quý giá nhất và người quan trọng nhất. Nhưng, nàng đến bây giờ mới hiểu được...... Đã muốn, quá muộn.

"Đừng... Ngô..."

Thân thể run run, Mộ Dung Tuyết dùng hết sức đẩy người đang nằm trên mình xuống, nước mắt bi phẫn rơi đầy mặt, nàng yếu đuối khóc: "Không, đừng như vậy.... Ô ô..."

Nàng không muốn tin rằng người kia thực sự tổn thương nàng.

Mạc Tử Ngôn buông môi nàng ra, đầu ngón tay đặt bên thắt lưng nàng vẽ một vòng lại một vòng. Lập tức vô số dòng điện chạy quanh làm thân thể nàng tê dại.

Mộ Dung Tuyết rụt thân mình muốn tránh, nhưng lại bị nàng ta đè lại, căn bản không thể trốn. Hô hấp dần dần dồn dập, đầu óc hỗn loạn, trời đất quay cuồng. Nàng bắt lấy tay Mạc Tử Ngôn lại, luồng điện kia rất nhanh liền biến mất. Nàng phát hiện càng tiếp cận làn da trắng mịn của nàng ta, thân thể mình lại càng nóng bỏng, chỉ có thể nhắm ánh mắt gắt gao cắn môi!

Tay Mạc Tử Ngôn theo thân mình suy nhược của Mộ Dung Tuyết trượt đến tiết khố, tiến vào bên trong đem thứ đồ thô ráp kia cởi bỏ. Một Mộ Dung Tuyết không hề bị che đậy hiện ra trước mắt nàng.

"Mạc Tử Ngôn, đừng, cầu ngươi, đừng mà....." Mộ Dung Tuyết loáng thoáng biết nàng muốn làm cái gì. Ngực kịch liệt phập phồng, không khí hít vào cũng không thể làm cho thống khổ của nàng giảm bớt một phần. Da thịt nhẵn nhụi mềm mại của nàng ta cùng mình dán chặt vào nhau, chút lý trí còn sót lại liền sụp đổ.

"Nhưng.. thân thể của ngươi hình như rất thích."

Mộ Dung Tuyết tuyệt vọng cắn môi, cắn đến huyết nhục mơ hồ. Nàng không dám nghĩ người này sẽ thích thú thân thể mình trong bao lâu. Nàng cũng không dám nghĩ đến cái hư tình giả ý này rốt cuộc có từng có chút chân tình nào hay không. Nàng chỉ mong muốn có một đoạn tình bình bình phàm phàm mà thôi, chỉ muốn có một người thực sự đối tốt với nàng, để nàng không còn tịch mịch.. nhưng là ông trời ngay cả nguyện vọng nhỏ bé này cũng keo kiệt không cho nàng. Để nàng một hồi cười đùa như ngốc tử, tưởng rằng đã tìm được hạnh phúc chân chính. Cỡ nào... buồn cười a......

"Gạt người, đều là gạt người......" Nước mắt cuồn cuộn không ngừng, như nhấn chìm nàng trong vũng nước tủi nhục này, không cách nào thoát khỏi.

Nàng cỡ nào hy vọng, người kia sẽ cười nói với nàng, hết thảy chỉ là giấc mơ thôi.

Thanh âm lạnh lẽo truyền vào tai, mang theo mê hoặc trí mạng cùng khiêu khích: "Nhẫn như vậy.. không khó chịu sao?"

Trong mắt Mộ Dung Tuyết trộn lẫn khát vọng cùng tuyệt vọng, hai loại cảm xúc cực đoan này ở trong thân thể nàng đối chọi qua lại làm nàng khó chịu muốn hét lên!

Nhìn cặp mắt sáng quắc còn mang theo ý cười ấm áp của người kia, Mộ Dung Tuyết nắm chặt tay, móng tay bấu vào lòng bàn tay, run run nâng cánh tay ôm lấy eo Mạc Tử Ngôn.

<6'c


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.