Phong Hoa Phu Quân, Cẩm Tú Thê

Chương 62: Thoáng cái năm năm!




Editor: Gió

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chỉ có tiến không lùi. Thoáng một cái, Thiển Hạ đã là một thiếu nữ mười lăm tuổi, thân hình nảy nở, mặt như hoa đào.

Lúc Vân Trường An tìm nàng, nàng đang ngồi dưới một mảnh mẫu đơn. Mẫu đơn đủ màu sắc tươi đẹp không những không lấn át vẻ đẹp của nàng mà ngược lại, càng làm nổi bật dung mạo xinh đẹp thanh nhã hiếm có, tươi sáng như hoa xuân của nàng.

“Muội muội, sao muội lại trốn ở đây? Phụ thân đang tìm muội khắp nơi kìa.”

Thiển Hạ nghe tiếng ngoảnh đầu lại, đôi mắt thanh lệ phản chiếu bóng dáng của Vân Trường An một cách rõ ràng.

” Ca ca có biết cậu tìm muội có chuyện gì không?”

Vân Trường An lắc đầu, “Sao muội lại nghịch ngợm thế hả? Dám nhổ râu của Hải gia gia chơi đùa?”

Thiển Hạ cười khẽ, trên mặt thoáng hiện qua nét dí dỏm, hơi bĩu môi, tay cầm sách hơi buông lỏng, “Muội nghịch ngợm chỗ nào? Rõ ràng là Hải gia gia tự mình nhổ, nói là muốn tặng muội làm cầm huyền.”

“Hồ nháo! Cầm huyền phải dài. Râu của Hải gia gia có dài thêm nữa cũng không thể dùng làm cầm huyền được.”

Nghe thấy tiếng Thiển Hạ cười trộm, Vân Trường An bất đắc dĩ cười nói, “Ngươi, nha đầu này lại gạt ta! Râu Hải gia gia có thể dùng làm cầm huyền sao? Còn có, cầm kỹ của muội đã đạt đến mức xuất thần nhập họa chưa? Lại nói, nếu muội không dùng nhiếp hồn thuật, Hải gia gia có thể tự nhổ râu của mình sao? Đây chính là bảo bối mấy thập niên của ông ấy đấy.”

Thiển Hạ cười đứng dậy, tùy ý phủi phủi mấy cánh hoa dính trên người, “Muội chỉ là muốn xem thử thứ cậu dạy dùng có tốt hay không thôi mà.”

Huynh muội hai người, một trắng một hồng chậm rãi đi trên đường nhỏ.

Thiển Hạ vừa đi vừa nhìn phong cảnh xung quanh.

Tới nơi này đã năm năm nhưng nàng vẫn thấy phong cảnh nơi này tươi đẹp tuyệt trần, có nhìn thế nào cũng không thấy chán! Đặc biệt là phiến hoa đào kia, nàng vẫn muốn đi vào trong nhưng lại không dám vào, chỉ có thể mỗi ngày đứng ngoài rình coi.

Vân Trường An chun mũi một cái, “Muội lại đi vào rừng hoa đào?”

“Ca ngửi được mùi hoa đào?” Thiển Hạ không đáp mà hỏi ngược lại.

“Nha đầu này, phụ thân đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Tỳ bà của muội bây giờ vẫn còn kém chút hỏa hầu, không đủ để đi vào rừng đào, bằng không, trận pháp bên trong sẽ làm tổn thương muội.”

“Biết rồi!” Thiển Hạ đem sách trong tay ném về phía bên trái, Vân Trường An vội vàng đưa tay tiếp lấy, nhìn nàng vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ lắc đầu một cái, “Đã biết mà vẫn còn đi!” Nói xong lại dùng quyển sách gõ nhẹ lên đầu nàng một cái.

“Muội chỉ đi thưởng đào bên ngoài cũng không được sao? Muội rất tiếc mạng của mình, biết mình không có bản lĩnh tiến vào, tự nhiên sẽ không bạo gan đặt chân. Nhưng mà, lòng yêu cái đẹp ai chẳng có, hoa đào đẹp như vậy lại không cho phép muội ngắm?”

“Muội nha, mấy năm nay không học được cái bản lĩnh gì ngoài nhanh mồm nhanh miệng. Mà thôi, muội tự đi mà nói với phụ thân đi.”

Vân Trường An nói xong bước nhanh, không thèm để ý tới Thiển Hạ phía sau.

Đáng thương cho Thiển Hạ, mặc dù mấy năm nay học không ít thứ nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi. Đời này của nàng đã được định trước là vô duyên với hai chữ “võ công”.

Bởi vì thiên âm tuyệt mạch nên nàng có thiên phú tuyệt hảo để tu tập bí thuật nhưng đồng thời, cuộc đời này, nàng và võ thuật không có duyên với nhau, ngay cả công pháp căn cơ còn không tập được chứ đừng nói đến cái gì gọi là nội công.

Thiển Hạ biết ca ca đang giận nàng, xách váy chạy chậm đuổi theo, “Ca ca, mới vậy đã giận à? Cũng không nhớ, lúc trước ca ca gặp sói trên núi, là ai đã giúp huynh giải vây? Còn giúp huynh nói dối cậu hả?”

Vừa nghe thấy mấy chuyện này, Vân Trường An lập tức thu lại cước bộ, quay đầu nhìn Thiển Hạ hổn hển đuổi theo, gần như nghiến răng nói, “Ta không tin, muội có thể dùng chuyện này uy hiếp ta cả đời!”

Thiển Hạ cười khanh khách, thanh âm thanh thúy giống như chuông gió vang vọng khắp sơn cốc mênh mông, thỉnh thoảng còn làm mấy con chim sơn ca khẽ giật mình.

“Đi đâu đọc sách không đi, muội lại chạy tới Bách hoa cốc làm gì? Nơi này cách chỗ chúng ta ở quá xa. Đúng rồi, sao muội tới được đây?” Vân Trường An có chút khó hiểu.

“Tất nhiên là Vân Phong mang muội tới.” Thiển Hạ nói như đây là chuyện hiển nhiên, “Hắn là ám vệ, chẳng lẽ, đây không phải là việc hắn phải làm sao?”

Vân Trường An hết ý kiến.

Vân Phong là một trong hai ám vệ cùng vào cốc năm ấy. Hai người sau khi thông qua sát hạch của Hải gia gia mới phân cho Thiển Hạ một người, nhưng thực không nghĩ tới bây giờ…?

Khóe miệng Vân Trường An giật giật, đường đường là ám vệ, cao thủ nhất nhất đẳng trên giang hồ lại bị nha đầu này biến thành chân chạy. Không biết Vân Phong bây giờ có phải đang hối hận vì lúc đó đã chọn nàng hay không?

“Ca ca, đoạn đường này phong cảnh rất đẹp, chúng ta đi chậm một chút đi, có trễ cũng có thể trở lại vịnh Thanh Thủy trước khi trời tối.”

Vân Trường An nhìn thoáng qua mặt trời đang dần ngả bóng, cũng chỉ có thể gật đầu một cái. Vịnh Thanh Thủy là chỗ bọn họ ở, cũng là nơi tập trung tương đối lực lượng Vân gia.

Tâm tình Thiển Hạ cực tốt, tới nơi này năm năm, ngoại trừ luyện cầm và tỳ bà, đó chính là luyện tập mấy bí thuật cậu dạy, mà nàng thích nhất trong số đó chính là nhiếp hồn thuật, hay còn gọi là huyễn thuật. Mà tính đến nay, trong cả ngọn núi này, bản lĩnh này của nàng đứng hạng nhất, cũng chỉ có mình nàng có thể sử dụng nhuần nhuyễn, bởi vì nàng là song đồng!

Bách hoa cốc giống như chốn bồng lai tiên cảnh, không nhiễm khói lửa trần gian. Còn phong cảnh vịnh Thanh Thủy so với Bách hoa cốc lại nhiều hơn mấy phần nhân khí.

“Phụ thân.”

“Cậu.”

Năm năm chung sống khiến cho Thiển Hạ càng thêm kính nể người cậu tính tình thanh lãnh này. Mặc dù ông ấy chưa bao giờ nổi giận với nàng nhưng chỉ cần nhãn thần của ông ấy quét qua một cái, Thiển Hạ liền cảm thấy lạnh cả sống lưng.

“Huynh muội các ngươi vào núi học nghệ cũng đã năm năm, cũng đã đến lúc xuống núi lịch lãm một phen.”

Xuống núi?

Vân Trường An thì mừng rỡ, còn Thiển Hạ lại có chút không quá tình nguyện.

“Nhưng mà con vẫn chưa tiến vào được rừng đào, vẫn chưa được coi là một bí thuật sư chân chính?”

Vân Trường An giật giật khóe miệng, nhỏ giọng nói, “Muội mới học năm năm đã muốn tiến vào rừng đào? Ta học gần mười năm mới có tư cách bước vào một lần, bất quá cũng chỉ có toàn hoa đào, chẳng có gì đáng xem! Theo ta thấy, không vào cũng tốt, không có gì quan trọng!”

“Đó là bởi vì huynh đã được vào, đương nhiên sẽ nói vậy. Huynh rõ ràng là đang khoe khoang.”

Vân Thương Ly nghe xong, cười một tiếng trong trẻo, độ cong của khóe môi vô cùng nhỏ nhưng dẫu gì cũng là nở nụ cười.

“Chờ con lịch lãm trở về, liền có tư cách tiến vào rừng đào. Đây là nhiệm vụ của các con xuống núi lần này, quay về thu thập hành lý, sáng sớm mai xuống núi.”

—– Hết chương 62 ——

Chương sau dài 15k chữ. Xin nhấn mạnh là 15k chữ, 15k chữ, 15kkkkk chữ ……….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.