Phong Hoa Phu Quân, Cẩm Tú Thê

Chương 60: Dạ Sát chi chủ!




Editor: Gió

Vân Thương Ly mặc dù không biết Mục Lưu Niên dùng cách gì khiến Thiển Hạ đồng ý nhưng cũng không muốn hỏi kỹ, dù sao, chuyện của đám con nít, người lớn cũng không tiện nhúng tay can thiệp nhiều.

Chỉ có điều, Vân Thương Ly ra điều kiện, đó chính là hàng năm xuống núi đến Phù Hà trấn, đều không thể quá một tháng, hơn nữa, còn nhất định phải có Vân Trường An và Vân Nhược Cốc đi cùng.

Chuyện này, Thiển Hạ sảng khoái đáp ứng.

“Cậu, con thấy cách đây không xa có một rừng hoa đào, Hải gia gia nói nơi đó là cấm địa. Chúng con chỉ tới đó thưởng hoa cũng không được sao?”

“Không được! Trong đó có bày trận pháp, chờ thời cơ đến, ta sẽ cho các con vào trong rừng đào tu tập.”

“Dạ.” Thiển Hạ hơi thất vọng nhưng nghĩ đến sau này hàng năm mình có thể xuống núi một lần, trong lòng vẫn có chút vui mừng nho nhỏ.

Sáng sớm hôm sau, Mục Lưu Niên xuống núi.

Lúc mấy người Thiển Hạ thức dậy, trúc lâu đã được dọn dẹp sạch sẽ, không còn một bóng người.

“Sao lại thế này? Ta còn muốn hỏi hắn một chút về thuật đọc tâm. Vậy mà không nói một tiếng đã đi rồi!”

Nghe khẩu khí biểu muội có chút oán trách, Vân Trường An vui vẻ, “Đúng vậy! Mục Lưu Niên này cũng thật là, nói thế nào đi nữa, muội cũng coi như là ân nhân cứu mạng của hắn, vậy mà lại yên lặng không một tiếng động rời đi. Tiểu Hạ, sau này có cơ hội, ta và Nhược Cốc nhất định đánh hắn một trận, trút giận cho muội.”

Chỉ có điều, Vân Trường An thật không nghĩ tới, vô luận là hiện tại hay tương lại, hắn và Nhược Cốc liên thủ đều không thể thắng nổi Mục Lưu Niên dù chỉ một lần! Tuy nhiên, đấy là chuyện sau này, tạm thời không đề cập tới.

Lại nói đến Mục Lưu Niên, sau khi thuận lợi xuống núi, ở chân núi đã có ám vệ Trường Bình vương phủ chờ sẵn.

“Chuyện ta khỏi hẳn đã truyền thư về cho Trường Bình vương phủ chưa?”

“Hồi thiếu chủ, chưa ạ. Thuộc hạ chờ ngài cho chỉ thị.”

Lúc này, Mục Lưu Niên đã sớm không còn cái loại khí tức tiêu sái, ôn hòa như lúc ở trên núi. Ánh mắt lạnh lùng lướt nhanh qua mấy người, “Các ngươi đặc biệt tới đón ta?”

“Hồi thiếu chủ, vương gia phân phó, sau này thuộc hạ nghe thiếu chủ sai phái, chỉ nghe lệnh của một mình thiếu chủ.”

“Ừm. Đưa thư về Trường Bình vương phủ nói ta đã khỏi hẳn, nhớ kỹ, phải dùng ám ngữ.”

“Dạ, thiếu chủ.”

“Còn có, nói với phụ vương, ta tạm thời sẽ không quay về Lương thành, khiến hắn ta quan tâm Trường Bình vương phủ nhiều thêm.”

“Thiếu chủ tính toán như nào ạ?”

“Trước đi Kỳ Lân sơn, gặp gỡ bốn vị môn chủ của chúng ta.”

“Dạ, thiếu chủ.”

Sau khi xuống núi, Mục Lưu Niên tất nhiên thay hình đổi dạng, không còn vẻ tuấn dật như trước. Đoàn người ngày đêm thần tốc, ngựa không ngừng vó, chỉ mất mấy ngày đã đi từ phía Đông tới phía Tây Tử Dạ quốc.

Mục Lưu Niên trực tiếp cưỡi ngựa chạy vào núi, xuyên qua một cánh rừng liền thấy một dòng suối nhỏ trong vắt, tiến lên phía trước mấy chục thước có thể thấy một thác nước tráng lệ.

Mục Lưu Niên tung người xuống ngựa, roi ngựa trong tay khẽ vung lên, vững vàng rơi vào tay ám vệ theo tới.

Tất cả có mười ba ám vệ theo tới, để lại hai người ở lại canh giữ còn lại mười một người cấp tốc đuổi theo.

Chưa tới nửa canh giờ, Mục Lưu Niên đã xuất hiện trên đỉnh Kỳ Lân sơn.

Hắn đứng chắp tay trên đỉnh núi, mặc cho cuồng phong lạnh như cắt cuốn lấy quần áo của mình, hất tung mái tóc dài, tựa như không có chút cảm giác nào!

Lại tiếp sau đó, bất quá là chỉ mấy hơi thở, bóng dáng của bốn đạo màu sắc bất đồng liên tiếp xuất hiện trên đỉnh núi.

Trắng, xanh, đỏ, đen, bốn đạo màu sắc bất đồng trên đỉnh núi vắng lặng làm tăng thêm mấy phần xuân ý. Đặc biệt là nữ tử một thân váy đỏ, lúc này thoạt nhìn phá lệ vũ mị động nhân, chỉ có điều ánh mắt sợ sệt khiến vẻ mị sắc của nàng bị giảm đi mấy phần.

“Công phu của bốn người các ngươi càng ngày càng không tiến bộ. Lâu như vậy mới tới!”

Thanh âm của Mục Lưu Niên hòa lẫn tiếng gió nhè nhẹ càng thêm rét lạnh, khiến cho mười một ám vệ cách đó không xa, ai nấy đều sinh ra sợ hãi. Biểu tình của bốn vị đứng đầu cũng không được tốt cho lắm.

“Thuộc hạ biết sai.”

“Biết sai? Nếu ta tới bán toàn bộ các ngươi đi chứ không phải tới thí luyện thì sao?”

Mục Lưu Niên vẫn đưa lưng về phía bọn họ, thanh âm so với vừa rồi càng lạnh lẽo và cứng rắn thêm mấy phần.

Nam tử mặc bạch y cúi đầu ôm quyền nói, “Đều là thuộc hạ thất trách. Xin chủ tử trách phạt!”

“Các ngươi thân là môn chủ Dạ Sát lại có thể khinh suất như vậy, ở đây tự kiểm điểm thật tốt, không có lệnh của ta, không được phép xuống núi.”

“Dạ, chủ tử.”

Dạ Sát thành lập đã được mười năm, bảy năm trước vang danh khắp bốn phương. Trên giang hồ, ai ai cũng sợ tổ chức thần bí này. Đây cũng là một trong những đại họa hàng đầu khiến Hoàng thất Tử Dạ nhức đầu.

Ai có thể ngờ, người sáng lập ra một tổ chức khiến cho Tử Dạ Hoàng nhức đầu như vậy lại là một thiếu niên mới gần mười lăm tuổi? Còn có, ai có thể nghĩ tới, thời điểm thành lập Dạ Sát, Mục Lưu Niên mới năm tuổi?

Thân hình Mục Lưu Niên như thoi đưa, xuyên qua xuyên lại, lượn quanh rừng rậm trong núi, không bao lâu sau, người đã tới dưới chân núi.

“Chủ người, hình phạt của người có phải quá nghiêm khắc không?”

Mặt mày Mục Lưu Niên không còn lệ khí, cũng không thấy vẻ âm lãnh như nãy mà từ từ giãn ra, giữa hàng mày rậm thoạt nhìn giống như có mấy phần ấm áp.

“Bây giờ ngươi độc ác với bọn họ một chút còn hơn sau này địch nhân độc ác với bọn họ.”

Ám vệ sững sờ, thấy chủ tử sải bước rời đi, biết rõ lần này chủ tử đã giải hết độc, phạm vi hoạt động của Dạ Sát sau này sợ là sẽ không chỉ dừng lại ở phía Tây. Nghĩ tới người Mục gia mấy năm nay bị lạnh nhạt trên triều đình, cùng với cực độc trên người chủ tử, xem ra, ngày bọn họ báo thù sẽ không còn xa nữa.

“Ngươi hạ độc ta, ta có thể nhịn; ngươi xúi giục con trắc phi hại ta, ta cũng không tính toán. Nhưng hôm nay trong lòng ta có thêm một Thiển Thiển, nếu không đủ cường đại, ta lấy gì để bảo hộ nàng đây?”

Không ai nghe thấy tiếng thì thầm của Mục Lưu Niên khi đi qua dòng suối nhỏ, tiếng suối róc rách đem lời của hắn nhập vào sông lớn, đổ ra muôn nơi.

Một năm này, Mục Lưu Niên mười lăm tuổi, Thiển Hạ mười tuổi.

Một năm này, Mục Lưu Niên thủy chung chưa hề rời khỏi Kỳ Lân sơn, không ai biết rốt cuộc hắn ở trong núi làm gì. Chỉ biết rằng, hắn vô cùng, vô cùng bận bịu, bận bịu từ sáng tới đêm, một ngày chỉ có thể ngủ hai, ba canh giờ.

Trời chưa sáng đã thức dậy luyện công, sau đó lại tự nhốt mình trong một căn phòng nhỏ, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng lách cách, lạch cạch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.